Sám Hối Đích Thủ, Vi Vi Chiến Đẩu - Tay Sám Hối Khẽ Run Nhẹ

Chương 21: Chương 21




Dịch: phuongkta1

Biên: argetlam7420

"Vô Danh tự xưng họ Quan, chắc hẳn nó đã tìm được cha mẹ mình." Tần Vân nằm nghiêng trên giường nói.

Mạc Vấn nghe vậy không trả lời, lần trước khi hắn trở về Thượng Thanh Quan đúng lúc gặp mọi người bị con chồn kia làm hại, vì vậy hắn không kịp báo cho Tần Vân biết chuyện của Diệt Duyên.

Tần Vân thấy Mạc Vấn chau mày, nghi hoặc mở miệng, "Lão gia?"

Mạc Vấn để lá bùa xuống đi đến bên giường, ngồi xuống nhắm mắt thở dài, "Trước đây chúng ta nhận ân huệ của Hắc Bạch Vô Thường, bọn họ mời ta giúp đỡ thu phục mười tám người tu hành dương thọ đã hết nhưng vẫn ở lại thế gian, trong những người này có cha của Vô Danh."

"Sau đó chàng mới biết được?" Tần Vân nghiêng đầu hỏi, nếu như cha đẻ của Vô Danh phát sinh xung đột với Mạc Vấn thì thầy trò hai người rất có thể sẽ sinh ra khoảng cách.

"Trước khi ra tay ta đã biết rồi, thế nhưng lão đã xuất gia làm hòa thượng, trong lòng chỉ có Phật tổ mà cự tuyệt không quen biết Vô Danh, ta cố gắng khuyên nhủ nhưng không có kết quả..."

"Chàng đã giết chết lão?" Tần Vân hít một hơi lạnh.

Mạc Vấn nằm trên giường thở dài một lần nữa, ngày đó hắn tận tình khuyên bảo, cố vắt hết óc cũng không thể kêu gọi Diệt Duyên quay đầu, dưới cơn nóng giận đã thu phục hồn phách của lão, mặc dù hắn làm việc này có liên quan tới Phong Nhất Lam nhưng nguyên nhân sâu bên trong vẫn là thất vọng với Diệt Duyên, hắn cảm thấy vô cùng phẫn nộ với sự tuyệt tình máu lạnh của lão.

Tần Vân thấy thần sắc Mạc Vấn như vậy, biết rõ mình đã đoán đúng nhưng tâm tư nàng rất thông minh, cũng không hề oán trách Mạc Vấn, sau một lúc suy nghĩ ngắn ngủi mới mở miệng an ủi, "Lão gia, Vô Danh đưa quà tới cùng thư tín, cho thấy nó đã biết rõ việc này nhưng cũng không căm giận chàng."

"Nó lo sợ ta luôn tự trách trong lòng, khó có thể bình an mới để lại thư này khiến ta nhẹ lòng." Mạc Vấn tiếp tục thở dài, trong lòng hắn lúc này ngoại trừ cảm động còn là rung động, mặc kệ Diệt Duyên đã làm ra chuyện gì thì lão vẫn là cha của Vô Danh, cha của mình lại bị sư phụ mình giết chết khiến trong lòng Vô Danh hiển nhiên cực kỳ mâu thuẫn rồi bời, nhưng Vô Danh sau khi cân nhắc kỹ càng vẫn làm ra lựa chọn đau đớn, tình cảm giữa Vô Danh với Mạc Vấn so ra vẫn sâu hơn, ngoài ra rất có thể Vô Danh cũng biết vì sao hắn lại ra tay với Diệt Duyên.

"Lão gia, mang Vô Danh trở về đi." Tần Vân ôn nhu nói.

"Nam nhi chí ở bốn phương, sao có thể suốt ngày ở một góc?" Mạc Vấn lắc đầu nói ra, hắn dốc lòng truyền thụ tất cả phù chú pháp thuật cho Vô Danh, cũng cho gã đầy đủ đan được bổ khí, đây là nguyên nhân chủ yếu mà chỉ trong thời gian ngắn Vô Danh đã có thể đạt tới Lam khí.

