Sám Hối Đích Thủ, Vi Vi Chiến Đẩu - Tay Sám Hối Khẽ Run Nhẹ

Chương 23: Chương 23




“Em tìm anh à?” Trương Liêu đưa một chai nước cho Ninh Trừng, sau đó ngồi song song với cô rồi hỏi.

Trương Liêu không đề cập đến con tốt, vừa mới nhắc tới, Ninh Trừng liền chẳng thèm uống nước luôn. Cô ấy nhìn thẳng vào Trương Liêu rồi giận đùng đùng hỏi: “Tại sao anh lại muốn để lộ chuyện tình yêu của chị em và anh Thi chứ?”

“Chị em?”

“Đúng!” Trong đôi mắt to của Ninh Trừng đều là lửa giận: “Lần trước em nhờ anh cầm lên, nên chỉ có anh biết thôi. Bây giờ toàn trường đều biết chị em có qua lại với anh Thi, ngoài anh ra thì còn ai vào đây?”

Lần này Trương Liêu mới nghe hiểu, cậu ta bất đắc dĩ nói: “Chuyện này thật sự không phải anh nói đâu, là hai người họ không giấu được tình cảm thắm thiết của mình mà.”

“Chính là anh nói, anh còn không chịu thừa nhận.” Ninh Trừng không tưởng tượng được dáng vẻ chị cô ấy thân mật cùng người khác.

Trương Liêu chỉ mặc đồ ngắn tay, nãy vừa vận động xong nên không thấy lạnh, nhưng lúc này bị gió lạnh thổi cho tóc gáy dựng đứng cả lên. Có điều bây giờ cậu ta chưa thể biểu hiện ra, phải nói rõ ràng chuyện này cái đã.

“Em khóa dưới này, tình yêu cũng giống như cơn ho vậy đó, có muốn giấu cũng giấu không được đâu.” Khó khăn lắm Trương Liêu mới nói được một câu văn nghệ, “Em đã thấy dáng vẻ khi ở chung của bọn họ chưa đấy?”

Ninh Trừng do dự một lúc rồi lắc đầu: “Chưa thấy.”

“Hiểu ngay!” Trương Liêu vỗ đùi: “Em không biết rồi, hai người bọn họ mà đứng chung một chỗ thì người khác muốn chen cũng không chen vào lọt đâu.”

“Thực sự không phải anh hả?” Ninh Trừng ngập ngừng nhìn Trương Liêu.

“Thực sự không phải mà!” Trương Liêu nghiêm túc nói xong, sau đó lại thay bằng vẻ mặt cười hì hì: “Em khóa dưới này, đến bây giờ anh vẫn chưa biết tên của em là gì đâu đấy.”

Thật ra Ninh Trừng cư xử với người khác đều luôn nhã nhặn, nhưng không hiểu vì sao vừa nhìn thấy dáng vẻ cợt nhả của Trương Liêu thì cô ấy lại khó chịu.

“Vì sao phải nói cho anh chứ?” Ninh Trừng không thèm quan tâm đến cậu ta nữa.

“Ninh Trừng, cậu quen anh Trương Liêu à?” Bạn cùng lớp nhìn thấy bọn họ, liền đến chào hỏi.

“…” Ninh Trừng lập tức đỏ mặt.

Trương Liêu nhìn Ninh Trừng, lại nhìn em gái khóa dưới cùng hội với mình rồi nở nụ cười đắc ý: “Thì ra tên em là Ninh Trừng.”

Ninh Trừng không thể dữ với bạn học của mình, chỉ có thể dữ với Trương Liêu. Cô trừng mắt với Trương Liêu, đứng dậy kéo bạn học rời đi.

Trương Liêu cũng thấy không sao cả, dù gì thì em gái khóa dưới kia cũng cùng hội với cậu ta rồi, đến lúc đó muốn nghe ngóng tin gì còn không phải dễ như trở bàn tay hay sao.

Thật là vui như lên trời, Trương Liêu đắc ý nghĩ.

Long Ngọ đích thật là ra ngoài với Thi Sơn Thanh, đương nhiên không tồn tại kiểu hẹn hò. Thi Sơn Thanh kiên quyết muốn dẫn cô đến bệnh viện để kiểm tra lại. Rõ ràng chỉ là một vết rách mà thôi, với Long Ngọ chỉ cần nó kết vảy là được. Chẳng qua Thi Sơn Thanh dùng đôi mắt trong veo nhìn cô chưa đến mười giây thì cô đã đầu hàng.

