Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế

Chương 100




Trong ánh mắt của nàng có sự kinh hãi, cũng khó mà kiềm chế một tia chán ghét.

Tựa như là ngọc lưu ly vỡ nát, hay là mặt trời tráng lệ lặn dần trong bóng tối. Cuối cùng cũng có một ngày, bọn họ chân thật đối mặt với nhau… nhưng khi ngày này đến, ta hy vọng là ta mở miệng trước. Chí ít, đây cũng là thành ý của ta.

Giang Tái Sơ khẽ thở dài, áy náy nói: “Lúc trước gạt cô nương, thật xin lỗi.”

Duy Tang còn chưa mở miệng, trong viện lại có người tới, dẫn đầu chính là Tiêu Nhượng.

Hắn không biết Giang Tái Sơ, chỉ thấy Duy Tang đứng đó, vội vàng quỳ xuống: “Quận chúa.”

Chu Cảnh Hoa ngơ ngác ngẩng đầu, đã thấy cô gái kia vẫn còn kinh ngạc, bỗng nhiên hiểu hết cả thảy. Bắt được Ninh Vương, lại còn bắt được nữ nhi bảo bối của Thục Hầu, Gia Hủy quận chúa. Dù xưa nay hắn tung hoành ngang ngược cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Năm Nguyên Hi thứ tư, Tấn đế hạ chỉ, lệnh cho Ninh Vương Giang Tái Sơ đến đất Thục, đảm nhiệm chức Cẩm Châu thuỷ bộ Chuyển vận sứ, tháng năm nhậm chức, giám sát việc vận chuyển lương thảo xuất chinh và thuế khóa cùng gấm vóc và lễ vật cúng, đồng thời giám sát đất Thục.

Chỉ dụ chưa chính thức đến Cẩm Châu, Ninh Vương đã dùng cách xấu hổ như thế xuất hiện ở Cẩm Châu trước.

Thục Hầu Hàn Văn Cảnh biết được việc này liền tức khắc chạy tới, đưa Ninh Vương về quý phủ. Ninh Vương điện hạ sau khi cảm ơn thì không hề chối từ.

Lúc Thục Hầu dẫn Ninh Vương điện hạ đi ra tiểu viện, hắn cố ý liếc nhìn nữ nhi một cái, Duy Tang chột dạ, theo bản năng né qua một bên. Giang Tái Sơ vẫn ung dung thản nhiên thu hết một màn này vào trong đáy mắt, xoay người bước lên kiệu, ra vẻ lơ đãng: “Vương gia, Quận chúa chỉ sợ lúc này còn chưa lấy lại tinh thần.”

Thục Hầu giật mình, hung hăng trừng mắt tiểu nữ nhi một cái: “Tiểu nữ xưa nay bướng bỉnh, xin điện hạ bao dung.”

“Tiểu vương mới vào thành Cẩm Châu, nhưng lại che giấu thân phận. Lúc tiểu vương gặp khó khăn, Quận chúa đã xuất thủ tương trợ. Chỉ là tiểu vương vẫn chưa có cơ hội tiết lộ thân thế nên mới khiến cho Quận chúa sợ hãi.” Ninh Vương nhếch môi, cười như có như không nhìn về phía Chu Cảnh Hoa: “Đây cũng là phải cảm ơn Chu đại nhân .”

Sống lưng Chu Cảnh Hoa chợt lạnh, dù cho hắn đa mưu túc trí, giờ phút này nhất thời cũng không nghĩ ra được lý do gì, chỉ lau mồ hôi, nửa khóc nửa cười: “Đã quấy rầy điện hạ, hạ quan thật sự tội đáng chết vạn lần.”

Giang Tái Sơ thản nhiên nói: “Ta mới vào Cẩm Châu, trong thành rất là nhộn nhịp, lại không biết Chu đại nhân đang tìm cái gì mà lại đem một tòa thành quậy phá như vậy.”

“Là… là tối hôm qua có thích khách ám sát…” Chu Cảnh Hoa cuống quýt giải thích.

“Theo bổn vương thấy, cái gọi là thích khách, bất quá chỉ là mấy người ít ỏi thôi, Chu đại nhân ở Cẩm Châu vẫn là rất được lòng dân.” Giang Tái Sơ có ý sâu xa.

“Là… là… hạ quan vốn lo lắng cho điện hạ lần đầu tới đây, có lẽ cũng sẽ bị quấy nhiễu. Nghĩ như vậy, đúng là hạ quan làm hơi quá.” Chu Cảnh Hoa vội nói, “Ta lập tức bãi bỏ lệnh cấm này.”