"Cũng tốt" Tần Vân gật đầu sau đó mở miệng nói ra, "Đã canh ba, lão gia nhanh chóng đi nghỉ ngơi thôi."

Mạc Vấn đứng dậy thổi tắt đèn, sau đó trở lại giường kéo tay phải Tần Vân qua xem mạch cho nàng một lần nữa.

"Nếu không được lão gia cứu giúp thì lúc này thiếp thân đã không biết lưu lạc nơi nào, sinh thời có thể lưu lại con nối dõi cho lão gia, thiếp thân dù chết cũng không tiếc rồi." Tần Vân nghiêng đầu nói nhỏ.

"Mặc kệ trả cái giá lớn tới mức nào ta cũng phải giữ nàng lại trên đời này, đứa bé không thể không có mẹ." Mạc Vấn lắc đầu nói ra.

"Có thể sao?" Tần Vân thấp giọng hỏi. Một người có thể bình thản chịu chết hay không chủ yếu nằm ở mối bận tâm trong lòng, người mẹ nào cũng luôn muốn tự tay nuôi dưỡng con mình thành người.

"Có thể." Mạc Vấn nghiêm mặt gật đầu, đời người luôn có thật nhiều trắc trở nhưng đối mặt với khó khăn, giải quyết vấn đề là trách nhiệm mà nam nhân không thể trốn tránh.

Đêm khuya vắng người, Mạc Vấn tĩnh tâm ngưng thần cảm giác biến hóa rất nhỏ trong mạch của Tần Vân, hỉ mạch của nàng khiến cho trong lòng hắn thoải mái hơn, "Trong ba điều bất hiếu, không có con nối dõi là nặng nhất", nay Mạc gia rốt cuộc có hậu rồi”.

Sáng sớm hôm sau Mạc Vấn dậy thật sớm đi đến hậu viện đánh thức lão Ngũ, cùng nhau tiến về phía tây núi, việc vặt trước mắt đã xong, hắn định đi tới núi Nguyên Bảo Sơn tìm con chồn lông vàng kia, nhưng lúc này linh khí của hắn đã khô kiệt nên trước khi lên đường cần bổ sung một chút linh khí.

Trải qua tận thế quá lâu, linh vật còn sống trong núi Côn Lôn cực ít, hai người tìm không có kết quả liền rời núi Côn Lôn đi tới phía tây tìm kiếm, đi ra mấy ngàn dặm, tiến vào nước ngoài ngoại bang, lúc này những nước nhỏ ngoại bang này còn chưa khai hóa hoàn toàn, không am hiểu làm nông cũng không nuôi tằm, dân chúng sinh sống rất khổ cực.

Dù là tu hành, diễn dịch hay cầm kỳ thi họa, muốn làm được những việc đó trước hết phải ấm no đã, nếu suốt ngày đói bụng không thể nào tĩnh tâm suy nghĩ sâu xa được. Nước ngoài nghèo khó đã khiến cho những người tu hành trong những quốc gia này không nhiều, hậu quả gián tiếp chính là nhiều linh vật trong chỗ này không bị người ta thu thập.

Bởi vì lần đầu đến nơi hoang sơ, hai người cũng không dám dừng lại quá lâu, sau khi thu thập được hơn mười gốc linh vật lại vội vàng rời đi, mặc dù lần này số lượng linh vật khá nhiều nhưng đa số chỉ là dược thảo làm thuốc, lại không có nhiều linh vật có thể luyện đan.

Trở lại đạo quán Mạc Vấn mở lô luyện đan, mặc dù kỹ nghệ sử dụng đan đỉnh của hắn rất bình thường, nhưng hắn lúc này tai rõ mắt sáng, có thể căn cứ âm thanh trong đan đỉnh để cân đối liều lượng, bảy ngày sau đã thu hoạch được ba viên đan dược bổ khí cùng với lúc trước sử dụng đan đỉnh bát quái còn dư lại một viên, tổng cộng Mạc Vấn có bốn viên đan dược bổ khí.

