Sân Trường Toàn Năng Cao Thủ

Chương 18: ĐÊM TÀN SÁT




Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday

Nam Tầm cố cong môi cười, nghiêm trang nói hươu nói vượn: "Vui lắm. Ge, sao ngài tìm được tôi nhanh thế?"

Nói xong, cô tự giác chui ra khỏi hang đi đến trước mặt hắn, kéo tay hắn, hơi co giật khóe miệng: "Tới đúng lúc thật, nhân tiện làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi đi."

Cả người Trùng vương cứng đờ, trộm liếc cô gái đang kéo tay hắn, lửa giận trong bụng đột nhiên tắt rụi.

Hắn cao hơn cô cả hai ba cái đầu, cô kéo hắn tương đối phí sức, cho nên Trùng vương trong vô thức đã khom người.

"Cô cười lên trông thật khó coi." Trùng vương nhìn độ cong cứng đờ trên khóe miệng cô, khách quan bình luận.

Nam Tầm:...

"Tiểu Bát, ta cười rộ lên thật sự khó coi vậy hả?" Nam Tầm không nhịn được hỏi Tiểu Bát.

Tiểu Bát tức khắc đáp: "Đâu chỉ khó coi, nhìn ngươi cười cứ như cương thi ý."

Nam Tầm lập tức im lặng.

Hai người vui vẻ khoan thai dạo bước, thoạt nhìn vô cùng thanh thản.

"Ge, ở đây ngoài núi tinh thạch màu, còn phong cảnh gì khác không? Tuy đẹp thật đấy, nhưng xem nhiều rồi mắt tôi cũng hoa hết cả lên." Nam Tầm hỏi.

Trùng vương phát ra tiếng "xì" thật mạnh từ lỗ mũi: "Bây giờ mới biết mấy ngọn núi đó chẳng có gì đáng yêu à? Ta ghét sự lấp lánh của chúng, đi ngang qua mấy ngọn núi này, căn bản không có chỗ để ẩn nấp. Bởi vì hình ảnh của cô sẽ phản chiếu lên trên đó, rồi không ngừng phản xạ đến mặt núi khác. Cuối cùng, bốn phía đều là bóng hình cô."

Nam Tầm: "Cũng tốt mà, thuận tiện ngắm dáng người yểu điệu của mình."

Trùng vương lé mắt, ánh mắt rơi lên nơi phập phồng nào đó của cô, hơi gật đầu: "Tuy rằng những gì cô nói đều là sự thật, nhưng cô hẳn là nên khiêm tốn một chút."

Nam Tầm thầm mắng trùng lưu manh.

Bỗng, đôi mắt cô đảo quanh, trả lời: "Ge, ngài hẳn phải rõ hơn tôi, trong quân đội liên minh đế quốc, nếu như khiêm tốn, tôi sẽ không có khả năng bò lên vị trí thiếu tướng nhanh đến vậy. Ngài là nguyên soái trẻ tuổi nhất của đế quốc từ bắt đầu kỷ nguyên vũ trụ tới nay, mà tôi, cũng là nữ thiếu tướng trẻ tuổi nhất. Tôi tin rằng nếu cho tôi thêm thời gian, tôi nhất định có thể đảm nhiệm vị trí nữ nguyên soái. Chỉ tiếc..."

Bây giờ cô là tù binh của Trùng vương, giấc mơ của cô vĩnh viễn không thể thực hiện.

Chuyện của loài người là quá khứ Ge không muốn đối mặt nhất, vẻ mặt hắn không được đẹp cho lắm.

Nam Tầm trộm quan sát hắn, rõ ràng thấy cặp mắt xanh băng kia đang dần tối lại, những tia đỏ loãng bên trong cũng khuếch tán hơn chút.

Tim Tiểu Bát run rẩy: "Thân ái, sao ngươi cứ thích xát muối vào tim đại Boss thế? Ngươi biết rõ đại Boss ghét ngươi nhắc đến chuyện thời con người của hắn nhất mà."

Bầu không khí giữa hai người đúng lúc đang giằng co, Nam Tầm không khỏi tán nhảm cùng Tiểu Bát.

"Khi ta xát muối lên tim hắn, cũng là lúc ta tự xát muối lên tim mình. Bởi chỉ vì chiến dịch đó mà cuộc đời Cố Khuynh đã xảy ra thay đổi lớn. Cô ấy không bao giờ còn là nữ thiếu tướng nữa. Cho nên, đối diện với ta đang sa sút, đại Boss sẽ không biết xấu hổ nổi giận với ta sao?

Ta muốn hắn đối mặt quá khứ của chính mình. Hắn trước sau gì cũng phải vậy, Tiểu Bát ngươi nói đúng không?"

Tiểu Bát "a" một tiếng: "Gì chứ? Sao ta biết được?"

Nam Tầm ha hả: "Đừng lừa ta, nếu ngươi nói Ge là boss cuối của thế giới này, vậy chắc chắn cuối cùng hắn sẽ đối đầu với loài người. Tất cả vinh dự của Ge vào thời khắc con người nhìn thấy hắn sẽ lập tức biến thành sự sỉ nhục, hắn kiểu gì cũng bị khí vận tử giết, đúng không?"

Tiểu Bát trầm mặc không nói.

"Gia chỉ đang lo một khi ngươi biết chân tướng sẽ sợ hãi rồi xa lánh đại Boss, cho nên mới không nói cho ngươi."

"Được thôi, nếu ngươi đã đoán được thì ta sẽ nói cho ngươi biết. Ở nguyên thế giới, một lần nọ có cơ giáp lỡ rơi xuống hành tinh Bóng Tối. Bởi vì chủ nhân của cơ giáp là giống cái, cho nên đám trùng binh không giết cô ta, mà hiến lên cho vương."

