Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 4: Năm cao thủ mưu đồ bất chánh




Editor: Kinh Thuế

Dư Dịch vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp mặt cô, cái dạng này đáng yêu hơn nhiều, tuy vẫn rất béo nhưng bây giờ lại giống như đứa bé mũm mĩm, giống hệt Dư Châu đáng yêu ngày bé. Có điều, thực sự vẫn hơi mập.

“Đừng nghĩ nhiều, Châu Châu, là bọn họ cả ngày rãnh rỗi nghĩ lung tung.” Dư Dịch cảnh cáo liếc mắt nhìn hai bằng hữu, hai người bọn họ thật đúng là sẽ bỏ đá xuống giếng, trước kia thế, bây giờ lại càng thế. Cũng không nhìn lại con gái Dư gia nhà bọn họ cần đi làm sắc lang sao, béo thì sao, bọn họ không cảm thấy như bây giờ rất đáng yêu sao?

“Châu Châu, từ nay về sau không được đi ra ngoài một mình nữa.” Dư Dịch thở dài, hiện tại tất cả nữ sinh đều cảm thấy bất an, bất kể có đẹp hay không đều vậy, dù sao bây giờ cũng nên kết thành đội mà đi, nghe nói sắc lang vườn trường chỉ ra tay với nữ sinh đi một mình.

Dư Châu không tình nguyện liếc Dư Dịch: “Anh, anh cho rằng em còn chwua đủ an toàn sao? Hay anh cảm thấy ánh mắt người khác cũng kém nhưu vậy, đã tựu xưng là sắc lang, nếu ngay cả sự phân biệt cơ bản để làm sói cũng không làm nổi thì không bằng đi làm chó Husky đi.”

Cô nói xong, đi thẳng qua bọn họ, nhưng lại có thể nghe được tiếng cười như sấm từ đằng sau, quả thực, vẻ ngoài lớn lên của cô rất an toàn, bằng vào cái bộ dạng này, nếu thực sự là sắc lang tuyệt đối sẽ bỏ qua.

Chuông vang học cất lên, một ngày này rốt cuộc đã xong, kì thật, cuộc sống như vậy so với trước kia đã thoải mái hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng cũng làm cho cô cảm thấy hơi nhàm chán, cuộc sống mỗi ngày đều bình lặng mà trôi qua, quá lâu, cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.

Nhéo nhéo thịt trên mặt chính mình, đã gầy đi một chút.

Cô càm lấy cặp sách đứng dậy, vài nữ sinh bên cạnh gầy như tượng gỗ mặt trắng không còn chút máu nhìn sang, dường như chỉ cần cô đi tới, các cô ấy sẽ tông cửa chạy thẳng ra ngoài.

Ra khỏi phòng học, có mấy người vừa thấy cô liền tự động tránh snag nhường cho cô một con đường, kì thật, cảm giác làm lưu manh cũng không quá tệ, ví dụ như, thang máy lớn như vậy lại chỉ có mình cô đi, cô vôn đã béo, nếu như còn phải chen chúc xuống không biết sẽ bị chèn thành cái dạng gì nữa.

Bây giờ, chỉ có mình cô đi, những người khác chỉ ngước nhìn cho đến tầng một, cô quay đầu lại, bọn họ mới bắt đầu chen chúc vào sau cô, giống như sợ giẫm phải mìn, đi lại cực kì cẩn thận chú ý.

Đặt túi sánh trên vai, cô mỉm cười, nhanh chóng dời đi, bước đi vẫn có chút khó khăn nhưng đã dễ dàng hơn rất nhiều.

Trong trường học, có rất ít nữ sinh đi lại một mình, toàn kết thành một đội quân, chỉ có mình cô, dựa theo bước chân của chính mình mà đi, sắc lang chướng mắt cô mà cô cũng không sợ.

Tiếp tục đi về phía trước, hôm nay quả thực rất ít người, thời điểm mới tan học thường hoạt động các câu lạc bộ, cô cũng không biết mình muốn tham gia câu lạc bộ nào, giả như câu lạc bộ Judo, bên trong xác thực đều là những người béo nhưng cô cũng không muốn đi so sánh họ với bản thân mình, bởi vì, bọn họ không béo bằng cô.

Cái trường học này, cô béo thứ hai, không ai dám ngồi lên vị trí thứ nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.