Sam Sam Đến Đây Ăn Nè!

Chương 41: Ai ‘tấn công’ người của nàng




“Ông bà nội? Chính là những ông già râu bạc cùng bà già tóc trắng giống như trên đường sao?” Kính Huyên chưa từng nghe mẹ nhắc đến chuyện về ông bà nội, thế nên trong ấn tượng của thằng bé, ông bà nội chính là những ông cụ bà cụ già nua xa lạ ở trong công viên.

“Không phải, ông bà nội này chính là ông nội và bà nội của Kính Huyên, là ba và mẹ của ba con, bọn họ rất yêu Kính Huyên đấy nhé, thế nào? Con có muốn gặp bọn họ không?” Hoa Ngữ Nông dùng hết khả năng của mình để có thể giải thích cho Kính Huyên hiểu cái quan hệ nhân thân cũng không tính là quá phức tạp này.

“À, thì ra là vậy, sao mẹ không nói sớm, con biết rồi, cũng là ba mẹ của mẹ giống ông bà ngoại thôi chứ gì… Con thấy trong TV ông bà nội của mấy đứa bé đều ở quê cả, có phải ông bà nội của con cũng ở quê không? Mẹ muốn dẫn con về quê gặp ông bà nội à? Thật là nhức đầu nha…Làm sao bây giờ? Con còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt đâu…” Kính Huyên tỏ vẻ cực kì rối rắm nói.

Hoa Ngữ Nông hết chỗ nói nhìn con mình, đáp lại: “Ai bảo con là ông bà nội nhất định phải ở quê hả? Thật là, con yên tâm, ông bà nội của con cũng ở trong thành phố, hơn nữa chẳng qua con chỉ đến đó gặp mặt họ mà thôi, cần gì phải chuẩn bị tâm lý chứ?”

“Không đúng không đúng, mẹ à, trong TV thường nói, người con gái xấu muốn gặp cha chồng, trước đó nhất định phải ăn mặc sửa sang thật tốt, phải thật xinh đẹp mới có thể xuất hiện được, mẹ à, mẹ như thế này, sao con có dũng khí mang mẹ đi cùng để gặp ông bà nội được đây?” Kính Huyên phất tay áo, vẻ mặt đau khổ nhíu mày, ghét bỏ nhìn Hoa Ngữ Nông nói.

“Là con dâu xấu muốn gặp cha mẹ chồng mới đúng, cái gì mà con gái xấu thấy cha chồng…” Hoa Ngữ Nông lại không thể không uốn nắn lời Kính Huyên, có điều rất nhanh sau đó, cô liền cảm thấy câu này không đúng, một cái cốc tàn bạo lại giáng xuống trên đầu Kính Huyên: “Rốt cuộc con đang ăn nói bậy bạ cái gì vậy? Mẹ đâu phải là con dâu xấu gặp cha mẹ chồng chứ, hơn nữa cũng không phải là con dẫn mẹ đi gặp bọn họ, là mẹ đưa con đến gặp ông bà nội mới đúng, con có hiểu rõ tình huống hay không hả?”

Kính Huyên bị cái cốc tàn bạo làm cho lệ rơi đầy mặt, nhỏ giọng tủi thân nói: “Sao mẹ không nói sớm…”

“Mẹ luôn luôn nói vậy, là tự con nghe không hiểu đấy chứ…” Hoa Ngữ Nông thở dài một hơi, sau đó quyết định không lãng phí tế bào não nói chuyện cùng thằng bé nghịch ngợm này nữa.

… …

Buổi trưa, La Tố Dung nhìn thấy tin tức cho nên vội vàng gọi điện thoại hỏi thăm hai mẹ con, Hoa Ngữ Nông liền hỏi thăm bệnh tình của Hoa Thương Hải, sau khi biết định sức khỏe của ông đã ổn định lại rồi, trái tim treo lửng lơ của cô mới hạ xuống.

“Tiểu Ngữ à, tối nay con có rảnh không? Ba con muốn hẹn con ra ngoài ăn cơm, hôm nay ông ấy nhìn thấy tin tức về Kính Huyên trong TV và báo chí, rất muốn trông thấy cháu ngoại của mình.” Hai người hàn huyên được vài câu xong, La Tố Dung đột nhiên nói với cô điều này.

