Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế

Chương 47: Bạch dạ hành




Lúc Đường Diệc Thiên chạy đến nhà trẻ, phụ huynh của Tiểu Bàn đã đến.

Hai đứa nhỏ khóc nước mắt nước mũi đầy mặt, cộng thêm cùng té ra đất, tay nhỏ bé chà xuống đen thui...Đường Diệc Thiên vào phòng, thì thấy hai chú hề.

Vừa thấy ba đến, Diệu Linh lập tức có chỗ dựa vững chắc, vội vàng dang hai tay chạy tới, ôm lấy đùi của ba, "Ba! Hu hu..."

Lúc ba của Tiểu Bàn đến trước ba thằng bé, tâm lý của Diệu Linh cũng có sợ hãi, chẳng lẽ ba mình không đến giúp mình sao? Tiểu Bàn và ba cậu ta có đánh mình không! Có phải Njnja rùa sẽ bị cướp mất không?

"Xảy ra chuyện gì?" Đường tiên sinh ôm lấy con trai, mặc cho Diệu Linh chùi nước mắt nước mũi vào áo sơ mi sạch sẽ thẳng thớm, vừa dịu dàng vỗ lưng con trai, vừa đi tới trước mặt cô giáo hỏi tình hình.

Thực ra con nít cãi nhau vốn là chuyện bình thường, cũng không phải lần đầu tiên các cô giáo xử lý chuyện bọn nhỏ cãi nhau, vả lại hai đứa nhỏ cũng không bị thương ở đâu, hoàn toàn không cần thông báo cho phụ huynh hai bên. Nhưng năm ngoái, cũng có một lần hai đứa nhỏ cãi lộn, cô giáo đã xử lý tốt, nhưng có một đứa về nói với phụ huynh, phụ huynh khư khư nói là ăn hối lộ, cô giáo không phân biệt trắng đen làm con nhà mình chịu thiệt, ầm ĩ một trận ở nhà trẻ.

Nhà trẻ Cây Bao là nhà trẻ tư nhân có quy mô trung bình, không dám đụng chạm với phụ huynh, đặc biệt là sau khi biết ba của Diệu Linh là Đường Diệc Thiên, từ hiệu trưởng đến cô giáo của nhà trẻ đều lo ngay ngáy, nói thật ra, bọn họ hy vọng vị tiểu thiếu gia nhà họ Đường có thể chuyển đến nhà trẻ quý tộc khác, ở nhà trẻ Cây Bao thực sự khiến bọn họ lo sợ.

Hôm nay xảy ra chuyện cãi vả, các cô giáo vội vàng gọi phụ huynh hai bên đến, dù sao cũng không dám tự xử lý. Trước khi Đường Diệc Thiên đến, các cô giáo cũng không ám thị rõ với phụ huynh của Tiểu Bàn là chuyện này chỉ là chuyện hai đứa trẻ ầm ĩ nhỏ, không phải Diệu Linh cố ý đẩy ngã Tiểu Bàn, cho nên Diệu Linh không cần phải xin lỗi.

Phụ huynh hai bên ngồi xuống, hai đứa nhỏ đều ngoan ngoãn đứng bên chân của ba mình, nghe cô giáo trình bày với tính chất hơi thiên vị, lúc này ba của Tiểu Bàn xua tay, "Đây là chuyện nhỏ, giữa con nít với nhau thường như vậy, không có gì không có gì! Tiểu Bàn cũng không tốt, sao có thể ép Diệu Linh cho con chơi đồ chơi chứ! Diệu Linh chỉ không cẩn thận đẩy ngã con, không phải cố ý..."

"Cho nên, chúng tôi muốn nói với các phụ huynh, chuyện là như vậy đó." Thấy phụ huynh của Tiểu Bàn nhượng bộ, cô giáo mãn nguyện nhẹ nhàng thở ra, lần này tốt rồi, "Vậy ba của Diệu Linh, anh cảm thấy cho qua chuyện này như vậy có được không?"