Long Ngọ ngồi trên xe, còn tưởng đến bệnh viện thành phố lần trước, kết quả xe lại chạy thẳng ra vùng ngoại thành.

“Không phải đi bệnh viện à?” Long Ngọ khó hiểu hỏi.

Long Ngọ không cần băng gạc nữa, vì miệng vết thương trong lòng bàn tay đã sớm kết vảy, chỉ nhìn bằng mắt là biết sau này sẽ để lại sẹo. Thi Sơn Thanh có quen một vị đại phu, mấy đời nhà ông ấy đều làm nghề y, trong tay có không ít bài thuốc bí truyền cung đình ngày trước. Thi Sơn Thanh quen biết người này thông qua chị họ, đúng lúc lão đại phu kia đang ở thành phố Hải. Chẳng qua người này có một thói quen, phải tận mắt nhìn thấy người bệnh mới kê đơn.

“Đúng thế, vị đại phu này có phương thuốc có thể trị sẹo.” Thi Sơn Thanh thấp giọng giải thích.

Long Ngọ nhíu mày, cô thật sự không có bất kỳ cảm giác gì với việc để lại sẹo. Cô nhìn là biết Thi Sơn Thanh nhất định đã bỏ tinh lực để tìm.

“Thi Sơn Thanh.” Long Ngọ gọi người đang đi đằng trước, bất đắc dĩ nói: “Đừng cứ lo lắng về miệng vết thương của tôi, chỉ là chuyện rất nhỏ thôi mà.”

Vẻ mặt của Thi Sơn Thanh vẫn không thay đổi. Cậu đứng lại chờ Long Ngọ theo kịp, rồi nghiêm túc nói: “Đây là chuyện rất nghiêm trọng. Cậu là con gái, không thể để lại sẹo được.”

Long Ngọ lớn thế này rồi nhưng chưa từng được người khác đối xử cẩn thận như vậy. Sự yêu thương của cha mẹ cô kín đáo và âm thầm. Từ khi còn nhỏ cô đã được dạy phải học cách kiên cường, đến khi tham gia quân đội lại càng theo kiểu đổ máu, đổ mồ hôi chứ không thể rơi lệ.

“Ừ.” Long Ngọ cúi đầu đáp một tiếng, sự ấm áp đang chảy róc rách trong lòng.

Trước đây lão đại phu này sống ở thành phố A, bởi vì y thuật tốt nên từng khám cho nhiều tầng lớp, người nào mà chưa từng thấy qua. Hiện tại đã về hưu liền định cư ở thành phố Hải, thỉnh thoảng sẽ tiếp vài khách hàng lẻ trước đây, cuộc sống cũng khá thoải mái.

“Chính là cô bé?” Lão đại phu nhìn Long Ngọ sau lưng Thi Sơn Thanh rồi hỏi.

Thi Sơn Thanh vội vàng tránh qua một bên, để lão đại phu thấy rõ Long Ngọ. Cậu giải thích một cách tôn kính: “Đúng ạ, tay cô ấy bị dao rạch, bác sỹ nói sẽ để lại sẹo, lần này vãn bối tới để xin ít thuốc mỡ.”

Lão đại phu chưa nói được hay không được. Ông ấy vẫy tay về phía Long Ngọ, bảo cô qua đó.

Long Ngọ nhìn thoáng qua Thi Sơn Thanh, sau đó đi qua.

“Vươn tay ra.” Lão đại phu nói.

Thi Sơn Thanh cũng thấy hơi ngạc nhiên. Nếu không phải lão đại phu có quy định kỳ quái là nhất định phải thấy dùng thuốc của ông ấy, thì tự cậu đã đến đây xin rồi. Sao tư thế của lão đại phu lúc này như muốn xem bệnh cho Long Ngọ thế nhỉ?

Long Ngọ không biết nội tình, cho rằng đây là trình tự cần thiết, liền theo lời vươn tay.

Chẳng biết lão đại phu móc ra một cái đệm mạch ở đâu, đem để dưới cổ tay Long Ngọ, sau đó đè lên cổ tay cô bắt đầu bắt mạch.