Nam Tầm nhàn nhạt nói: "Đừng nói với ta người này là khí vận tử nhé."

Tiểu Bát: "Loại thế giới văn minh công nghệ cao này, khí vận tử sao có thể là phụ nữ. Khí vận tử là học sinh mà nguyên soái đương nhiệm của các ngươi thích nhất, Yaerse. Còn Amy kia là con gái rượu của nguyên soái.

Câu chuyện quá dài, ta liền tóm gọn chút vậy. Tóm lại là trong lúc đại Boss mềm lòng đã thả Amy chạy, dẫn đến một loạt phiền toái về sau. Đại Boss hay quặng thạch phong phú trên Hành tinh Bóng Tối bại lộ đều trở thành ngòi nổ để chém giết. Lúc gần cuối đại Boss bị chọc giận liền trực tiếp dùng tay xé nát nhân loại, trở thành vai phản diện chính hiệu. Họ đem những việc hắn làm chiêu cáo toàn thiên hà, Ge nguyên soái tức khắc trở thành vết nhơ của loài người."

Nói đến đây, Tiểu Bát tự mình cảm khái trước: "Chậc, tay không xé người, thật ra cũng khá tàn nhẫn, không trách khí vận tử muốn giết hắn."

Nam Tầm tưởng tượng đến cảnh tay không xé người, cảm thấy thật không phải chỉ tàn bạo.

Tiểu Bát nói lời thấm thía: "Tuy nhiên bây giờ đại Boss có ngươi rồi, gia tin chắc hắn nhất định sẽ không biến thành quái vật xé người bằng tay."

Nam Tầm: "Thật sự cảm ơn ngươi đã đánh giá cao ta."

Tiểu Bát: "Ta còn chưa xong đâu. Cuối cùng khí vận tử tiêu diệt đại Boss, tiêu diệt toàn bộ Trùng tộc, hành tinh Bóng Tối trở thành lãnh địa của loài người. Có điều khí vận tử vẫn thực chính trực, sau này hắn tra rõ chân tướng năm đó. Người chỉ huy sai lầm không phải Ge, mà là cha vợ hắn, cũng chính là cha Amy, nguyên soái hiện giờ.

Năm đó kẻ này và những người sống sót trốn về quân đội, đổ hết trách nhiệm lên Ge. Mà ông ta là thượng tướng đắc lực nhất dưới trướng Ge, lại trải qua trận đại chiến đó, cho nên thuận lợi ngồi lên vị trí nguyên soái.

Cuối cùng, khí vận tử minh oan cho đại Boss, cha vợ hắn bị đuổi khỏi chức vị."

Giọng Nam Tầm lạnh lùng: "Nhàm chán, hóa ra là thế. Ngươi muốn nói với ta rằng, cuối cùng Ge lại biến thành anh hùng nhân loại, lưu danh muôn đời đấy hả?"

Tiểu Bát chép miệng: "Sao ngươi ngây thơ vậy, Ge đã giết nhiều đồng loại vậy rồi, cho dù việc năm đó được minh oan, thì hắn cũng không còn khả năng trở về làm anh hùng, làm chiến thần như trước nữa. Người ta sẽ chỉ cảm khái chứ tuyệt đối không đồng tình hắn."

Ánh mắt Nam Tầm trầm xuống: "Vậy à, thế ngươi nói xem, lúc Amy xuất hiện, ta có nên trực tiếp giết chết cô ta luôn không?"

Tim Tiểu Bát run lên, hu hu nói: "Ngươi vừa vừa thôi, đừng lại tùy tiện phá hư chủ tuyến thế giới nữa. Thế giới trước còn chưa dạy ngươi bài học sao?"

Nam Tầm nghe vậy, giọng điệu xoay ngoắt, ôn nhu nói: "Vừa rồi chỉ đùa thôi, ta là người tàn bạo vậy sao? Ngay cả con chuột bạch ta còn không dám giết nữa là."

Tiểu Bát: Lừa quỷ hả???

Sau một hồi giằng co, Trùng vương bỗng chủ động kéo tay Nam Tầm.

Nam Tầm ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn hắn.

"Cố Khuynh, ta không thích những chuyện trước kia, sau này đừng nhắc nữa." Trùng vương thấp giọng nói, không phải ra lệnh, mà là trưng cầu.

Khi hắn thấp giọng nói chuyện, chất giọng có vẻ càng khàn hơn, nhưng Nam Tầm cũng không thấy khó nghe.

Nam Tầm ngoan ngoãn "ừ" một tiếng: "Biết rồi."

Gương mặt anh tuấn của Ge nhu hòa hơn rất nhiều, bàn tay hắn trong lúc lơ đãng đã nắm chặt tay Nam Tầm: "Tuy rằng không đảm đương được chức vị nguyên soái loài người, nhưng nếu cô thích thì trùng binh trùng tướng của ta đều giao cho cô chỉ huy."

Đám trùng lít nha lít nhít phía dưới, tùy cô sai phái, hình ảnh đó vừa nghĩ đến đã thấy...

"Ge, cảm ơn ý tốt của ngài. Thế nhưng tôi cảm thấy tôi quan tâm một mình ngài là đủ rồi, không dư thừa tâm trí phân cho người khác nữa, à không, là trùng khác." Nam Tầm không chỉ uyển chuyển từ chối, mà còn nhân tiện nói lời âu yếm.

Cặp mắt xanh băng của Ge nhìn chằm chằm cô, màu đồng tử bỗng chốc chuyển sang xanh thẳm, đẹp như biển sâu không đáy, lại như màn đêm lấp lánh muôn vàn ánh sao.

"Cố Khuynh, chúng ta giao phối đi." Hắn bất thình lình thốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.