Mạc Vấn nuốt ba viên và lưu lại một viên dự phòng, nếu như là lúc thường ngày thì một viên đan dược bổ khí có thể giúp tràn đầy linh khí trong Khí Hải ba đến bốn lần, nhưng lúc này trong cơ thể hắn đã ngưng kết Nội Đan, linh khí do ba miếng đan dược bổ khí này biến thành còn không đủ để làm cho Nội Đan có chút hình dáng.

"Đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai dậy sớm đi đến núi Nguyên Bảo tìm con chồn lông vàng kia." Mạc Vấn nói với lão Ngũ.

Lão Ngũ đáp lại một tiếng, tay cầm bình trà nhỏ thong thả bước đi về hậu viện.

Sáng sớm hôm sau hai người lại dậy sớm một lần nữa, cũng không báo cho đám người Tần Vân biết mục đích chuyến đi lần này, lão Ngũ bay lên trên tầng mây, một đường phóng vội đến Cao Câu Ly.

Lúc chạng vạng tối hai người tới được ba quận Đông Bắc, hiện tại nơi này đã rơi vào trong tay quân Yên một lần nữa, cuộc chiến Ung châu hoàn toàn chỉ là thắng thảm, mặc dù có thể đánh tan đàn thú của Xi Vưu nhưng nước Tần cũng phải bỏ ra cái giá vô cùng lớn, lúc này nguyên khí đã đại thương, muốn chỉnh đốn quân ngũ thu phục những phần đất đã mất chắc chắn không phải là chuyện trong một sớm một chiều.

Lúc trước Mạc Vấn đã từng đi qua núi Nguyên Bảo, tới lúc canh ba sau khi men theo con đường đã đi đêm hôm đó hắn đã tìm được nơi phải đến, lúc này thảo mộc trong núi đã mọc lại một lần nữa, không thể nhìn ra dấu vết lúc trước bị lửa đốt cháy, con chồn thành tinh kia đang ngủ say trong động, hai người hạ xuống cửa động, bắt rùa trong hũ.

Ăn phải một gậy, Hoàng Tam Thái Gia chửi ầm lên một tiếng rồi lập tức câm miệng.

Ăn phải hai gậy, Hoàng Tam Thái Gia vốn trừng mắt với đối phương lập tức cúi đầu.

Ăn thêm gậy thứ ba, con chồn vàng âm thầm nghiến răng lập tức cầu xin tha thứ.

Tật xấu đều do thói quen mà ra, đánh đập không phải phương pháp tốt nhất để sửa chữa tật xấu, nhưng không thể nghi ngờ chính là phương pháp cho thấy hiệu quả nhất. Chẳng qua hai người lần này đến đây cũng không phải là để sửa chữa tật xấu của con chồn này, mà chỉ muốn lấy tính mạng của nó.

Đối với con chồn xấu xí làm hại mọi người ở Thượng Thanh Quan thì không cần phải nói thêm nhiều lời, Mạc Vấn lập tức phế đi tu vi của nó và lão Ngũ lại cầm Hiếu bổng trong tay mạnh mẽ đánh đập một trận, đánh bể đầu chảy máu, cứt đái văng tung toé.

Lão Ngũ còn chưa hết giận, lấy ra dao găm đã chuẩn bị kỹ càng trước đó muốn lột da ngoài, một dao cắt xuống, con chồn kia liên tục kêu thảm thiết.

Mạc Vấn nghe tiếng khẽ nhíu mày, sau khi trầm ngâm trong chốc lát lại nhanh chóng vung tay giết chết con chồn kia trước khi lão Ngũ xuất đao đánh tới lần nữa.

"Lão gia, ngài làm gì vậy?" Lão Ngũ cực kỳ bất mãn.

Mạc Vấn không trả lời mà chỉ xoay người đi về nơi khác, mặc dù con chồn này đáng giận nhưng nó đã chết rồi, không cần hành hạ nó như vậy. Từ xưa đến nay giặc cướp đều tuân theo quy củ Lục Lâm, thứ nhất chỉ cần đối phương giao ra tiền tài sẽ không giết hại đối phương. Thứ hai, có thể cướp bóc tài vật nhưng không thể lăng nhục nữ quyến đối phương. Nếu như có người làm trái hai quy củ này thì sẽ bị cường đạo Lục Lâm khinh thường, con chồn này mặc dù đã giết người nhưng không hề làm nhục đám người Tần Vân, đây chính là lý do hắn giết chết nó trước khi lão Ngũ ra tay lột da.

