Săn Lung Truyền

Quyển 2 - Chương 22: Một ngày ngàn năm




Ngày tháng cứ thế ngọt ngào trôi qua, mỗi sáng tôi đều được đánh thức bởi tiếng cười hạnh phúc từ những giấc mơ đẹp.

Ở trường, tôi và Ninh Hiên lúc nào cũng ra vẻ đường hoàng đạo mạo diễn vai cô trò vô cùng trong sáng. Đến khi tan học, hắn liền kéo ngay tôi đến chỗ không người - nhiều nhất chính là tới khu rừng nhỏ trong công viên gần trường - hai đứa quấn quýt tán chuyện và hôn nhau.

Có vẻ hôn thế nào cũng mãi không thấy chán.

Có lần tôi phát hoảng vì kỹ thuật hôn điên cuồng, hôn tối trời tối đất của hắn, mệt mỏi hỏi: “Nhóc con, mới mười tám tuổi sao hôn người ta điêu luyện như vậy! Nói thật xem, đã luyện tập với bao nhiêu cô rồi đấy?”

Chỉ trong một hai ngày, con quái vật Ninh Hiên nhất định không thể tu thành đắc đạo sớm thế được. Hắn thản nhiên trả lời tôi: “Trước kia đều là mây khói thoảng qua, anh quên hết rồi. Sau này chỉ có một mình em thôi!”

Thế đấy, thời gian bên tên yêu nghiệt này chưa được là bao nhưng tôi lại cực dễ bị hắn đầu độc. Câu trả lời vừa rồi không chỉ làm tôi cảm động vô vàn với “sau này chỉ có một mình em thôi” mà còn sẵn sàng bỏ qua không thèm truy cứu quãng thời gian phong lưu chơi hoa thưởng nguyệt trước kia của hắn.

Sau vài ngày vụng trộm cùng Ninh Hiên, một lần lên lớp, tôi chợt nhận ra mặt mũi mấy tên quỷ sứ bên dưới đứa nào đứa nấy tím tái sưng vù. Nhìn những khuôn mặt xanh xanh tím tím đang nghển lên nhìn mình, tôi thấy chúng hồn nhiên đáng yêu biết bao!

Miệng nam mô bụng một bồ dao găm, tôi vờ quan tâm hỏi thăm Thôi Dương, một trong số các nạn nhân: “Mặt mũi làm sao thế này? Ngã ở đâu à?”

Thôi Dương mặt xanh nanh vàng nhăn nhó đáp: “Cô Tô, có thật là cô không biết gì không? Chúng em bị thương khắp mặt lại còn phân phối đều cho nhau thế này mà bảo là ngã được! Bị đấm đấy ạ!”

Bụng tôi thầm ồ lên khoái trá nhưng bộ mặt thất đức thì vẫn giả nhân giả nghĩa tiếp tục hỏi han: “Bị đấm? Tại sao?”

Thôi Dương mếu máo: “Cô Tô ơi, em xin gọi cô là bà được chưa! Từ bây giờ em xin thề không bao giờ dám lếu láo với cô một câu nào nữa! Nếu bị đại ca nện cho một trận vì tội ăn nói bất kính với bề trên thêm lần nữa chắc em phải vào viện an dưỡng mất! Gia đình em xưa nay chín đời độc đinh, xin cô tha cho em, xin đừng nói gì với em nữa được không ạ?”

Hả hê quá! Tôi lén nhìn Ninh Hiên, hắn vẫn điềm nhiên ngồi đọc sách.

Hình như cũng cảm nhận được ánh mắt tôi đang hướng về phía mình, hắn ngẩng đầu nhìn lại tôi, hai con mắt nóng rực lửa, làm tôi phải ngoảnh mặt đi ngay lập tức.

Hôm trước tôi chỉ lỡ miệng hỏi: “Đám tiểu đệ trong lớp có biết chuyện cậu và Điền Uyển Nhi đóng kịch không?” Hắn lắc đầu nói không biết, hỏi tôi có việc gì. Tôi nói: “Bọn xấu xa muốn khiêu khích tôi, còn cố ý gọi Điền Uyển Nhi là chị dâu trước mặt tôi nữa chứ! Muốn đấm cho chúng một trận quá!”

