Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 3: Quanh đi quẩn lại mười mấy chiêu




Editor: Kinh thuế

“Thật sao, thật hả, sợ quá đi, sao có thể như vậy chứ?” Một nữ sinh nhát gan nói, thân thể cũng lung lay như sắp đổ, lá gan cô gái này cũng nhỏ quá đi.

“Đúng vậy, tôi cũng nghe nói qua, đã có hai nữ sinh gặp phải rồi, hơn nữa hắn chuyên chọn nữ sinh xinh đẹp để ra tay.” Câu này vừa nói xong, tất cả nữ sinh đều tái mét mặt lại.

“Không phải chứ, đừng chọn tôi mà!” Nữ sinh ôm lấy mặt mình, kỳ thật, đây là một khuôn mặt hết sức bình thường.

“Cũng không phải là tôi đâu, tôi lớn lên xinh đẹp như vậy, không thể bị chọn trúng được.”

Dư Châu nhàm chán lật sách liếc mắt, trên đời này đúng là không có một người con gái nào tự nhận mình xấu xí cả, ngay cả bản thân cô cũng có chút danh tiếng, mà cô như vậy chắc không có người con trai nào hứng thú đâu, coi như là có chắc cũng đang nằm mà hối hận vì đã chọc phải cô.

Sắc lang trường học, dường như có chút thú vị đây.

Lời đồn về lưu manh vườn trường đã được truyền đi, thậm chí ngày càng rộng rãi hơn.

Nghe nói, lưu manh vườn trường vô cùng xấu, hung ác tàn bạo. Chuyên chọn nhưng nữ sinh đi riêng lẻ để ra tay, nhất là những nữ sinh xinh đẹp, nghe nói, những nữ sinh bị hắn làm nhục qua bây giờ đều trở nên không bình thường, nghe nói những nữ sinh bị hắn làm qua, đều chỉ bị làm qua tay, còn nghe nói, người kia chính là một đại biến thái, còn nghe nói, đó là một kẻ mập (Bàn tử), so với Dư Châu còn mập hơn.

Bên tai Dư Châu truyền đến những tiếng kinh hô, mà trên khuôn mặt cô những cơ thịt cũng căng chặt hiện rõ, lưu manh vườn trường làm gì cô không quan tâm, tại sao cứ phải lôi ra việc béo gầy thế nào, béo là có tội sao.

Cô nhìn lướt nhanh qua những người đang hưng phần tám chuyện kia, ánh mắt cô đi đến đâu, rất nhanh, liền biến thành một mảnh âm trầm.

Thu hồi ánh mắt của mình, cô hít một hơi thật sâu.

“Cậu xem đi, cậu xem đấy, ánh mắt của cô ta thật đáng sợ, không lẽ lưu manh vườn trường chính là cô ta đóng giả?”

“Cũng có thể chính là, do bị Sâm học trưởng từ chối nên bây giờ cô ta chuyển sang thích nữ sinh, nhưng lại không có nữ sinh nào yêu mến cô ta cả cho nên mới đóng giả thành sắc lang trường học.”

“Đúng vậy, nghe nói, thân thể kia cũng to béo như cô ta, trong trường học người béo cũng không ít nhưng béo đến độ như vậy chính là có một không hai đó. Chắc chắn là như vậy, phải cách xa cô ta mới được.”

“Oa, thật vậy chăng, bảo sao cô ta lại hung dữ như vậy thì ra chính là lưu manh vườn trường.”dien/dan'lequydon

Dư Châu nhắm hai mắt đóng hai tai lại, những âm thanh như ruồi bọ vậy cứ không ngừng vang lên bên tai cô, cô là lưu manh, hay cô chính là sắc lang trường học, phiền muốn chết đi được.

Thật sự là trí tưởng tượng phong phú, đám con gái này. Thật sự có bản lãnh đổi nói trâu thành ngựa mà.

Cô mà có thể trở thành nữ sắc lang, lưu manh vường trường hả. Bọn họ cũng không nhìn lại thân hình này đi, thân thể này muốn chạy cũng là cả vấn đề đấy.

Ngẩng đầu, cô nhìn vẻ mặt Dư Dịch đầy bất đắc dĩ nhìn mình, Gia Dật thì chớp chớp đôi mắt không dời, làm cho người ta còn tưởng rằng mắt anh ta bị rút gân, về phần Tả Tư Viêm, bộ mặt cười mà như không, càm làm cho người ta nhìn mà tức giận.

Cô đi đến trước mặt bọn họ, ngẩng cao mặt, thoải mái cho bọn họ xem.

Mặt mập đã nhỏ đi không ít, thịt thừa cũng đã tản đi, không giống như trước chỉ cần cô cười nhẹ cũng dường như không còn xệ thịt như ban đầu.

“Hình như việc em là sắc lang vườn trường khiến các anh rất vui thì phải, có phải d lời đồn hắn thích nữ sinh khiến các anh cảm thấy thật an toàn?” Cô vừa nói vừa liếc nhìn quét mắt qua bọn họ, Gia Dật rốt cuộc cũng phá lên cười, Tả Tư Viêm thì giấu biệt mặt đi, cảm giác chính mình thực sự không nhịn được nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.