Chẳng qua theo thời gian càng dài, hàng mày của lão đại phu lại càng nhíu chặt hơn, luôn dùng mắt để đánh giá Long Ngọ. Long Ngọ lại cứ thản nhiên, mặc cho ông ấy đánh giá. Quả tim của Thi Sơn Thanh đứng một bên cũng đã treo lên. Có thể khiến mày của ông lão nhăn lại thì chắc chắn là chuyện khó giải quyết.

Cuối cùng lão đại phu cũng thu cánh tay đang bắt lại rồi hỏi: “Trước đây cô làm gì?”

“Cháu?” Long Ngọ thấy khó hiểu.

“Lúc trước cô ấy có tham gia quân ngũ, mới về năm trước ạ.” Thi Sơn Thanh lập tức tiến lên giải thích.

Lão đại phu ra vẻ đã hiểu mà nhìn thoáng qua Long Ngọ, sau đó nói với Thi Sơn Thanh: “Cậu theo ta đi lấy thuốc mỡ nào.”

Thi Sơn Thanh xoay người đi theo lão đại phu. Còn chưa ra khỏi cửa cậu đã quay đầu lại muốn nói gì đó, thấy Long Ngọ gật đầu bấy giờ mới yên tâm rời đi.

Tuy nghề chính của lão đại phu không phải là xem bệnh vì người, nhưng vẫn xây một phòng thuốc, bên trong có không ít dược liệu quý giá.

“Ngăn trên cùng ở tủ bên trái, tự cậu đi lấy đi.” Lão đại phu bảo Thi Sơn Thanh đi lấy, còn mình thì xoay người ngồi vào bàn dùng bút lông để viết gì đó.

“Cô bé kia là người yêu của cậu à?” Lão đại phu thình lình hỏi một câu khiến bước chân đang bước xuống thang của Thi Sơn Thanh dừng lại một lúc. Không đợi Thi Sơn Thanh giải thích, lão đại phu đã đứng dậy đi tới, vừa vặn cậu cũng đi từ trên thang xuống.

“Căn cơ của cô bé rất tốt, còn tốt hơn người bình thường nhiều. Nhưng dù sao cũng là con người, chịu không nổi sự tàn phá đâu, huống chi còn là một đứa con gái.” Lão đại phu thở dài nói.

Lời này có hơi nặng, cũng hơi kỳ lạ, khiến cái suy nghĩ cần phải giải thích của Thi Sơn Thanh lập tức biến mất, chỉ muốn hỏi rõ lão đại phu có ý gì.

Lão đại phu không quan tâm Thi Sơn Thanh còn đang nghi hoặc. Ông ấy nhấc mí mắt mệt mỏi đầy nét phong sương lên mà nhìn thoáng qua Thi Sơn Thanh rồi nói: “Cô bé kia nhìn là biết không phải người cẩn thận, không tự chăm sóc bản thân tốt. Các cô cậu đã quen nhau, thì ta sẽ đưa đơn thuốc cho cậu, nói cho cậu nghe một số điều cần chú ý nữa.”

Nghe xong câu này, Thi Sơn Thanh lại càng không thể giải thích thêm gì. Long Ngọ không biết chăm sóc bản thân, gần đây cậu cũng dần dần phát hiện ra chút manh mối. Lời này của lão đại phu rõ ràng là nói thân thể Long Ngọ có vấn đề, khiến trái tim của Thi Sơn Thanh bỗng như bị ai đó hung hăng bóp một cái, đau đến sít chặt.

“Dạ, lão tiên sinh cứ nói với cháu đi.” Thi Sơn Thanh nghiêm mặt đáp lời.

Lão đại phu vừa lòng vuốt vuốt bộ râu hoa râm của mình. Ông ấy sống ở thành phố A nhiều năm nay, thế hệ thanh niên cũng chỉ có Thi Sơn Thanh là có thể lọt vào mắt ông ấy. Hiện tại cậu đã có người trong lòng thì mình phải giúp đỡ một phen.

Long Ngọ đâu biết bọn họ nói gì với nhau, chỉ biết là lấy thuốc rất lâu. Cô cũng không sốt ruột, cứ thẳng lưng ngồi đó chờ, ngay cả mắt cũng chưa nhìn lung tung lần nào.

