Săn Chồng (Manhunting)

Chương 2: Di nương thấy máu đỏ




Thừa Ảnh về đến nhà đi tắm xong bỗng nhận được điện thoại của Tiêu Băng.

Đã gần nửa đêm, Tiêu Băng khóc, nhờ cô giúp đỡ khiến cô cảm thấy có chút bất lực. Trong điện thoại khó nói rõ ràng được, cuối cùng, cô mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới tìm được Tiêu Băng ở một bãi đỗ xe bỏ đi ngoại ô phía Bắc.

Qua ánh đèn xe chiếu sáng, Thừa Ảnh giật mình, sau khi sững sờ giây lát, cô lập tức cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên đôi vai và tấm lưng trần của Tiêu Băng.

“Có thể nói cho chị biết đã xảy ra chuyện gì không?”, cô vừa hỏi vừa quan sát kỹ, chỉ thấy mặt Tiêu Băng bị sưng một bên, khóe miệng còn dính máu tươi, rõ ràng là bị người ta tát, nhưng may là ngoài những điều đó ra không hề bị thương chỗ nào khác. Tiêu Băng chỉ lắc đầu, khó khăn lắm mới kìm được nước mắt, định thần nhìn Thừa Ảnh, “… Chị Thừa Ảnh, chị có thể đưa em về trước không?”

“Được rồi.”

Thừa Ảnh nhìn cô ấy có chút lo lắng nhưng cũng không hỏi thêm nữa, nhanh chóng đưa cô ấy về thành phố.

Tuy dáng vẻ họ rất tệ nhưng may là giữa đêm khuya nên không có ai ra vào thang máy. Tiêu Băng tự lấy chìa khóa mở cửa, lúc này Thừa Ảnh mới phát hiện ra trong căn hộ chung cư độc thân khoảng bốn năm chục mét vuông này chứa đầy đồ cực kỳ xa xỉ, rõ ràng là phải bỏ ra cả một khoản tiền rất lớn.

Thừa Ảnh tìm mấy viên đá trong tủ lạnh, dùng khăn bông bọc lại đưa cho Tiêu Băng rồi lại đi luộc trứng gà.

“Dùng trứng gà lăn lên vết tụ máu sẽ rất chóng tan.”

“Cảm ơn chị”, Tiêu Băng cúi xuống, ngồi như kẻ mất hồn trên ghế sô pha, sớm mất đi vẻ lanh lợi hoạt bát thường ngày. Thừa Ảnh quay người tựa vào thành bếp, cách khoảng cách nửa phòng khách, hỏi, “Giờ em có muốn nói chuyện với chị không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Băng áp khăn bông lạnh lên má, hàng mi dài cụp xuống che đậy cảm xúc nơi đáy mắt. Cô ấy im lặng rất lâu mới chịu lên tiếng, “Tối nay, em bị người ta đánh… Anh ấy rất giận, giật tung áo khoác ngoài của em ra rồi lái xe bỏ em lại ngoại ô…”

“Đối phương là người thế nào?”

“… Khách.”

“Khách ư?”, Thừa Ảnh ngừng lại, giọng vẫn rất bình tĩnh, chỉ là không nhìn vào Tiêu Băng nữa, “Em nói tối nay em đi làm thêm, rốt cuộc là công việc gì?”

Người Tiêu Băng hơi run run, mãi mới ngẩng đầu lên. Thực ra mặt cô ấy vẫn còn vết sưng đỏ, có thể thấy rõ là vết ngón tay, vì vậy có thể đoán lúc đó cô ấy đã bị nhận một cái tát rất mạnh.

Khóe miệng bị rách khiến cô ấy nói chuyện không tiện lắm, lại có thể do xấu hổ nữa nên nói rất hàm hồ, “Nếu… nếu em nói, chị có thể đừng nói cho người khác biết không?”

Thừa Ảnh không hứa hẹn gì, “Em nói đi!”

Tiêu Băng hít một hơi thật sâu, giọng rất khẽ, “Hằng tuần, em đều đến làm việc ở câu lạc bộ Tây Sơn vài ngày. Đó là nơi chỉ có những người nhiều tiền nhất thành phố Vân Hải mới tới…”

Nói đến đây, thực ra đã rất rõ rồi.

Thừa Ảnh im lặng rất lâu mới gật đầu, “Chị biết”, cô quay lại tắt bếp, vớt trứng gà luộc ra, cẩn thận bóc lớp vỏ bên ngoài rồi cầm đến đưa cho Tiêu Băng, “Em tự lăn lên mặt đi!”

Tiêu Băng ngước mí mắt sưng húp lên nhìn cô, dáng vẻ muốn nói nhưng lại dừng lại, đến khi quả trứng gà lăn trên mặt đã nguội hẳn, cô ấy mới khẽ nói, “Cảm ơn chị!”

Thừa Ảnh ngồi bên cạnh, “Xảy ra chuyện như vậy, tại sao em không liên lạc với người của câu lạc bộ ngay?”

“Không được đâu”, Tiêu Băng lắc đầu, nét mặt còn chút kinh hãi, “Không ai được phép đắc tội với các vị khách ở câu lạc bộ. Huống hồ lần này là do em sai trước.”