“Chu đại nhân thật là độ lượng.” Ninh Vương cười cười, phất tay áo vào kiệu.

Đến nước này, chuyện truy lùng thích khách cũng không giải quyết được gì nữa. Cho đến khi rời khỏi đất Thục, Chu Cảnh Hoa cũng không dám nhắc lại nửa chữ.

Hôm đó Thục Hầu thiết yến trong phủ, mời Ninh Vương đến. Bởi vì tiền nhiệm là Chu Cảnh Hoa chưa rời đi, mà phủ đệ của Chuyển vận sứ phủ vẫn chưa sửa chữa, Thục Hầu liền dốc hết sức mời Ninh Vương trước tiên hãy nghỉ ngơi ở quý phủ. Ninh Vương lúc đầu từ chối, sau lại đồng ý.

Hắn một mình ở đông viện Hầu phủ, mấy ngày nay quan viên đất Thục lui tới không ngừng, cứ luân phiên gặp mặt như thế cũng thật hao phí không ít sinh lực. Chiều hôm đó, Ninh Vương điện hạ cuối cùng cũng cảm thấy phiền chán, chỉ để một mình Cảnh Vân ở lại, tự mình ra ngoài.

Hoa viên Hầu phủ mặc dù kém xa ngự hoa viên, thậm chí còn nhỏ hơn cả lâm viên phủ trạch của hắn ở kinh thành, nhưng lại đẹp đẽ tinh tế. Giang Tái Sơ đi dọc theo con đường mòn, thưởng thức những loại trúc hiếm thấy, những tảng đá kỳ lạ, chợt thấy trong đình phía trước dưới tàng cây liễu ngồi một lớn một nhỏ, xung quanh cũng không có nha hoàn hay nhũ mẫu hầu hạ, nhưng tiếng động của hai người cũng không nhỏ, từ xa nghe thấy đã có cảm giác sôi nổi.

“Chim chim…” Giọng nói của trẻ nhỏ.

“Không đúng rồi.” Người lớn hơn không nhẹ không nặng búng vào trán đứa trẻ.

“Cục cục gà…”

“Không đúng…”

“Cô cô, con muốn ra ngoài chơi…” Tiểu tử kia rốt cuộc cũng không muốn phối hợp nữa, cái chân nhỏ đá đạp lung tung, bắt đầu om sòm.

“Suỵt, nhỏ một chút! Muốn cô cô bị mắng nữa hả?” Duy Tang vội vàng nhét miếng bánh ngọt vào miệng tiểu tử kia, “Chờ qua thời gian này rồi nói sau.”

Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, Duy Tang vừa quay đầu lại, đã thấy Ninh Vương điện hạ mấy ngày không gặp chắp tay sau lưng, nở nụ cười nhạt đứng ở phía sau, cũng không biết đã nghe mình và A Trang tán dóc bao lâu rồi.

Nàng cuống quýt đứng lên hành lễ: “Bái kiến Ninh Vương điện hạ.”, còn thuận chân đá nhẹ đứa cháu một cái.

“Ớ?” A Trang ngẩng đầu liếc mắt một cái, vô cùng phấn khởi, “Là đại ca ca sao?”

“Gọi điện hạ.” Duy Tang ho khan một tiếng.

Suy cho cùng vẫn là xuất thân thế gia, mặc dù không rõ lắm điện hạ và đại ca ca có gì khác biệt, A Trang vẫn vô cùng lễ phép đứng lên, bắt chước hành lễ: “Điện hạ.”

“Miễn lễ.” Ninh Vương ôm tiểu tử kia đặt trên đầu gối, cầm quyển sách của nó lên xem, ngờ vực hỏi, “Đây là cái gì?”

“Cô cô đang dạy chữ cho ta.” A Trang cố gắng giải thích, “Nàng bảo ta nói sai rồi.”

Giang Tái Sơ tập trung nhìn vào, thì ra là thơ ca, câu đầu tiên là… Ngỗng ngỗng ngỗng. Hắn bật cười, ngước mắt nhìn lên, Duy Tang ngồi ở bàn đá đối diện, không tự nhiên như lúc trước, ngược lại mơ hồ lộ ra vẻ xa cách.

A Trang cũng không thích ngồi trên đùi người lớn như vậy, bị Giang Tái Sơ ôm lại cảm thấy nhàm chán, nhảy xuống, ra dưới tàng cây chơi. Duy Tang nhìn bóng lưng của nó, trong lòng suy nghĩ thật là một cơ hội tốt để rời đi, vừa lúc muốn đứng lên, Ninh Vương điện hạ khẽ rũ mắt xuống, thở dài: “Cứ xa lạ như vậy sao? Dù sao cũng đã có giao tình với cô nương.”