Lúc đó tôi chỉ nói vu vơ thế thôi, Ninh Hiên nghe xong cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt, vẻ như chẳng hề để tâm.

Ai ngờ bỗng nhiên hắn lại mang cho tôi một ngạc nhiên lớn thế này, vui chết mất!

Đừng trách chị biến thái chỉ thích bạo lực. Có người con trai tình nguyện đứng đằng sau âm thầm ra tay trừng trị những kẻ bắt nạt mình thì đố ai không hả hê vui sướng cho được?

Hết giờ, tôi hỏi Ninh Hiên: “Đám nhóc ấy đứa nào đứa nấy đều cứng đầu cứng cổ quái dị nhất nhì thiên hạ, sao lại có thể răm rắp nghe lời cậu được nhỉ? Còn tôn cậu là đại ca nữa?”

Ninh Hiên vênh váo nói: “Biết làm sao được. Chỉ số thông minh của anh cao ngút trời, sinh ra đã có tố chất làm lãnh tụ rồi!”

Tôi nguýt: “Không biết xấu hổ! Khoe khoang khoác lác!” Rồi lại thấy lo lo hỏi: “Chúng nó đứa nào cũng bầm dập như thế, cậu có sao không đấy, có bị thương chỗ nào không?” Vừa nói tôi vừa kéo cánh tay hắn lên xem sao, chỉ sợ sẽ tìm ra một vết xanh xanh hay tim tím nào trên đó.

Ninh Hiên trấn an tôi: “Võ công của anh cao cường lắm, bọn chúng không đáng làm đối thủ đâu, yên tâm đi.”

Tôi ngẩng đầu, hiếu kỳ hỏi: “Võ công cao cường? Cậu là con nhà võ giống người ta hay nói hả?”

Ninh Hiên gật đầu: “Từ nhỏ bố đã cho anh tập Taekwondo.”

Tôi liền trở nên hào hứng hỏi han: “Thế cậu lên đai gì rồi?”

Ninh Hiên thản nhiên nói: “Đen.”

Ngước mắt lên nhìn hắn, tôi chỉ còn nhìn thấy những ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh!

Tôi cũng là đứa đã từng tập Taekwondo. Chỉ có điều sau hai năm học, mấy nhóc bé tí tuổi đã đổi màu đai được hai lần rồi còn tôi vẫn ì ạch giậm chân tại mức khởi đầu là màu vàng. Cuối cùng huấn luyện viên cũng phải âu sầu, thành khẩn cầu xin tôi: “Tô Nhã, tôi xin em đấy, em đừng tập võ nữa, sự có mặt của em không những hủy hoại danh tiếng võ đường của tôi mà còn phá hoại cả không khí luyện tập của cả lớp - em đến đây chỉ để tìm người tán chuyện thôi! Tôi rất hoan nghênh nếu em đến tán dóc với tôi nhưng xin em đừng làm đệ tử của tôi nữa! Tôi xin lấy danh dự một võ sư ra nói với em một câu là cả đời này em chỉ có thể đeo đai vàng được thôi!”

Tôi chính là nỗi nhục nhã của huấn luyện viên. Đệ tử của thầy không ai giống tôi cả, luyện võ hai năm trời ròng rã, trình độ không những không tiến được bước nào mà càng luyện lại càng ngu đi!

Niềm mơ ước bao năm qua của tôi chính là cái đai đen Ninh Hiên đang sở hữu. Chỉ cần nghĩ đến thôi, tôi đã thấy hâm mộ sùng bái hắn ta lắm rồi.

Trên đời thật hiếm có ai được như hắn, một tên yêu nghiệt hảo hạng, tài sắc trí tuệ vẹn toàn!

Tôi bảo hắn: “Xòe hai tay ra! Xòe ra, xòe ra!”

Hắn lườm tôi: “Lại nhõng nhẽo rồi!”