Cô ấy ngừng lại, hàm răng trắng đều cắn vào môi trên, “… Anh ấy chỉ muốn đưa em đi ăn khuya. Là em nửa đường đổi ý không chịu đi nên mới chọc giận anh ấy.”

Cứ như vậy, trời đã dần hửng sáng.

Trạng thái của Tiêu Băng có vẻ rất không tốt, có lẽ trước đây chưa từng gặp phải chuyện như thế này nên nhất thời không biết nên nói với câu lạc bộ thế nào, vì vậy cả thể chất lẫn tinh thần cô ấy đều vô cùng mệt mỏi.

Hôm sau Thừa Ảnh không phải đi làm, trong lòng nghĩ dù có về bây giờ cũng không ngủ được mấy tiếng thì trời sáng nên cô quyết định ở lại.

Chỉ có một chiếc giường, hai người nằm chung.

Dường như không ngủ được, Tiêu Băng tắt đèn rồi mà vẫn mở mắt nhìn trần nhà tối om, bỗng nói, “Chị Thừa Ảnh, em có cảm giác chị rất giống chị gái em.”

“Nhà em còn có chị gái à?”, Thừa Ảnh cũng không ngủ được.

“Vâng. Hơn em ba tuổi, là cô giáo dạy nhạc tiểu học ở thị trấn bọn em sống.”

Thừa Ảnh ngẫm nghĩ, cuối cùng nói, “Tại sao lại làm công việc này? Sinh viên như em có rất nhiều cách kiếm tiền, có thể làm gia sư, hoặc làm việc bán thời gian cho công ty nào đó. Tại sao em cứ phải làm việc ở câu lạc bộ?”

“Vì kiếm nhiều tiền”, dường như Tiêu Băng khẽ cười, giọng buồn buồn nhớ lại, “Chị cũng biết đấy, nhà em là gia đình công nhân bình thường nhất, lương bố mẹ em đều không cao, bình thường phải chắt bóp chi tiêu để chị em em đi học. Trong nhà căn bản không có chút tiền dành dụm nào. Sau đó, chị em đi làm nhưng dạy tiểu học ở thị trấn thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ. Huống hồ, chị ấy còn nuôi con. Tiền chi tiêu cho một đứa trẻ mỗi tháng còn nhiều hơn cả người lớn. Hai năm trước, mẹ em bị bệnh tim rất nặng, suýt nữa không cứu được. Khi đó bác sĩ nói phải làm phẫu thuật ngay nhưng chi phí cho một cuộc phẫu thuật tận mấy chục nghìn tệ, làm sao gia đình em lo nổi? Nếu em không làm việc này, có thể giờ em đã không còn mẹ nữa.”

Người ta thường nói vợ chồng bần hàn trăm sự buồn, có lẽ các gia đình nghèo khó đều như vậy.

Tuy bản thân chưa từng phải lo kiếm tiền, nhưng Thừa Ảnh có thể hiểu được điều ẩn chứa sau những lời này là sự đau khổ, vô vọng.

Tiêu Băng là sinh viên trường đại học danh tiếng, trẻ trung, lại xinh đẹp, có những điều kiện tốt trời ban như vậy nên khi đó, đối với cô ấy, chỉ có con đường này mới là lựa chọn tốt nhất giúp cho gia đình.

Hai người nói chuyện mãi, dường như cũng nói ra hết, Tiêu Băng thậm chí còn miêu tả đại khái công việc của mình, “Thực ra cũng không tệ như chị nghĩ đâu. Phần lớn chúng em chỉ uống rượu, nói chuyện hoặc đánh bài với khách. Nếu khách thích sẽ rủ cùng đi ăn đêm. Những chuyện khác, chỉ cần rời khỏi câu lạc bộ thì câu lạc bộ sẽ không can dự vào hành vi của bọn em, muốn làm gì tự chịu trách nhiệm.”

“Thế nên lần này, em chỉ vì không muốn đi ăn khuya mà bị người ta đánh sao?”

“Vâng… Có điều chuyện này xảy ra cực kỳ bình thường. Tối nay, vị khách đó đã uống không ít. Có lẽ men rượu đã làm anh ấy có chút thô bạo. Huống hồ… thực sự là em không phải.”

Thừa Ảnh vẫn cảm thấy vô lý, “Xảy ra chuyện như vậy, sau này em còn quay lại làm việc không?”

“Có ạ”, Tiêu Băng dùng giọng bình tĩnh nói thành thực, “Nhà em còn cần tiền, còn bản thân em… sau khi đã quen với cuộc sống hiện tại, e rằng không thể quay lại những ngày tháng suốt ngày phải lo thiếu tiền. Giờ em sống trong căn hộ này, ra ngoài không cần phải chen chúc tàu điện ngầm, mua đồ không còn phải đến tiệm nhỏ mặc cả qua lại, cũng có thể nói lời chào tạm biệt với những món đồ mỹ phẩm rẻ tiền. Trước khi bước vào câu lạc bộ, em chưa bao giờ biết có tiền là một chuyện tốt như vậy. Hơn nữa, giờ em không thể tưởng tượng nổi mình sẽ thế nào khi lại mất đi tất cả những thứ này.”