Duy Tang giật mình, yên lặng nhìn hắn: “Phần giao tình đó ta thừa nhận. Nhưng… ta cũng không muốn gạt ngài, ta không có cách nào làm bằng hữu với ngài như trước.”

Giọng nói của nàng vừa nhẹ vừa êm ái, nhưng nàng không chịu nhìn hắn, Giang Tái Sơ chỉ cảm thấy trong lòng vừa chua xót vừa ngứa ngáy, sửng sốt hồi lâu mới mở miệng: “Là trách ta gạt nàng sao?”

Duy Tang lắc đầu: “Không, không phải vì chuyện đó. Là vì ngài là Chuyển vận sứ triều đình phái tới.”

Mặt mày Giang Tái Sơ bỗng nhiên giãn ra, “Nàng không cần phải khách khí như vậy.”

“Hả?”

“Nàng ghét người do triều đình phái tới.” Khóe môi hắn khẽ cong, ánh mắt trong trẻo, “Nhưng Hàn cô nương, nàng đừng ghét ta.”

Duy Tang nghẹn họng: “Ngài không phải là do triều đình phái tới sao?”

“Ừ, Ninh Vương đúng là thủy bộ Chuyển vận sứ triều đình phái tới, nhưng với nàng không phải. Ta chỉ là bằng hữu nàng gặp ở rừng hạnh ngoài thành.” Giọng hắn bình tĩnh, rất là trịnh trọng, “Nàng nghĩ rằng ta thích danh hiệu Chuyển vận sứ này làm sao? Bị phái đến đây thu lương thảo thuế khóa, nông phu tiểu thương bên này, người nào không mắng Ninh Vương? Nhưng thuế khóa là do triều đình quy định, chỉ là qua tay ta, ngàn lượng cũng tốt, vạn lượng cũng thế, có quan hệ gì với ta sao?”

Hắn nói xong một hơi, Duy Tang nghe thấy mà ngây người, theo bản năng muốn phản bác lại: “Nhưng mà Chu Cảnh Hoa…”

“Ta biết nàng muốn nói hắn.” Đôi môi mỏng mà sắc sảo, ngữ khí thản nhiên nói một câu, “Nhưng nàng phải đánh đồng ta với hắn sao?”

Duy Tang vô thức rũ tóc xuống, nàng biết từng chữ của hắn đều không có sai, nhưng mà… Bọn họ vẫn không có cách nào giống như trước. Nàng rũ mắt, không nói được một lời, đứng dậy muốn dắt cháu đi.

“Hàn cô nương, phủ đệ của ta ở kinh thành, chỉ sợ còn lớn hơn Hầu phủ nhà nàng một chút.”

Hắn dường như không hề phát hiện ra, tiếp tục nhẹ giọng nói.

“Lúc còn rất nhỏ, ta sống cùng với phụ mẫu, khi đó ông ấy giao lại sản nghiệp này cho ta. Mẫu thân ta không phải chính thê, nhưng phụ thân đối với chúng ta rất tốt, tốt đến mức đại nương cảm thấy ta sẽ giành lấy gia sản con trai bà.” Hắn nhìn cành liễu xanh ngát, chậm rãi nói, “Mẫu thân ta không thích tranh giành, cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó. Nhưng phụ thân rất thương bà, lại sợ mình đi sớm, hai mẹ con chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị ức hiếp.”

Rõ ràng là gia sự thiên tử nhưng ngữ khí lại thảnh thơi như chuyện nhà, Duy Tang nghe thấy mà mê mẩn, bước chân dừng lại, nhẹ giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”

Hắn cũng không đáp, buồn bã nói: “Mẫu thân ta đi trước phụ thân, không quá hai ngày, phụ thân cũng đi luôn. Con trai đại nương kế thừa gia sản, đại nương trước sau đều không yên lòng với ta. Vì thế bà ấy phái ta đi một nơi thật xa, đối mặt với nguy hiểm. Chỉ cần xảy ra bất trắc thì ta sẽ không thể trở về.”

“Nhưng ta mạng lớn, thời gian ba năm đó ta quen biết rất nhiều huynh đệ. Đồ ăn ở đó tuy rằng kém xa trong nhà, mỗi ngày đều phải đối mặt với sinh tử, nhưng mọi người lòng dạ phóng khoáng, cũng không tính kế lẫn nhau. Đối xử chân thành với nhau, ủy thác sinh mạng; khi rảnh rỗi thì vây lại uống rượu ăn thịt, quả thật sự là vui sướng.”

“Đoán chừng là bọn họ sợ ta cắm rễ bên đó, vì thế mới kêu ta về nhà, đi tới đây.”