Thật hết chịu nổi, dạo này hình như hắn càng lúc càng quen coi mình là cô bé con rồi!

Ninh Hiên không chịu nổi thói õng ẹo của tôi, hỏi: “Muốn xem cái gì?”

Tôi lon ton chạy đi nhặt về hai viên gạch, khua tay múa chân nói với hắn: “Như thế này này, lấy hòn gạch đập vào đầu cho nó vỡ vụn ra xem nào!”

Hắn không nhịn được cười: “Tô Nhã, em muốn xem biểu diễn Taekwondo hay muốn xem mãi võ trên phố?”

Ặc... tôi quả không phát hiện ra, kỳ thực mãi võ trên phố với biểu diễn Taekwondo lại có cùng nguồn gốc sâu xa cơ đấy!

Ninh Hiên nói: “Không làm cái này.”

Tôi không đồng ý: “Tại sao?!”

Hắn nói: “Sẽ làm hỏng kiểu tóc.”

Tôi: “.................”

Đúng là đồ... đỏm dáng!

Tôi hỏi hắn: “Thế biểu diễn cái gì?”

Ninh Hiên một tay cầm cục gạch, nâng lên, tay còn lại chụm thành con dao bổ mạnh xuống, trong chớp mắt cục gạch đã bị chặt thành hai phần!

Màn biểu diễn của hắn thật bàng hoàng, chấn động, khiến tôi mắt chữ o mồm chữ a chạy vội đến tìm thương tích trên tay hắn nhưng rốt cuộc chẳng thấy gì.

Tôi bắt đầu xun xoe nịnh nọt, tâng bốc hắn lên tận mây xanh. Cuối cùng Ninh Hiên không chịu được tóm chặt tay tôi hỏi: “Ấm đầu à? Sao tự nhiên quái dị thế?”

Mắt chớp chớp nhìn hắn, tôi cố làm ra vẻ một cô gái bé nhỏ đáng thương, nói: “Nhã Nhã muốn ngoan ngoãn phục dịch để cậu được thoải mái nhất cả về thể xác lẫn tinh thần, không thể cho cậu bất cứ cơ hội hay lý do gì để gây ra nạn bạo hành gia đình được. Võ công của cậu phải nói là quá cao siêu, tôi không dám làm đối thủ, lỡ đâu bạo hành nổ ra, tôi sợ mình sẽ tan tành xác pháo mất!”

Tôi tưởng Ninh Hiên sẽ cười toáng lên, nhưng hóa ra hắn không những không cười lấy một tiếng mà vẻ mặt lại trầm hẳn xuống. Hắn kéo tôi vào lòng, khẽ nhíu mày nói: “Anh luyện Taekwondo là để tự vệ. Thân phận của bố anh khá đặc biệt nên anh cần biết chút võ để có khả năng phòng vệ trước những kẻ có ý đồ xấu. Tô Nhã, anh thề cả đời này không bao giờ ăn hiếp em! Đừng có lo lắng chuyện này, được không?”

Tôi lại cảm động đến đờ đẫn rồi! Mắt hơi ngân ngấn nước, tôi gật đầu. Sau đó tôi lại không kìm lòng nổi hỏi hắn: “Cậu không dám ra tay tức là tôi vẫn có thể bạo hành cậu chứ gì?”

Ninh Hiên ngẩn người, khóe miệng giật giật: “Thực ra em không cần bạo hành anh làm gì. Đang yên đang lành em cứ kiếm chuyện kiểu thế này, còn lợi hại hơn động chân động tay nhiều.”

Khả năng hạ nhục bản lĩnh tôi của hắn ngày càng tiến bộ, ngày càng quá lắm!

kinh dị

Gần đây cả bố lẫn mẹ tôi đều bận ngập đầu, hình như sắp có cuộc bầu cử nhiệm kỳ lãnh đạo mới, nghe nói sẽ xảy ra những biến động rất lớn. Bố mẹ tôi chẳng phải những nhân vật kinh thiên động địa gì, nhưng dẫu sao vẫn được coi là phần tử thuộc giới chính trị. Mà đặc điểm nổi bật nhất của giới chính trị Trung Quốc chính là rút một dây động cả rừng. Cho nên, dù hai người không thuộc loại chức cao vọng trọng lắm nhưng những ngày này vẫn cứ lao đao trong vòng xoáy tranh bầu ứng cử.