Thừa Ảnh im lặng trong màn đêm.

“Chị có cảm thấy em rất ham hư vinh không?”, Tiêu Băng tự cười nhạo mình hỏi.

“Em có quyền lựa chọn cách sống của bản thân”, Thừa Ảnh nói, “Chỉ có điều, nếu em đã theo nghề này, chị hy vọng em có thể học được cách tự bảo vệ mình. Chí ít là chuyện như hôm nay vốn có thể tránh được.”

“Em hiểu ý chị. Thực ra bình thường em cũng không tùy hứng như vậy, cũng chưa từng làm phật ý bất kỳ vị khách nào. Chỉ là vì, tối nay tâm trạng em không tốt.”

“Hôm nay là sinh nhật em”, Thừa Ảnh nhấn mạnh.

Kết quả Tiêu Băng lại thở dài, “Chính vì như vậy.”

“Ý em là gì?”

“Em nghĩ… có thể em đã thích một người đàn ông”, dường như đắn đo rất lâu, Tiêu Băng mới quyết định nói thẳng thắn.

Thừa Ảnh bỗng có linh cảm, “Lẽ nào cũng là vị khách ở câu lạc bộ của bọn em?”

“Vâng, nhưng trong lòng em hiểu rõ, anh ấy không phải là của em.”

“Anh ta có bạn gái ư?”

“Không, anh ấy đã có gia đình”, Tiêu Băng cười, dường như đau khổ vô cùng, “Em đã làm việc ở đó hai năm, gặp rất nhiều người, duy chỉ có anh ấy là người đàn ông khiến trái tim em rung động. Em không hy vọng mình có thể có được người đàn ông như vậy, em chỉ hy vọng mình có thể thuộc về anh ấy, nhưng đến cả như vậy cũng không được.”

Cô ấy nói nghiêm trọng như vậy, Thừa Ảnh không khỏi có chút ngạc nhiên, “Anh ta từ chối em sao?”

“Không. Thậm chí em còn chưa từng nói với anh ấy. Nhưng em biết, em và anh ấy vĩnh viễn không thể.”

Thực ra anh ta không hề cự tuyệt cô ấy, thậm chí đã có khoảng thời gian, anh ta đãi ngộ với cô như thể vầng trăng giữa các vì sao.

Đó là trải nghiệm mà đời này, cô ấy chưa từng có, hạnh phúc mà không chân thực vì được người ta sủng ái, dường như được kéo lên tận tầng mây cao, có thể chạm tay vào nghìn vạn thứ phồn hoa trong thế gian này.

Cảm giác được một người đàn ông như vậy sủng ái khiến cô ấy quên mất bản thân.

Cô ấy không để ý anh ta chỉ tán tỉnh, cũng không để ý anh ta có người phụ nữ khác không, thậm chí cô ấy không dám tham vọng chiếm giữ trái tim anh ta.

Cô ấy chỉ cần một chút xíu trái tim của anh ta, tình cảm của anh ta.

Cô ấy chỉ cần có được một xíu là mãn nguyện lắm rồi.

Khi rảnh rỗi, các chị em trong câu lạc bộ ngồi tán gẫu với nhau, có người than thở nói, “Làm nghề của chúng ta cũng phải dựa vào duyên phận với khách. Chẳng hạn hòa hợp với ai, mình đều để ý. Nhưng nếu gặp phải công tử nào đó mà phải cố nén muốn ói để kiếm tiền…”

Còn cô ta luôn nghĩ, có thể gặp được người đàn ông đó, e là duyên phận kiếp này.

Khi đó, cô ấy vừa mới vào làm không lâu, đến cười với khách cũng không đủ chuyên nghiệp, có lúc uống mấy ly rượu đã mặt đỏ phừng phừng, má cứng đờ, đầu lưỡi cũng tê, đâu thể cười nổi nữa? Vì điều này mà cô ấy đã bị quản lý trách mắng không ít.

Nhưng lại được anh ta ngắm trúng.

Hôm đó là lần đầu tiên gặp mặt, vì ở trường có thêm tiết nên cô ấy lên lớp được nửa chừng thì vội vội vàng vàng trốn về. Khi đến câu lạc bộ, thậm chí còn chưa kịp thay đồ đã bị giục vào phòng VIP.

Thế là cô ấy một tay xách chiếc váy dài đến gót chân, một tay cẩn thận đẩy cửa vào.

Tiếng nhạc ầm ĩ trong phòng dội lại, có người đang ôm người đẹp trong lòng, tay cầm micro hát một bài hát đang thịnh hành. Cô ấy đi đôi dép xỏ ngón mới mua, ngón chân bị cọ vào quai dép mới đau rát. Ánh đèn trong phòng lúc mờ lúc tỏ, cô ấy gần như có chút mất hồn, bước trên tấm thảm dày mềm mại, được nửa chừng thì suýt ngã.

May mà quản lý đứng bên nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô ấy.

Cô ấy khẽ bặm môi, nghĩ không thoát khỏi trận trách mắng, kết quả, quản lý có thái độ khác thường, chỉ thúc giục nói, “Ngây ra làm gì? Mau vào đi.”

Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn theo ánh mắt ra hiệu của quản lý.