Không bao lâu lão Ngũ cầm theo một tấm da còn nguyên vẹn đi tới Mạc Vấn, "Gia hỏa này thích xưng là Thái Gia, trở về ta sẽ treo nó lên trên tường."

"Đi thôi." Mạc Vấn thuận miệng nói ra, con Hoàng Tam Thái gia này là đối thủ của hắn nhiều năm trước, cho tới lúc này nó đã sớm không còn là đối thủ bởi vì chênh lệch giữa hai bên thực sự quá lớn, không cần ra tay cũng có thể chế ngự nó.

Lão Ngũ nghe vậy cầm chắc miếng da kia, vỗ cánh bay lên không trung chở Mạc Vấn trở về.

Tới canh bốn hai người đi tới khu vực hoạt động của Lang tinh Hắc Tam, lão Ngũ có ý đi xuống ôn chuyện nhưng bị Mạc Vấn ngăn cản, "Không nên quấy nhiễu nó thanh tịnh, chúng ta đi nước Đại một chuyến."

"Lão gia, tới nước Đại làm gì?" Lão Ngũ ngẩng đầu bay cao.

"Gặp mặt đám người Thác Bạt Thập Kỳ một lần." Mạc Vấn thuận miệng nói ra, có hai nguyên nhân để hắn đi tới nước Đại, một là quan sát nước Đại có bị nước Yên xâm lấn hay không. Hai là gặp mặt hoàng tộc một lần, sở dĩ hoàng tộc nước Đại ủng hộ nước Tần chính là vì nể mặt mũi hắn, lúc này nước Tần rất cần cường viện, vì vậy hắn muốn tìm chút viện quân cho nước Tần.

Lúc này nước Yên cũng không xuất binh đánh nước Đại, hoàng tộc nước Đại nhiệt tình khoản đãi hai người, bố trí yến tiệc buổi trưa ở điện lớn trong hoàng cung, toàn bộ văn võ cùng hoàng thân quốc thích cả triều tiếp khách, Hoàng Y Lang, Tiêu Ngọc Lan cùng Mạc Vấn và lão Ngũ ngồi chung ở bàn khách.

Trong bữa tiệc Mạc Vấn cũng không hề nói đến chính sự, việc hắn tới đây cũng đã bày ra thái độ của mình, chỉ cần hắn tới, nếu như Dạ Tiêu Diêu nói cần viện binh thì triều đình nước Đại sẽ không cự tuyệt.

Kết quả của cuộc chiến Ung châu trước đó đã sớm lan truyền ra, mọi người xem Mạc Vấn là Tiên Nhân, có nhiều lời khen ngợi, mặc dù mọi người cũng không hề bịa đặt nhưng lại khó tránh khỏi thổi phồng nói quá sự thật, Mạc Vấn cảm thấy không được tự nhiên, sau khi tàn tiệc lại cùng Hoàng Y Lang và Tiêu Ngọc Lan uống trà nói chuyện, rồi cùng lão Ngũ rời khỏi nước Đại trở lại đạo quán.

Sau khi trở lại đạo quán hai người bắt đầu âm thầm bận rộn, chuẩn bị quan tài để mọi người an nghỉ tới trăm năm về sau, mộ thất cũng đã có sẵn, cung điện dưới mặt đất ở phía Tây viện chính là chỗ tốt lành.

Quan tài đã được chuẩn bị ổn thỏa nên lão Ngũ không có việc gì làm, chơi bời lêu lổng. Mà Mạc Vấn trừ mỗi ngày bầu bạn với Tần Vân thì đa số thời gian đều tu hành Tam Muội chân hỏa, mặc dù linh khí trong cơ thể không đủ để sử dụng Tam Muội chân hỏa đánh kẻ địch bị thương, nhưng lại không ảnh hưởng tới quá trình tu luyện Tam Muội chân hỏa.

Lại hơn một tháng trôi qua, Ngao Nhu tới đây.