Chờ khi Thi Sơn Thanh cầm thuốc mỡ về đến, Long Ngọ mới nhạy cảm nhận ra tâm trạng của cậu không tốt lắm, hoặc là nói rất không tốt, nhưng trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt.

Lúc vào xe ngồi, Thi Sơn Thanh mới lấy một cái hộp gỗ từ trong túi, vừa mở ra trong xe liền tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt.

“Tôi giúp cậu bôi một lần, cậu nhớ kỹ đừng có quên đấy. Ngày nào cũng phải nhớ bôi vào.” Thi Sơn Thanh thấp giọng nói, cổ họng lại hơi khàn khàn.

Long Ngọ gật đầu. Cô nhất định sẽ nhớ bôi, không thể phụ lòng tốt của Thi Sơn Thanh được.

Thi Sơn Thanh cầm tay Long Ngọ qua đặt trên đùi mình, sau đó gảy một chút thuốc mỡ màu xanh biếc từ trong hộp gỗ. Cậu cẩn thận bôi lên vết thương đã kết vảy trên tay Long Ngọ, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa cho đến khi thuốc mỡ ngấm hết.

Tài xế lái xe rất ổn định, mặt trời bên đường cũng chói chang, làm Thi Sơn Thanh nhìn thấy rõ vết chai trong lòng bàn tay của Long Ngọ. Cậu nhớ lại những lời lão đại phu nói, rồi lại nhìn Long Ngọ mà mình đang thoa thuốc cho, liền cảm thấy ngực đau đến không thể thở nổi.

Bây giờ Long Ngọ đang ngồi ngơ ra. Thi Sơn Thanh giúp cô thoa thuốc, cô lại chẳng có việc để làm, chỉ có thể nhìn lòng bàn tay của mình. Kết quả nhìn một lúc liền thuận theo lòng bàn tay mình nhìn tay của Thi Sơn Thanh, tiếp đó lại thấy bên mặt đẹp trai, nghiêm túc của Thi Sơn Thanh, cuối cùng thì xuất thần.

Trông cậu thật đẹp, Long Ngọ nghĩ thầm, lòng dạ cũng tốt nữa.

Bọn họ chỉ là bạn, chút vết thương nhỏ đó mà cậu đã quan tâm đến vậy, còn Long Ngọ lại không để vào mắt.

Thi Sơn Thanh thoa thuốc xong, lau tay rồi đưa túi cho Long Ngọ. Cậu nhịn không được mới bỏ thêm một câu: “Nếu còn vết sẹo nào thì cậu bôi luôn đi nhé, có hai hộp thuốc lận.”

Long Ngọ cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu rồi nói: “Cảm ơn.”

Hai người ra ngoài một chuyến, lúc về cũng chỉ mới một giờ chiều. Ninh Trừng không ngờ chị cô ấy đi hẹn hò mà về sớm như vậy. Cô ấy bước vài bước đến trước mặt Long Ngọ, nhăn nhó mấy lần vẫn nói ra miệng.

“Chị ơi, chuyện của chị với anh Thi bị lộ rồi kìa.”

“Chuyện gì cơ?” Long Ngọ vừa cất kỹ thuốc xong, liền quay đầu nhìn Ninh Trừng với vẻ khó hiểu.

“Là, là chuyện hai anh chị ở cùng một chỗ ấy!” Ninh Trừng vừa nhắm mắt vừa nói thẳng. Dù sao thì Triệu Chân Kỳ cũng không có ở phòng, chuyện đó thì truyền khắp trường rồi.

“Hôm nay bọn chị đi cùng nhau.” Long Ngọ vẫn nghe không hiểu.

Ninh Trừng cảm thấy mình sắp lo lắng đến chết rồi, liền vội vàng giải thích: “Chị à, là chuyện anh chị qua lại bị đăng lên diễn đàn của trường rồi đó!”

Lần này Long Ngọ nghe hiểu, cô còn nghiêm túc giải thích với Ninh Trừng: “Bọn chị đâu có qua lại, bọn chị chỉ là bạn bè thôi.”

“Em biết… Hả?” Ninh Trừng trợn mắt to, không thể tin những gì mình nghe được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.