"Không được." Đường Diệc Thiên ngắt lời cô giáo như đinh đóng cột, ba chữ đơn giản, khiến cho mặt của cô giáo và viện trưởng trong văn phòng đều trắng bệch, ngay cả ba của Tiểu Bàn cũng cảm thấy sợ hãi. Anh ta chỉ là một thành phần tri thức bình thường, không có chút liên quan gì đến tập đoàn Thịnh Thế, nhưng chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, nếu chọc vị Đường tiên sinh này không vui chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Nhưng chuyện này vốn là chuyện tranh cãi nhỏ giữa con nít với nhau, không nói rõ ai đúng ai sai, không so đo nhau là được, chẳng lẽ thật muốn con anh ta xin lỗi trước sao? Tuy ba của Tiểu Bàn không quyền không thế, nhưng cũng không muốn để con mình chịu oan ức. Tuy trong lòng anh ta đang run, nhưng vẫn kiên cường hỏi, "Vậy phải làm sao?"

Đường Diệc Thiên kéo "Con mèo nhỏ" Diệu Linh qua, nhìn thằng bé bằng đôi mắt trầm lắng. Mặc dù ngày thường đều là mẹ quản lý Diệu Linh, cũng không phải Diệu Linh không sợ ba, nhưng cặp mắt nghiêm túc lúc này của ba thật sự làm cho nó sợ hãi.

Giọng nói của Đường tiên sinh còn nghiêm hơn mắt, "Diệu Linh, chuyện cô giáo nói, có phải thật không?"

Cho rằng Đường Diệc Thiên muốn "Phản cung", cô giáo trẻ gần như sợ đến muốn khóc, hận không thể lập tức nhéo bọn nhỏ mấy cái để làm "Bằng chứng". Nhưng mà, cũng may Diệu Linh không có phủ định sự thật, ngoan ngoãn gật đầu thừa nhận, "Đúng vậy, ba."

"Tốt lắm." Đường Tiên sinh kéo thằng bé, xoay Diệu Linh đang hướng mặt về phía mình 180 độ, về phía cô giáo trẻ, "Đó là con đã làm sai, cho nên con phải xin lỗi. Đầu tiên, con phải xin lỗi cô giáo, bởi vì không chỉ hôm nay con kén ăn, mà còn định gạt cô giáo, đây là chuyện nghiêm trọng."

"Ba..." Diệu Linh quay đầu về phía ba, lúc ba chưa đến cô giáo cũng không có dữ với mình như vậy, sao ba đến, chẳng những không giúp mình mà còn dữ hơn cô giáo nữa vậy?

Đường tiên sinh không mềm lòng với cặp mắt nhỏ nhu thuận của Diệu Linh, mà còn cao giọng hơn, "Mau xin lỗi đi, nói với cô giáo con sai rồi, hơn nữa sau này con không được kén ăn nữa."

Chẹp chẹp miệng nhỏ, Diệu Linh vừa lau nước mũi vừa nghẹn ngào nói, "Cô, cô giáo, con xin lỗi. Con, sau này con không kén ăn nữa, con sẽ ăn gan heo, ăn nhiều gan heo."

"Diệu Linh biết sai là tốt rồi, vẫn là bé ngoan." Cô giáo vội vàng nhận lời xin lỗi của Diệu Linh, nhưng trái tim vẫn đang treo lơ lửng, hồi hộp không thôi.

"Sau đó." Đường Diệc Thiên đẩy thằng bé đến trước mặt Tiểu Bàn, "Con kêu Tiểu Bàn ăn gan heo cho con, Tiểu Bạn đã đồng ý, nói rõ Tiểu Bàn là một đứa trẻ tốt lấy giúp người làm niềm vui, vả lại con đã đồng ý cho bạn ấy chơi đồ chơi, thì không thể đổi ý. Trên đời có rất nhiều việc không nhất định sẽ làm được, nhưng với việc giúp đỡ của con, dù bạn ấy không làm được, con cũng phải nhớ cảm ơn, không thể lật lọng, còn đẩy bạn ấy nữa. Cho nên con mau xin lỗi Tiểu Bàn đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.