Nhìn thấy Ngao Nhu cầm theo hòm gỗ làm bằng cây liễu biển trong tay, Mạc Vấn lập tức đoán được bên trong chính là các linh vật luyện đan, nhưng hắn không hiểu vì sao Ngao Nhu lại mang theo linh vật luyện đan đến đây, cô nên biết Mạc Vấn không thể mượn đan đỉnh bát quái dùng nữa, nếu như muốn nhờ hắn luyện đan cũng không hợp lý, bởi vì Ngọc Linh Lung và Quỳnh Dao đều có thể luyện đan tốt ngang hắn.

Ngao Nhu sau khi ngồi xuống đã nói rõ ý đồ đến, lần này Lưu Thiếu Khanh cũng không thuận lợi thu phục vùng đất đã mất, có nhiều người trong Đạo môn ra mặt cản trở, ngụ ý đang muốn mời hắn rời núi giúp đỡ.

"Những vật luyện đan này được lấy từ Tây Hải, nếu như không đủ thì ta có thể đi tìm thêm chút ít." Ngao Nhu liên tục chạy một đoạn đường dài, trên mặt đã có vẻ mỏi mệt.

"Đủ rồi." Mạc Vấn móc ra hộp phù từ trong ngực vẽ một cái phù chú định vị giao cho Ngao Nhu, thời loạn chính là cơ hội để người tu hành cứu đời giúp dân, bộc lộ tài năng, triều Chu có Khương Thượng, thời Xuân thu có Quỷ Cốc Tử, triều Hán có Trương Lương mà Tam quốc lại có Gia Cát Ngọa Long, những người này không ai ngoại lệ đều là người tu hành, thay đổi triều đại hoặc thành lập vương triều ngoại trừ phải có một vị vua, còn có một người mang năng lực đặc biệt ở phía sau trợ giúp, những triều đại trước đây đều là như thế mà những triều đại tiếp theo cũng không thể khác được.

Đều là đạo nhân nhưng tâm tính lại không giống nhau, có những đạo nhân luôn thích cầu đạo trường sinh, mà có những đạo nhân lại thích được ghi tên sử sách, đối với những người này thì việc lựa chọn một người chủ để phò tá là biện pháp tốt nhất, lúc này phương bắc có nhiều Chư hầu và Tiết Độ sứ cầm binh tự quản, bọn họ đều trở thành đối tượng được những người tu hành lựa chọn và nâng đỡ, mà những người này đều là vật cản khiến nước Tần khó lòng thống nhất phương bắc, Lưu Thiếu Khanh không thể nào khắc chế hết, cũng chỉ có thể nhờ Mạc Vấn ra tay.

Ngao Nhu cũng không chần chừ quá lâu, sau khi nhận lấy phù chú vội cáo từ rời đi.

Lưu Thiếu Khanh có rất nhiều đối thủ nhưng sau đó một tháng Mạc Vấn chỉ rời núi một lần, sau đó không hề xuống núi nữa, bởi vì trong một lần rời núi đó hắn hoặc đánh chết hoặc khuyên lui, chỉ trong vòng một ngày đã đi gặp hơn mười người tu hành thuộc bốn quận chín châu này.

Không còn lực cản, tin chiến thắng của quân Tần liên tiếp báo về, cho tới tháng tám thì nước Tần đã thống nhất chín phần lãnh thổ phương bắc trở lên, thế sự đã được định đoạt.

Trong khoảng thời gian này Mạc Vấn dùng phần lớn thời gian ở đạo quán thanh tu, Tam Muội chân hỏa đột nhiên tăng mạnh, lúc này đã có thể thoát ra khỏi cơ thể, nhưng tu vi tăng thêm vẫn không vui sướng bằng việc có người gọi mình bằng cha, chỉ hơn một tháng nữa hắn sẽ được làm cha rồi.

Ngày mười lăm tháng tám, trung thu, trăng sáng nhô cao, mọi người tụ họp ở một chỗ hóng mát ngắm trăng, tới canh ba mọi người đứng dậy về phòng, nhưng vào lúc này linh khí đã lâu không thấy lại đột nhiên xuất hiện ở giữa thiên địa.

Tận thế chấm dứt, thiên địa mở ra...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.