Trên chiếc ghế sô pha rộng lớn trong phòng hát sang trọng chỉ có một người ngồi, ánh đèn như những vụn sao chiếu trước mặt anh. Dường như anh đã uống say, người ngả hẳn vào trong chiếc ghế, khuôn mặt ẩn trong bóng tối mờ mờ nhưng đôi mắt cực sâu cực sáng, đang nhìn cô ấy.

Tuy cô ấy mới đến nhưng cũng biết anh mới là chủ nhân bao phòng này, những người khác chỉ đi theo. Huống hồ, những người khác… mỗi người đều ôm một đến hai cô bạn, chơi rất vui vẻ.

Chỉ có bên cạnh anh trống không.

Cô ấy vẫn còn ngây người thì nghe anh nói, “Em lại đây!”, giọng trầm trầm mang theo men rượu.

Cô ấy đành phải ngoan ngoãn bước đến trước mặt.

Trong ánh đèn đan xen, cuối cùng cô ấy đã nhìn rõ tướng mạo của anh, đôi mắt thanh tú trẻ trung gần như sắc bén, rõ ràng nhìn có vẻ đã say nhưng ánh mặt thiêu đốt mang theo hơi thở lạnh giá.

Anh vẫn giữ tư thế lười nhác, mắt lim dim nhìn cô ấy giây lát, đáy mắt như có ánh sáng lóe bên, bỗng đưa tay kéo cô ấy về phía mình.

Anh khá mạnh tay khiến cô ấy gần như ngã nhào. Khoảng cách gần như vậy có thể ngửi thấy mùi hương mát lạnh, cô ấy khẽ đưa tay chống nhẹ vào ngực anh, tim đập thình thịch, giọng nói cũng có phần run run, “Anh… Xin hỏi em xưng hô thế nào đây?”, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hơi thở mình dồn dập nhưng không phải vì sợ hãi.

“Thẩm Trì!”, anh mỉm cười, ánh mắt mang theo men rượu mơ màng, vẫn nhìn về phía cô ấy.

Cô ấy khẽ cắn môi, rót rượu mời anh, kết quả chỉ thấy anh cầm ly rượu trên tay cô ấy ra, nhướng mày hỏi, “Tửu lượng của em tốt lắm hả?”

Cô ấy lắc đầu.

Anh cười, “Vậy thì đừng uống nữa.”

Tối đó anh đã uống rất nhiều rượu, từ đầu đến cuối chỉ bảo cô ấy uống nước khoáng cùng. Cuối cùng, bất kỳ ai cũng đều có thể nhận ra, cô ấy được ưu ái đặc biệt, mấy chị em rõ ràng đang lộ rõ ánh mắt ngưỡng mộ. Khi tan tiệc nửa đêm, anh đã rất say nhưng vẫn đưa tay nâng cằm cô ấy hỏi, “Có đói không?”

Chưa bao giờ có ai hỏi cô ấy như vậy, trước đây, không có, bao gồm cả sau này cũng không có ai hỏi như vậy.

Những vị khách muốn đưa các cô ra ngoài, thông thường chỉ nói một câu, “Ra ngoài ăn khuya cùng anh nhé!”

Nhưng anh lại hỏi cô ấy có đói không?

Giọng anh sau khi say dường như mang theo men rượu, anh lim dim nhìn cô ấy dưới ánh đèn mờ mờ, cô ấy biết anh ấy đã say nhưng lại cảm thấy đây là ánh mắt dịu dàng nhất mà mình từng thấy trong cuộc đời này.

Còn sau khi cô ấy trở thành người được sủng ái của anh thì cô ấy cũng không còn thấy ánh mắt đó nữa.

Thậm chí, cô ấy không biết mình có điểm gì hấp dẫn anh, chỉ biết tất cả thật sự giống như một giấc mơ, hơn nữa là một giấc mơ đẹp.

Còn quãng thời gian đó, anh thường xuyên đến câu lạc bộ, có lúc đến uống rượu, có lúc đến đánh bài, nhưng lúc nào cũng gọi cô ấy đến ngồi bên.

Sau mỗi tối, cô ấy đều xuống núi đi ăn khuya với anh theo thông lệ.

Cô ấy dần dần biết thân phận của anh, dù đi đến đâu cũng tiền hô hậu ủng. Cô ấy theo anh được sống cuộc sống vầng trăng giữa các vì sao, cũng là vì anh sủng ái mình.

Nhưng cũng chỉ có vậy thôi.

Anh đưa cô ấy đi ăn những món ngon nhất, tặng cô ấy những món quà đắt tiền, thậm chí, khi có anh bên cạnh, cô ấy có thể không cần uống giọt rượu nào nhưng cũng chỉ có như vậy thôi.

Dù ai cũng biết cô ấy được anh sủng ái, nhưng trên thực tế, cô ấy chưa bao giờ có được thứ cô ấy thật sự muốn, dù chỉ là một nụ hôn.

Cô ấy ngầm nhận ra vấn đề, nhưng lại không hiểu nổi tại sao.

Duy chỉ có lần đó, anh một mình đến câu lạc bộ. Thực ra khi anh đến câu lạc bộ thì đã say rồi, nằm trên ghế sô pha ngủ mà như không. Cô ấy cầm khăn bông ấm vào định lau mồ hôi cho anh, kết quả vừa lại gần thì anh bỗng cảnh giác mở trừng mắt ra.