Phụ thân phụ mẫu bận bịu, đương nhiên chẳng có thời gian nhòm ngó đến cô con gái, khác nào tạo điều kiện cho tôi và Ninh Hiên mặc sức xoắn xuýt bên nhau tối trời tối đất.

Buổi sáng trống giờ, tôi đang ngồi trong văn phòng làm việc bỗng nhận được tin nhắn của Ninh Hiên. Hắn nói hôm nay Thôi Dương tổ chức sinh nhật, tan học đãi mọi người một chầu karaoke, muốn mời tôi cùng đi. Đề nghị bất ngờ này làm tôi khá băn khoăn.

Học sinh lớp này đều thuộc hàng danh gia vọng tộc, xuất thân là những cậu ấm cô chiêu được nuông chiều từ bé. Tôi nghĩ đến mình ngày trước, cũng có ngày sinh nhật, nhưng vẫn chỉ là buổi sáng dậy ăn một quả trứng luộc, buổi trưa ăn một bát bình thường gọi là mì, riêng hôm đó được đổi tên thành mì trường thọ, cuối cùng đến tối có thêm món thịt nữa, thế là hết. Còn bọn chúng, sinh nhật là phải tiệc tùng túy lúy, huy động cả một đống người đến đập phá, thế có phải hao người tốn của không, đúng là chỉ tổ làm người ta ghen tị!

Nhân lúc đổi tiết, tôi ra hành lang gọi cho Ninh Hiên: “Sinh nhật cậu ta, tôi tham gia làm gì cho ầm ĩ lên?”

Giọng Ninh Hiên trong điện thoại cực kỳ dễ thương: “Cậu ta tha thiết mời em đến, bảo muốn nhân dịp này bắt tay xóa bỏ mọi hận thù trước kia, không có sợ sau này em lại sai anh đấm cậu ta.”

Nghe hắn nói tôi cũng phải phì cười nhưng lập tức lại thấy lo ngại: “Nhưng tôi là cô giáo! Chuyện chúng ta yêu nhau là bí mật, tôi mà đi thì bại lộ hết à!”

Ninh Hiên thản nhiên đáp lại tôi một câu như sấm rền đùng đoàng, chao đảo trời đất: “Bọn nó biết chuyện của chúng ta lâu rồi, không phải giấu!”

Tôi quá hoảng loạn, rít lên: “Hả? Không phải chứ? Sao chúng biết được?”

Ninh Hiên nói: “Em tưởng bọn nó ngốc hết chắc, mắt có mù đâu mà không nhận ra ngày nào mình cũng liếc mắt đưa tình với nhau!”

Choáng váng! Rõ ràng kỹ thuật ngụy trang của tôi phải nói là quá chuyên nghiệp! Đại để cứ chỗ nào có Ninh Hiên là tôi tự thấy mình không còn là con người phàm tục nữa, hoàn toàn biến thành một nữ tu sĩ không màng thế sự rồi cơ mà.

Tôi lo sốt vó: “Thì ra chúng biết hết cả rồi... làm thế nào bây giờ? Thế nào chúng cũng đồn ầm cả lên! Thảm rồi thảm rồi! Mẹ tôi mà biết tôi yêu học sinh chắc chắn sẽ đánh gãy hai chân tôi! Bố tôi mà biết mẹ muốn đánh gãy chân tôi vì chuyện này nhất định sẽ không cản lại đâu! Ninh Hiên ơi, thế là hết, tôi què đến nơi rồi!”

Ninh Hiên ồ lên một tiếng nói: “Xem em ngốc chưa kìa! Yên tâm đi, chúng nó đều là huynh đệ tâm phúc của anh, chắc chắn sẽ không kể linh tinh ra ngoài đâu.” Tôi thở phào một hơi, cũng thấy an tâm phần nào. Bỗng Ninh Hiên lại gọi tôi: “Tô Nhã!” Tôi mới “ừ” đáp lại đã nghe hắn nói tiếp: “Nếu em què anh vẫn muốn có em!”