“Tối nay? Mẹ ơi xin lỗi, đêm nay con đang muốn đưa Kính Huyên đến gặp ông bà nội của mình, tối qua con đã hẹn với Quân Hạo rồi, hôm nay bọn họ nhìn thấy tin tức, nhất định cũng muốn gặp Kính Huyên…Nếu không trưa mai con đưa Kính Huyên ra ngoài ăn cơm cùng mọi người được không?” Hoa Ngữ Nông có chút khó xử từ chối.

“Vậy à, vậy cũng được, trước hết để ông bà nội Kính Huyên gặp nó vẫn tốt hơn, chúng ta không sao. Còn nữa, mẹ đã nói với con rồi đấy, sáng nay ông của con cũng thấy tin tức, ông nhìn thấy Kính Huyên trong TV, có vẻ rất thích thằng bé, vú Dương còn nói dáng vẻ Kính Huyên rất giống ông, thế là ông liền cười rất vui vẻ, có lẽ ông sẽ tha thứ cho con nhanh thôi.”

“Thật thế sao? Nếu là thật thì tốt quá. À đúng rồi, mẹ à, hôm qua con gặp cô ở trong bữa tiệc, hình như cô có vẻ rất giận con, con không biết nên làm thế nào để cô tha thứ ình nữa.” Hoa Ngữ Nông vui vẻ nói, có điều rất nhanh sau đó, cô nhớ đến thái độ của Hoa Tĩnh Nhàn đối với mình, không khỏi có chút bận lòng kể ẹ.

“Đừng để ý đến cô ta, mấy năm nay, cô ta luôn vọng tưởng đoạt vị trí thừa kế Hoa thị của cha con, đương nhiên sẽ không có sắc mặt tốt lúc nhìn con rồi. Con yên tâm, chỉ cần ông nội tha thứ cho con rồi, sau này cô ta có muốn cũng không dám đối xử với con như thế nữa.” La Tố Dung ở đầu bên kia điện thoại có chút tức giận an ủi Hoa Ngữ Nông.

“Vâng, con biết rồi, vậy trước mắt cứ như vậy đi, mẹ, còn có chuyện gì ngày mai chúng ta gặp mặt bàn tiếp, mẹ nhớ nhắn với ba giúp con, nói con nhớ ba nhiều lắm.”

“Biết rồi biết rồi, con nhớ chăm sóc tốt cho Kính Huyên đi, ngày mai gặp.”

“Chào mẹ.”

Hoa Ngữ Nông nói chuyện điện thoại xong, thở hắt một hơi, sau đó ném điện thoại lên bàn trà.

“Mẹ, mẹ gọi điện xong chưa?” Kính Huyên mở to mắt nhìn Hoa Ngữ Nông hỏi.

“À, xong rồi.” Hoa Ngữ Nông híp mắt nằm ở trên ghế sa lon nói.

Kính Huyên nghe vậy liền cầm lấy di động, bấm nhanh một dãy số gọi đi ra ngoài.

Không bao lâu sau, bỗng nghe thấy cậu bé nói với đầu bên kia điện thoại: “Ba, mẹ có tình nhân bên ngoài, còn hẹn với một người lạ là ngày mai ra ngoài hẹn hò nữa.”

Hoa Ngữ Nông nghe vậy, lập tức mở to mắt ngồi dậy từ ghế salon, lớn tiếng nói với Kính Huyên: “Thằng bé này, con đang nói bậy bạ cái gì thế?”

“A a a…Mẹ đừng có lại đây…” Kính Huyên lo Hoa Ngữ Nông sẽ đánh mình, cầm di động nhanh như chớp chạy tới bên kia bàn trà.

“Con đưa điện thoại ẹ mau.” Hoa Ngữ Nông vô cùng phẫn nộ ra lệnh.

“Không đâu, mẹ sẽ đánh con mất…” Kính Huyên hiển nhiên đã sớm quen thuộc với những động tác của Hoa Ngữ Nông, cậu bé nắm chặt di động trong tay, dáng vẻ thà chết không chịu khuất phục nói.

Đầu kia điện thoại, Ninh Quân Hạo nghe thấy Kính Huyên nói Hoa Ngữ Nông sẽ đánh mình, lập tức mất bình tĩnh rống lớn trong điện thoại: “Hoa Ngữ Nông, ai cho em đánh con tôi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.