Rõ ràng là say nhưng ánh mắt sắc nhọn như dao quét qua mặt cô ấy. Cô ấy lập tức khẽ nói, “Là em.”

Trong vài giây sau đó, cô ấy tận mắt thấy ánh mắt anh dần dần dịu lại trong nháy mắt, cuối cùng trở lại ánh mắt mang theo men rượu mơ màng và không hề phòng bị.

Anh nhắm mắt, lông mày hơi nhíu lại, “Khó chịu quá…”

Giọng anh khàn khàn, nghe mà trái tim cô ấy vừa đau vừa thắt, vội vàng cầm khăn bông lên lau mặt cho anh, còn anh lại cực kỳ ngoan ngoãn để mặc cô ấy làm gì thì làm.

Cuối cùng, khi cô ấy chuẩn bị đứng lên đi rót nước, không đề phòng, bị anh với tay giữ lại.

Lòng bàn tay anh nóng hổi, cứ thế nắm chặt lấy cổ tay cô ấy, đặt tay cô ấy lên ngực mình. Cô ấy nửa quỳ bên ghế sô pha, cảm thấy có chút kỳ lạ, lại buồn cười, giọng dịu dàng nựng, “Em đi rót nước cho anh uống.”

Anh khẽ “ừ” một tiếng, mắt vẫn nhắm lại, tay vẫn giữ chặt tay cô ấy.

Cô ấy hoài nghi anh căn bản không nghe rõ, bèn cúi người sát lại, nhắc lại lần nữa, nhưng anh vẫn không hề có phản ứng gì.

Phòng bao yên tĩnh, ánh đèn chiếu quanh ghế sô pha, từng chùm từng chùm ánh đèn giao thoa. Cô ấy nhìn anh gần như vậy, bỗng thấy trái tim rung động, bạo gan khẽ kề môi sát lại.

Cô ấy vốn chỉ định hôn nhẹ anh một cái. Cô ấy chưa bao giờ làm việc như vậy. Nhưng không ngờ, phút giây cô ấy chuẩn bị rời ra thì bỗng bị người ta kéo lại.

Không biết từ khi nào, mắt anh đã hé mở, ánh mắt u buồn đang nhìn vào khuôn mặt cô ấy, nhưng dường như vì khoảng cách quá gần nên tiêu điểm trở nên mơ hồ, lại như thể không phải đang nhìn cô ấy.

Cô ấy nằm đè trên cơ thể anh, còn chưa kịp phản ứng thì anh đã chiếm thế chủ động, hôn một nụ hôn sâu.

Như người bị khát khô trong sa mạc, cuối cùng cũng thấy được ốc đảo, anh gần như tham lam chiếm lấy từng phút ngọt ngào mềm mại trên môi cô ấy, lưỡi anh xoay chuyển khiến cô ấy cảm nhận được sự xâm chiếm và cướp đoạt như vũ bão điên cuồng, mùi thuốc lá và men rượu hòa quyện. Cô ấy cảm thấy, dường như mình cũng sắp say, cả người như mắc kẹt trong một con sóng lớn xoay vần, không còn sức để vùng vẫy thoát ra mà cứ thế thuận theo anh.

Cô ấy biết anh thật sự đã say, vì khi tỉnh táo, anh chưa bao giờ chạm vào cô ấy cả. Còn bây giờ, nụ hôn sâu và cuồng nhiệt này gần như sắp nhấn chìm cô ấy.

Cuối cùng, cô ấy gần như không thở ra hơi nữa, anh mới chịu buông ra.

Cô ấy thở hổn hển, cơ thể như kiệt sức, ngón tay cũng mềm nhũn, bủn rủn. Tác dụng của men rượu khiến trái tim anh đập thình thịch. Cô ấy cách lớp áo mỏng yên lặng áp trên lồng ngực nghe tiếng trái tim anh đập.

Dường như rất lâu sau đó, cô ấy mới cảm thấy ngón tay anh vuốt ve từ đáy họng lên cằm và má cô ấy. Cái vuốt ve đó mang theo sự dịu dàng và nhẫn nại vô hạn. Cô ấy biết anh căn bản vẫn chưa tỉnh rượu, cử chỉ này càng giống như hành động vô thức.

Cô ấy im lặng nhắm mắt lại.

Buổi tối xảy ra tất cả những điều này giống như một giấc mơ nhưng lại không giống giấc mơ vì dù là trong mơ, cô ấy cũng chưa từng được anh đối xử dịu dàng như vậy.

Cô ấy không lên tiếng, lặng lẽ cảm nhận hơi ấm trên ngón tay anh, đến cuối cùng, ngón tay anh dừng lại ở đuôi lông mày của cô ấy, sau đó im lặng rất lâu.

Cô ấy thật sự không nỡ phá vỡ cảnh trong mơ này. Cô ấy đã đợi lâu như vậy, trái tim mong mỏi lâu như vậy mới biết phút giây này có được không dễ dàng gì.