Tôi: “...”

Muốn khóc quá! Ngày nào hắn cũng đem tấm chân tình sâu đậm này đến bắn xối xả vào tim tôi những viên đạn bọc đường ngọt lịm làm tôi ngất ngây choáng váng, tê dại đê mê, rốt cuộc có định cho tôi sống nữa không đây! Sớm muộn gì tôi cũng chết chìm trong hũ mật ngọt ngào của hắn thôi!

Đối mặt với tay xạ thủ phi thường Ninh Hiên này, trừ phi phải móc tim móc phổi ra, còn lại việc gì tôi cũng đành thuận theo hắn hết.

Vì thế, khi Ninh Hiên nhắc thêm một lần nữa: “Tối nay cùng đi karaoke nhé”, tôi ngoan ngoãn như một con mèo bị bỏ đói mấy ngày, không dám ý kiến mà gật đầu khẽ đáp lại: “Ừ, được rồi!”

Tắt máy, tôi không khỏi thầm oán thán cho bản thân, lại bị hắn nuốt trôi một lần nữa rồi!

Buổi tối trước khi đi tôi vẫn lo ngồi cùng bầy tiểu yêu đó ít nhiều sẽ cảm thấy không được thoải mái, nhưng sau khi đến Golden Melody tụ tập cùng bọn Thôi Dương rồi, tôi mới biết nỗi lo lắng của mình hoàn toàn không cần thiết.

Lũ quỷ sứ ba đầu sáu tay đẳng cấp khá cao, ăn nói lịch thiệp dí dỏm, không thèm tạo điều kiện cho tôi được bối rối khó xử lấy một lần.

Trước mặt chúng, Ninh Hiên ngồi ngay bên cạnh tôi, nắm chặt tay tôi từ đầu đến cuối. Ban đầu tôi còn cảm thấy hơi ngượng ngùng gò bó, nhưng sau khi dần dần hòa vào bầu không khí xung quanh, tôi lại cảm thấy như thế hoàn toàn rất tự nhiên.

Hình như hai bàn tay chúng tôi sinh ra là để đan chặt vào nhau như thế này mãi. Chẳng quản người trước hay kẻ sau, hiện tại hay tương lai.

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi rung động, ngẩng đầu lên nhìn Ninh Hiên, chợt nhận ra hắn cũng đang nhìn mình. Bốn mắt nhìn nhau đắm đuối, cả hai hiểu ý nhau cùng cười, vô số con sóng hạnh phúc ngọt ngào lại một lần nữa dạt dào dâng lên trong lòng.

Tôi có cảm giác, dù bốn bề ồn ào hơn nữa, dù xung quanh đông người hơn nữa, nhưng chỉ cần cùng nhìn vào mắt nhau thế này, toàn bộ thế giới xung quanh chúng tôi sẽ trở nên tĩnh lặng, bên tai không nghe thấy thứ gì khác, trong đầu mỗi người cũng chỉ còn lại duy nhất tên người kia mà thôi.

Tôi và Ninh Hiên đang đắm mình trong khoảnh khắc thần giao cách cảm, quên bẵng xung quanh, bỗng giật mình vì tiếng gào rú của lũ con trai: “Úi úi úi, sắp chiếu phim người lớn, trẻ con to đầu dưới mười tám tuổi xin mời tự động tránh xa! Cách tốt nhất là tự giác úp mặt vào tường!”

Tôi nghe mà ngượng chín, mặt mũi lại bắt đầu nóng bừng lên.

Bỗng có một tên lớn tiếng quát: “Thôi Dương, sao cậu không tự giác, vừa bảo tất cả cùng úp mặt vào tường cơ mà! Cậu định không cho đại ca ít thời gian tình tứ quý báu đấy hả?”

