Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 2: Thương gia bảo chạm trán kẻ thù




Editor: Kinh Thuế

Không sao cả, cô sẽ từng bước từng bước lại gần anh.

Kính Nguyệt Sâm ngước mắt, dư quang lướt qua gốc cây kia, thân thể lộ bên ngoài khẽ co rụt lại, môi cậu cũng khẽ cong lên.

Để lại cây gậy trúc ngây ngốc đứng tại chỗ, sững sờ, ngẩn người nhìn theo bóng lưng của họ đi xa, ngay cả nửa câu cũng không dám nói.

Dư Châu đi ra, trực tiếp vòng qua người nam sinh kia, trong lúc đó, cô quay đầu nhìn, thấy anh ta vẫn là bộ dáng thất thần đó.

“Anh có thể tiếp tục đứng ở chỗ này, nhưng, nếu anh muốn tìm được điều mình muốn thì không phải cứ đợi là có được.” Cô nói xong, nghiêng người đi, so với trước kia thân mình đã gầy đi, nhưng vẫn cực kì béo.

Cây gậy trúc lại sửng sốt, lời cô ta vừa nói, dường như đang an ủi cậu, chỉ là có khả năng này sao? Dư Châu là một bao cỏ háo sắc, sao có thể tốt bụng như vậy được chứ, cô ta nhất định đang có âm mưu hại Tiểu Âm, cho nên, cậu chắc chắn phải ngăn cô ta lại, phải bảo vệ Tiểu Âm, mà cậu ta dường như đã quên, có ít người cần cần sự bảo vệ đó.

Dư Châu nghiêng đầu, vừa hay nhìn thấy khóe miệng cong lên của cậu ta, người này, lại tự cho là đúng rồi. Trên đời này luôn có rất nhiều người như vậy. Không biết rõ sự thật, thực tế lại rất tàn khốc, sống trong mộng ảo đẹp đẽ nhưng rồi sẽ đến một ngày phải tỉnh lại thôi, mà cô không có thói quen đi mơ mộng hão huyền, cũng đã mất đi tư cách đó.

Hai mắt khẽ cụp xuống, cô lại ngước đầu lên, không biết khi nào mùa thu mới qua đi, có điều sau thu chính là mùa đông, cô cũng muốn đi sưu tầm một chút gì đó.

Không có ai cho cô cơ hội, chỉ có chính bản thân cô tự giành lấy.

Trường học vẫn như trước đây, mỗi ngày chứng kiến Dư Châu nâng thân thể mập mạp của mình đến, lết thân thể của mình về, thỉnh thoảng lại thấy Dư Châu đi dạo trong trường nhưng đã không còn ai dám trêu trọc gì trước mặt cô nữa, cô bây giờ, thay đổi, mồm miệng trở nên độc địa, tính cách cũng tàn bạo, chỉ cần dám giễu cợt trêu đùa cô, chắc chắn sẽ không nhận được kết quả tốt.

Cô trước kai là đồ ngốc, bây giờ là đồ ma nữ, có điều dù được xưng là gì cũng đều không phải ý tốt.

Cô cũng không quan tâm mình được gọi là gì sau lưng, bởi cô vốn không phải là người tốt, cô là một nữ lưu manh, còn là một lưu manh cực kì thành công, trước kia luôn được ăn uống thoải mái, bây giờ cái gì cô cũng không được ăn.

Trong phòng học, cô cầm bút, nhìn chỗ trống còn lại trên mặt giấy viết tên của một người, Kính Nguyệt Sâm, những chỗ bên cạnh đã được phủ kín bởi cái tên này.

Cô ngừng lại, cắn chặt đầu bút, quyết định bỏ đi, rồi lại không nỡ. Không nỡ gạt bỏ hết thảy về người như ánh mặt trời trong thâm tâm cô, nếu không còn ánh mặt trời đó, thế giới của cô chỉ còn bóng đêm không xua tan được.

“Các cậu nghe nói gì chưa, trong trường học xuất hiện ** rồi!” Không biết là ai nói, nhận được vô số tiếng kinh hô của nữ sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.