Cuối cùng đến khi hai chân tê tê, cô ấy mới ý thức cử động. Kết quả chính vào lúc này, trên đỉnh đầu cô ấy vang lên giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng, cô ấy chưa bao giờ nghe anh nói dịu dàng ấm áp đến thế, nhưng lại là gọi tên một người con gái khác.

Dường như anh đã cực kỳ say, lại nói quá nhanh, quá khẽ nên cô hầu như không nghe rõ hai từ đó, trong lòng vẫn biết chắc chắn là tên một người con gái.

Nhưng không phải là tên cô ấy. Cách phát âm khác xa tên cô ấy.

Trong nháy mắt, tim cô ấy đập thình thịch, sống lưng ướt đẫm mồ hôi.

Có những đạo lý không cần phải suy nghĩ quá lâu, chỉ cần trong giây lát, cô ấy đã tỉnh ngộ hoàn toàn.

Cô ấy đã từng có mong muốn khiêm tốn nhất, khiêm tốn cho rằng, dù cùng những cô gái khác chia sẻ tình yêu của người đàn ông này thì cô ấy cũng cam tâm tình nguyện.

Nhưng đến hôm nay, đến lúc này, cô ấy mới biết mong muốn khiêm tốn đến thế cũng không có được, mãi mãi xa vời.

Không phải là cô ấy không đủ tốt, cũng không phải là người khác không đủ tốt, chỉ là e rằng dù tốt đến mấy cũng ích gì? Người trong trái tim anh mới là giấc mơ mà cô ấy vĩnh viễn không bao giờ có được.

“… Nếu đối phương đã có gia đình, em nên ít gặp thôi.”

Giọng nói bên gối kéo tư duy của Tiêu Băng quay về, Tiêu Băng tự cười mình, “Chị yên tâm. Em hiểu mà.”

Thừa Ảnh trở mình tự tìm tư thế ngủ dễ chịu, có lẽ vì buồn ngủ nên giọng trở nên mơ hồ, “Chị chỉ sợ em dấn quá sâu, đến lúc đó sẽ làm tổn thương chính mình.”

“Không đâu. Em đã nghĩ thông rồi. Hơn nữa, lâu lắm rồi em không gặp anh ấy.”

“Thế ư? Hay anh ta có người mới rồi?”, Thừa Ảnh buột miệng hỏi.

Nhưng Tiêu Băng khẳng định, “Không thể đâu.”

“Tại sao?”

“Em đoán thế”, Tiêu Băng không muốn nói nhiều, chỉ kéo chăn lên nói, “Chị Thừa Ảnh, chúng ta ngủ đi. Tối nay, chắc chị cũng mệt lắm rồi.”

“Ừ”, Thừa Ảnh nhắm mắt lại, “Chúc em ngủ ngon!”

Sau đó một thời gian, Thừa Ảnh không hề gặp Tiêu Băng ở lớp Yoga, gọi điện mới biết cô ấy tạm thời ở nhà dưỡng thương.

“Câu lạc bộ đó có làm khó em không?”

“Không ạ. Chị không phải lo đâu”, tâm trạng Tiêu Băng đã khá hơn nhiều, còn đùa nói, “Chị sắp quan tâm đến em hơn cả chị gái em rồi đấy.”

Thừa Ảnh cũng cười, “Em và Thẩm Lăng sàn sàn tuổi nhau, chẳng phải cũng gần giống như em gái chị sao?”

Khi cúp máy, cô đang lái xe ra khỏi nhà xe, đi ra cổng bệnh viện thì thấy một đám đông đứng chen chúc ở đó, còn cầm một dải băng rôn trắng chữ đỏ, ầm ĩ từ rất xa. Cô nhìn qua cửa sổ xe rồi nhanh chóng vòng đi đường khác.

Gần đây trong bệnh viện xảy ra sự cố vì một bác sĩ chẩn đoán sai khiến người bệnh tử vong, người nhà bệnh nhân đến đòi bồi thường, kết quả không thống nhất được với bên bệnh viện nên đã kiện ra tòa, còn tìm đám đông đến gây rối trước bệnh viện. Cả tuần nay, họ đều chặn trước cổng bệnh viện ra oai. Có lúc xe riêng của các bác sĩ cũng bị họ chặn lại, thái độ cực kỳ hung hãn, không những ảnh hưởng đến chuyện đi lại của bệnh viện, mà còn khiến lòng người hoang mang. Bệnh viện đã đưa ra thông điệp khẩn cấp, nhắc nhở mọi người ra vào cố gắng tránh đi.

Vì như vậy, Thừa Ảnh về nhà muộn hơn bình thường một chút. Khi lái xe đến chân tòa nhà, có chiếc xe rọi đèn trước mặt xe cô.

Cô bị ánh sáng chiếu chói mắt, tạm thời dừng xe lại, đối phương cũng nhanh chóng tắt đèn. Một bóng người cao lớn mặc đồ đen đẩy cửa xe bước ra, gần như hòa vào màn đêm.

Cô kinh hãi, cũng không biết tại sao, tim bỗng đập nhanh hơn bình thường, nhưng cô cũng chỉ ngồi trong ghế lái nhìn đối phương bước lại gần.