Thôi Dương làm bộ oan ức, giả vờ cắn gấu tay áo và bải lải những câu buồn nôn: “Đại quan nhân quả là đãng trí! Hôm nay vừa hay ngày sinh nhật tiện thiếp nên tiện thiếp đã đủ mười tám tuổi rồi. Kể từ giờ phút này, thiếp đã có đủ tư cách và năng lực chiêm ngưỡng chuyện người lớn rồi ạ!”

Tôi đang giả bộ uống nước để che dấu khuôn mặt đỏ ửng, kết quả lại bị mấy câu tê tái xương tủy này của Thôi Dương ám hại làm sặc phun hết nước ra ngoài! Mắt mũi miệng, tổng cộng có năm cái hốc trên mặt, hốc nào cũng tuôn ra đầy chất lỏng: nước lọc, nước mũi rồi nước mắt, không lãng phí hiệu suất hoạt động của bất kỳ cơ quan nào.

Tôi bắt đầu ho sặc sụa. Ninh Hiên vội vàng vỗ lưng cho tôi. Khốn khổ lắm mới xuôi được, tôi sụt sịt: “Chuyện này nhất định là cậu ta cố ý, cậu ta vẫn chưa hết hận tôi vụ lần trước, chắc chắn thế rồi, nếu không tại sao lại nhằm đúng lúc tôi đang uống nước mà phun ra những lời buồn nôn như thế!” rồi kéo tay Ninh Hiên rủ rỉ: “Ninh Hiên, đấm cậu ta đi, đấm cậu ta đi!”

Nghe xong câu cuối cùng của tôi, Thôi Dương vội núp sau một cậu bạn, có vẻ run như cầy sấy. Cậu ta cường điệu sụp xuống bên tôi, mặt mày thảm thương nhìn tôi nói: “Cô Tô ơi, em và cô bắt tay xóa hết thù hận nhé! Xin cô đấy! Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật em, cô để đại ca đánh em, khác nào đánh vào mặt gấu trúc bảo vật quốc gia, cô bảo làm sao em có thể chịu đựng được nỗi nhục này!”

Tôi thấy cậu ta cả thanh lẫn hình đều diễn rất đạt, cũng không dễ dàng gì, nên quyết định cho cậu ta một cơ hội. Tôi hỏi Ninh Hiên: “Tôi quyết định sẽ nghe theo lời cậu. Cậu bảo có đáng ăn đòn không?”

Ninh Hiên nhếch mép cười nham hiểm nói: “Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật Thôi Dương, không nên dùng bạo lực. Chi bằng em hát tặng cậu ta một bài đi!”

Tôi nhìn Ninh Hiên, cũng nham hiểm nhếch mép cười.

Hắn thật nham hiểm, nham hiểm, nham hiểm quá! Lại có thể nghĩ ra chiêu lấy tiếng hát của tôi để trừng trị Thôi Dương!

Đám yêu tinh thấy tôi chuẩn bị lên hát tỏ ra rất hào hứng chờ đợi. Thôi Dương đang có vẻ không được tỉnh táo lắm, lúc tiếng hát của tôi cất lên, cậu ta lập tức hết u mê luôn!

Thôi Dương ôm đầu gào lên thảm thiết: “Dừng lại, dừng lại đi! Bà cô ơi đừng hát nữa! Đại ca ơi, cầu xin anh đấy, hay anh cứ đánh em đi!”

Có đứa muốn trốn ra ngoài liền bị tôi tóm lại, nhân lúc nhạc dạo tôi hỏi: “Ra ngoài làm gì? Tôi chưa hát xong không được đi đâu hết! Ai bỏ ra ngoài đến cuối kỳ trượt đừng trách tôi!”

Tên tiểu quỷ bị tôi tóm lại gần như quỳ sụp xuống, nước mắt giàn giụa phân trần: “Cô Tô ơi, em ra ngoài không nhằm mục đích nào khác ngoài muốn chứng minh với thiên hạ là không phải em đang đánh đập người đang hát trong này đâu!”

...

Ý gì đây? Định ví tiếng hát của tôi ngang với tiếng gào thét ầm ĩ của kẻ bị đánh?