Giang Tái Sơ cười nhạt: “Đến đây, nàng là bằng hữu đầu tiên của ta. Nàng cố ý xa lánh ta, ta không nói. Chỉ nghe nguyện vọng của Quận chúa thôi.”

Gió xuân ấm áp thổi qua, nhẹ nhàng trêu đùa mái tóc và góc áo hai người, Duy Tang nghĩ đến chuyện cũ của Giang Tái Sơ, đáy lòng đột nhiên có chút đau đớn. Nếu nói hắn là dưới một người trên vạn người, nhưng nói cho cùng, bất quá là bị Hoàng đế và Thái hậu nghi kỵ, làm Vương gia lúc nào cũng phải thận trọng; so với mình được phụ thân, đại ca và a tẩu che chở, đúng là ngột ngạt hơn nhiều.

Đứng đó suy ngẫm cả buổi trời, nàng rốt cuộc cũng xoay người, thử hỏi: “Cha cấm chừng ta, điện hạ, ngài có thể… Khụ, dẫn ta và A Trang ra ngoài đi dạo không?”

Giang Tái Sơ thoáng trầm tư, khóe môi lộ ra ý cười nhẹ nhàng lúc ẩn lúc hiện: “Quận chúa nếu đã mở miệng, tiểu vương đương nhiên sẽ cố gắng.”

“Giang Tái Sơ, đánh Hung Nô có thể chết nhiều người hay không?” Không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần hai người ở một chỗ, Duy Tang sẽ không kêu điện hạ mà gọi cả tên họ hắn.

Quốc gia này to như vậy, nhưng gọi hắn như thế, chỉ sợ có một mình nàng… Năm đó cho dù là tiên hoàng còn tại thế cũng ít khi gọi hắn như vậy. Nhưng ở Hung Nô bị coi là “Hắc la sát”, Giang Tái Sơ lại vui vẻ tiếp nhận cách gọi của nàng, thậm chí cảm thấy lúc nàng kêu ba chữ này, ngữ điệu nhẹ nhàng, người khác khó mà thân thiết bằng.

—–

Bọn họ ngồi ở một quán ăn bên đường, chờ ông chủ bưng mì nước lên, Giang Tái Sơ thấy bộ dáng nặng nề sầu lo của nàng, trầm ngâm một lát: “Người Hung Nô chiến lược chiến thuật đều không bằng Trung Nguyên, chỉ là lực đánh kỵ binh bọn chúng quá lớn mạnh, binh lính Trung Nguyên giao đấu một trận đã bị áp đảo, thường rất dễ thua.”

Duy Tang nghe thấy, sắc mặt trắng bệch, ông chủ bưng tô mì dầu hành ngày thường nàng thích nhất lên, nàng cũng không đoái hoài tới.

“Lo lắng cho huynh trưởng của nàng sao?” Hắn đưa tay qua, vén vài sợi tóc mai rũ xuống của nàng lên vành tai, cười cười, “Yên tâm đi, hắn theo ngự giá thân chinh, lại là Thế tử của Thục Hầu… Hoàng đế chẳng qua là muốn giữ hắn bên người, dựa vào việc này đốc thúc phụ thân nàng xuất nhiều lương thảo, tuyệt đối sẽ không để hắn rơi vào hiểm cảnh. Huống hồ…”

“Huống hồ cái gì?”

“Huống hồ, Thần Sách quân là do một tay ta huấn luyện nên, giao chiến với Hung Nô đã ba năm, hiếm khi bại trận, hoàng đế mang bọn họ theo, có lẽ không có việc gì.”

Duy Tang nghe ngữ khí bình tĩnh của hắn, lại loáng thoáng cảm nhận được một chút khác thường. Nàng biết hắn không phải là nam nhân thích so đo. Có rất nhiều chuyện hắn thoải mái hơn nhiều người, nhưng chỉ có lúc này đây, dường như hắn có chút vướng bận.

Có lẽ là chú ý đến ánh mắt kinh ngạc của nàng, Giang Tái Sơ cúi đầu gắp mì, nhẹ giọng nói: “Cũng đã ba năm cùng ăn cùng ngủ với các huynh đệ. Lúc ta mang theo họ, chỉ sợ bản thân ra lệnh sai, sẽ khiến trăm ngàn người bỏ mạng. Nay đổi người khác… Ta cũng có chút lo lắng.”

“Cho nên nói, vẫn là hoàng đế không tốt.” Duy Tang phồng má, thẳng thắn nói ra.

Giang Tái Sơ cười nhạt, chồm người sờ đầu nàng một cái, nhưng lại thở dài: “Tất cả đều do số trời vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.