“Sao thế? Trông thấy anh mà chẳng có chút phản ứng gì sao?”, Thẩm Trì một tay đút túi áo khoác gió, một tay gõ vào cửa sổ xe, đợi cô hạ kính cửa sổ xe xuống, anh mới nhướng mày hỏi.

Cô tỏ vẻ thờ ơ, “Ngại xuống xe. Lát nữa còn phải lái vào nhà xe”, nói xong thì liếc nhìn anh, hỏi, “Đại giá quang lâm, có việc gì thế?”

Thẩm Trì cười mà như không nhìn cô, “Lên nhà rồi nói.”

Không nhắc đến từ này còn tốt, vừa nhắc đến cô liền không vui, lập tức xị mặt xuống, “Thôi! Dù sao anh cũng không thích lên chỗ em. Có gì nói dưới này thôi.”

Thẩm Trì thật sự phì cười, dường như anh rất thích trông thấy nét mặt giận dỗi lúc này của cô, đôi mắt sâu ánh lên vẻ thích thú không che giấu, chăm chú nhìn cô, “Đã hơn nửa tháng rồi mà vẫn còn giận sao?”

Ai giận chứ?

Cô không kìm được liếc nhìn, như thể không thèm tranh cãi với anh.

Nhưng anh đưa tay ra mở cửa xe, nắm lấy tay cô, “Nếu không muốn lên nhà, vậy cùng anh đi ăn cơm nhé!”

Anh không mạnh tay nhưng động tác cực kỳ kiên quyết, thậm chí không cho cô có cơ hội phản kháng hay từ chối, gọi một lái xe lại dặn, “Anh lái chiếc xe này vào nhà xe”, nói xong liền kéo cô ngồi vào xe của mình.

Cô vùng vằng một chút, kết quả anh chẳng tỏ thái độ gì, chỉ nắm chặt tay hơn, đồng thời thiện ý nhắc nhở cô, “Xe chạy rồi, giờ nhảy xuống là bị thương đấy.”

“Vậy cũng là do anh ép”, cô thật sự rất bực, nhưng lại không thể không nói khẽ để tránh người lái xe phía trước nghe thấy.

Nhưng tài xế của Thẩm Trì có tố chất cực tốt, dù chuyện gì xảy ra phía sau cũng chỉ nhìn về phía trước, hoàn toàn chuyên tâm lái xe, chẳng hề liếc vào gương chiếu hậu lấy một cái.

Quả nhiên, chiếc xe lao vút ra khỏi khu vực, lái ra đại lộ, hướng đến một nơi xa lạ.

Thừa Ảnh im lặng rất lâu bỗng hỏi, “Lẽ nào anh sợ em thật sự mở cửa xe nhảy ra sao? Có thể buông lỏng tay em ra được không?”

“Không được”, giọng Thẩm Trì bình tĩnh trả lời.

Cô hít một hơi, thầm cắn răng quay sang nhìn anh. Tại sao đột nhiên lại cảm thấy khó hiểu vậy? Cũng không đúng, hình như giữa họ luôn không có cách nào hiểu được nhau.

Tuy ban đầu, anh nói chỉ đi nửa tháng, nhưng trên thực tế, họ đã hai mấy ngày không gặp nhau, cũng không biết là nguyên cớ gì, cô chỉ cảm thấy lần này anh về có gầy hơn một chút, nhưng mặt mũi vẫn vô cùng thanh tú. Bàn tay anh nắm chặt tay cô không quá lạnh nhưng cũng không quá nóng, nhiệt độ vừa phải…

Thừa Ảnh nhanh chóng cảm thấy mình như kẻ mất hồn, đầu óc không biết đang nghĩ linh tinh gì nữa. Một lát sau, họ đã lên đường cao tốc.

Đèn hai bên đường đang nhanh chóng lùi lại phía sau, ánh sáng lướt qua mặt Thẩm Trì ẩn hiện vẻ mệt mỏi. Nhưng Thừa Ảnh hoài nghi, đây chỉ là mình hoa mắt. Từ sau khi cô mất trí nhớ, quen lại người đàn ông này, anh luôn hung hăng mạnh mẽ, luôn chiếm vị trí chủ đạo. Có lẽ anh đã quen tư thế của kẻ mạnh, có bao giờ tỏ ra yếu đuối không?

Thế nên nén ý nghĩ quan tâm một chút vừa trỗi dậy một cách khó hiểu lại, cô chỉ hỏi, “Anh đưa em đi đâu?”

“Đi ăn”, Thẩm Trì quý lời như vàng.

Nói quá hai từ thì chết sao? Cô không kìm được trừng mắt nhìn anh, nhưng anh làm như không có gì, chỉ nhắm mắt lại tựa vào lưng ghế, “Mất khoảng một tiếng. Nếu em cảm thấy chán thì có thể ngủ một lát.”

Cô không nói, dường như cố ý làm ngược lại lời anh, mở to mắt, lát sau mới nói, “Ngón tay em tê quá!”

Từ khi lên xe đến giờ, tay phải của cô cứ bị anh nắm chặt như vậy. Cô đã thử rút ra nhưng không được, cũng không tiện có hành động gì quá lớn trước mặt lái xe, chỉ có thể để mặc anh. Vốn tưởng mình nói thế, anh sẽ buông tay ra, không ngờ anh chẳng thèm lên tiếng, vẫn không buông tay, ngược lại đổi từ cách nắm tay bình thường sang trạng thái mười ngón tay đan xen nhau.