Ô hay, cách diễn đạt này rất mới mẻ, lại thêm một kiểu ví von mới mẻ về giọng hát của tôi! Sau này có thể áp dụng để hạ nhục Tiêu Tiêu, hay lắm, hay lắm!

Tôi kiên quyết hát hết trọn bài cho có đầu có đũa. Lũ tiểu tử ngồi đưới đều dính nội thương ngã rạp cả xuống. Tôi quay trở về ngồi bên cạnh Ninh Hiên, hắn đang sảng khoái cười tít mắt.

Đột nhiên có một kẻ kiên cường vùng đứng lên, nói chắc như đinh đóng cột: “Nhất định đây không phải lần đầu tiên bọn mình bị nghe tiếng hát này! Chắc chắn trước đây đã nghe rồi! Chắc chắn thế!”

Tôi không thể không khen nó một câu: “Rất có tai âm nhạc đấy!”

Thôi Dương phụ họa theo: “A, hình như đúng thế! Hình như lần trước bọn mình đến Golden Melody cũng đã nghe thấy tiếng gào thét từ phòng bên cạnh vọng sang! Mẹ ơi, chẳng lẽ chúng ta lại có duyên nợ với cô Tô thế, lần đó chỉ cách nhau có một bức tường thôi! Thật kỳ diệu! Không ngờ chúng ta vẫn còn cơ hội được nghe lại tiếng hát hôm đó trong những năm tháng còn lại của đời mình thế này. Cô Tô ơi, em muốn nói, giờ em có chết cũng không hối tiếc gì nữa! Em biến thành ma cũng sẽ không thể quên được cô! Nửa đêm nhất định em sẽ đến ngồi trên đầu giường tán chuyện với cô!”

Cái gì mà tiếng gào thét! Rõ ràng bà đây hát rất nhập tâm mà! Cái gì mà làm ma cũng không tha cho tôi! Xem ra tên tiểu tử này lại muốn ăn đòn rồi!

Một tên ngồi cạnh tiếp lời: “Đúng, đúng! Tớ cũng nhớ ra rồi! Lần đấy còn có cả Điền Uyển Nhi đi cùng!”

Tên nhóc vừa dứt lời đã lập tức bị bầy đàn bổ đến vùi dập.

Tôi nhìn chúng mà khoái trá vô cùng. Bọn chúng không biết chuyện Ninh Hiên và Điền Uyển Nhi chỉ là đóng kịch, còn tưởng nhỡ lời nhất định sẽ khiến tôi phật lòng nữa.

Tôi đứng lên nói: “Tôi vào phòng vệ sinh một lát!”

Ninh Hiên cũng đi ra cùng tôi.

Tôi nói: “Cậu ra đây với tôi làm gì? Cậu bị ám ảnh quá mức với nhà vệ sinh nữ thật đấy à!”

Ninh Hiên nhướn mày nói: “Em có tiền án rồi nên anh phải đi coi chừng, không khéo em lại chui vào phòng vệ sinh nam giở thủ đoạn lưu manh nữa thì sao!”

Tôi nhào đến cấu hắn một cái: “Cậu mới giở thủ đoạn lưu manh! Rõ ràng tôi bị cậu lừa mà!”

Ninh Hiên vừa né vừa cười: “Tô Nhã, anh muốn hỏi em một chuyện. Em nói đi, sao tiếng hát của em kinh khủng vậy!” Nói xong, hắn không cách nào nhịn được lại há miệng quang quác cười sặc sụa.

Tôi ức chế: “Cậu làm đại diện quảng cáo cho hãng trứng gà GeGeDa[1] đấy à? Tiếng cười thật khủng khiếp! Khà khà với chả há há! Không được cười nữa!”

[1] Trứng gà nhân xanh, rất nổi tiếng ở Trung Quốc.

Ninh Hiên không cười nữa thật, ánh mắt hắn chăm chú nhìn về phía sau lưng tôi. Tôi nhìn theo, cũng ngẩn người ra.

Không ngờ lại gặp Trác Hạo ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.