Thừa Ảnh cứ thế tròn mắt nhìn, vì trước khi cô kịp phản ứng lại, anh đã hoàn thành xong một loạt động tác, coi như anh đã giúp cô thay đổi tư thế, nên cớ oán thán của cô cũng hết.

Còn Thẩm Trì như thật sự ngủ thiếp đi vì cả quãng dường dài sau đó, anh không hề nói câu nào. Cô ngồi một mình thật là chán, lại không thể tán gẫu với lái xe, đành rút điện thoại di động ra chơi điện tử, có điều chơi một tay không tiện thao tác lắm nên cô “mất mạng” rất nhiều lần.

Cuối cùng, may mắn duy nhất là bữa tối rất ngon, cũng không uổng quãng thời gian đi đường. Thực ra Thừa Ảnh không ngờ mình được đưa đi ăn món đồng quê. Hơn nữa, ông chủ còn đích thân xuống bếp, bê các món ăn đầy màu sắc và hương vị lên, rượu cũng là ông chủ tự tay ủ, mùi vị rất khác, nhưng tiếc là tửu lượng của cô không tốt lắm, chỉ có thể uống được một ly nhỏ.

“Trước đây, chúng ta đã gặp nhau một lần”, ông chủ Lăng cười híp mắt nói với cô.

“Vậy sao? Trước đây tôi có nói rằng tài nấu ăn của anh rất giỏi không?”

“Trước mặt tôi thì không, thậm chí sau khi về có nói với Thẩm Trì không thì tôi không biết”, anh Lăng cười nhìn trộm, cô nghi ngờ anh ta đang cố ý trêu mình.

Nhưng cô bất giác nhìn Thẩm Trì, sau đó vừa buông đũa xuống, anh liền nói ngắn gọn, “Nếu bữa cơm này không thể gợi lại một chút trí nhớ của em thì chỉ có thể nói rằng nó bình thường thôi, không đáng khen chút nào.”

Anh Lăng cười lớn ha ha, “Nếu đồ ăn tôi nấu có tác dụng đó thì tôi đã sớm mở bệnh viện rồi”, cả tối anh ta đều tự rót tự uống, cảm thấy cực kỳ chán, bèn nói với Thẩm Trì, “Hôm nay bỏ đi. Hôm khác anh tới, uống với tôi vài ly.”

Hôm nay Thừa Ảnh cũng uống một ly nhỏ, nhưng Thẩm Trì không uống một giọt nào, huống hồ cả buổi anh chỉ cầm đũa bằng tay trái ăn cơm. Tuy động tác rất thành thục, độ linh hoạt không kém dùng tay phải, nhưng Thừa Ảnh nhớ anh không hề thuận tay trái.

Vừa rồi trên xe, anh cũng chỉ dùng tay trái nắm tay cô.

Cô không ngốc, đã đến lúc này cũng có thể đoán ra tay phải anh có vấn đề, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô vẫn cố kìm nén đến khi về mới hỏi.

Thực ra xe đã lái đến cổng khu chung cư, cô mới ngần ngừ hỏi, “Tay anh không sao chứ?”, cô là bác sĩ, quan tâm chăm sóc người khác vốn là trực giác bản năng, nhưng cứ đối diện với anh, mọi phán đoán đều tạm thời mất đi độ chính xác, dường như đột nhiên co rúm lại, muốn giữ giọng nói bình thường cũng là việc khó khăn.

Tinh thần Thẩm Trì đã khá hơn một chút, cười mà như không, không trả lời, hỏi lại, “Em quan tâm đến anh vậy sao?”

Cô không thể không thừa nhận, bĩu môi nhìn anh, quay sang đẩy cửa xe, giọng hơi cứng nhắc, “Không nói thì thôi. Em lên nhà đây.”

Cô không hiểu nổi ý nghĩ của anh, không chỉ lúc này, cô đột nhiên cảm thấy, có lúc ý nghĩ của bản thân thay đổi cũng khó nắm bắt.

Giống như vừa rồi, chỉ có trong lòng cô hiểu rõ, lúc cô đẩy cửa xe ra như muốn bỏ chạy.

Chỉ có điều là Thừa Ảnh, cô đã quan tâm đến anh, điều này có gì khó?

Chuyện như vậy, cô làm ở bệnh viện còn ít sao?

Nhưng một khi đối diện với ánh mắt thiêu đốt sâu thẳm và sáng bừng của anh, cô bỗng trở nên nhút nhát, dường như chỉ muốn thừa nhận, có những thứ thay đổi.

Nỗi sợ của cô là sự thay đổi.

Khó khăn lắm cô mới thích ứng được với cuộc sống hiện tại, giờ đây, từ tận đáy lòng lại phải cưỡng lại sự thay đổi mới.

Thực ra cô không hề đi nhanh, nhưng Thẩm Trì cũng không níu giữ. Anh chỉ đứng yên lặng phía sau đến khi cô bước vào nhà mà vẫn không nghe thấy tiếng ô tô nổ máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.