[Sakura & Syaoran] Nguyện Mãi Bên Anh

Chương 63: 63: Vũ Khí Mới




Cho dù bị thương trong Vũ trấn thì ngay lúc chúng tôi trở lại hiện thực sẽ biến mất không còn dấu vết, nhưng sự uể oải về mặt tinh thần dù có làm thế nào cũng không sao xóa bỏ được. Đi ra khỏi cánh cửa nhỏ kia, chúng tôi được xếp vào nghỉ ngơi ở mỗi một căn phòng trong pháo đài cổ, đến tận lúc ăn tối mới tới tập hợp ở phòng tiệc đã được tổ chức ổn thỏa.

Tôi ngâm mình trong bồn tằm nước nóng lớn hồi lâu, nín thở vùi mũi dưới lớp bọt, tứ chi thư giãn trong nước, cảm giác cả người đều trở nên lười biếng. Cách bữa tối còn một khoảng thời gian, tôi cũng không muốn đi quấy rầy Ode, bèn phủ thêm áo khoác đồng phục màu đen ra khỏi cửa, đi chầm chậm dọc hành lang.

Pháo đài ẩn chứa “Vũ trấn” này thật ra lớn vô cùng. Tôi nhân lúc bốn bề vắng lặng đi dạo khắp nơi——nhưng thực tế chẳng có gì để ngắm cả, dọc một đường cánh cửa nào cũng đóng chặt, không thể nào biết được đằng sau nó có phải chỉ là một căn phòng bình thường không, hay lại là một bí mật chờ vén mở. Tôi đang muốn đổi đường, bèn bước nhanh về phía phòng tiệc thì lại nghe thấy có tiếng nhạc dường như truyền ra từ cánh cửa vừa mới đi qua. Tôi lập tức xoay chân, cúi đầu đứng lại lắng nghe trước cánh cửa khép kín.

Nó giống như một làn điệu dân gian, giai điệu chính không phức tạp, có lẽ nhạc cụ mang âm sắc mềm mại mà nhu hòa như đàn accordion có thể giải thích nội hàm của nó rõ hơn, nhưng cái người diễn tấu này lại đang sử dụng đàn dương cầm. Cũng không phải là không hợp——chỉ là màn biểu diễn của người này khiến cho khúc nhạc đều đều không nói ra được cảm xúc. Tôi muốn nói nó chứa đầy vẻ u sầu, nhưng lại cảm thấy sự khái quát này còn xa mới đủ để bao hàm nó. Nốt nhạc có thể thật sự vào tai người còn mỏng hơn, nhưng lại quấn chặt hơn, cách một cánh cửa tôi vẫn có thể thấy nó bị trói buộc trên từng phím đàn khi miếng gỗ sơn đen hay trắng được nhấn nhẹ xuống, rồi lại tăng dần lên và tiêu tan cùng âm cuối khi chúng lần lượt được thả ra.

Hình như cái người diễn tấu kia vẫn đàn đi đàn lại bốn ô nhịp đầu tiên. Tôi phải nghe tầm bốn năm lần mới hiểu được nội dung.

Giai điệu phía sau lên xuống phức tạp hơn rất nhiều, nhưng người này cũng không vì thế mà dừng lại lấy một lần, nốt nhạc không gián đoạn dưới tay hắn nảy lên lưu loát. Về đoạn diễn tấu này, thật ra tôi không có cảm thụ quá chuẩn xác gì, chỉ có thể nói nó đã trở nên chính thống hơn——có thể làm cho ai đó tới phòng hòa nhạc mái vòm, những gì người nọ có thể kỳ vọng chính là âm nhạc hoa lệ tung hoành như ráng chiều.

Nhưng màn biểu diễn tiến hành được một nửa liền im bặt. Âm cuối cùng nhấn nặng hơn, giống như người kia tạm thời nảy lên suy nghĩ vung tay đình công.

Nếu đúng như suy đoán của tôi thì hành động này có vẻ trẻ con quá. Nhưng tôi không bị kích động mà mỉm cười, chỉ ngơ ngác rồi lại ngạc nhiên đứng rất lâu trước cánh cửa im lặng đó. Tôi để tầm mắt dao động lung tung không mục đích một lúc trên cánh cửa, sau đó nhận ra rằng việc chờ đợi buổi biểu diễn không thể đoán trước tiếp tục là thực sự không cần thiết. Nhưng ngay lúc tôi định nhấc chân rời đi, cánh cửa kia chẳng hề báo trước kêu lên tiếng “Kèn kẹt”, bị đẩy ra từ giữa.

Bên trong cánh cửa không có ánh sáng, chắc là tất cả công tắc đèn đều đã bị tắt đi. Có một người đi ra từ bên trong, nửa lưng vẫn còn ở trong bóng tối, mang máng có thể thấy được khuôn mặt phía dưới đèn tường hành lang.

——Là Carayon.

Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, nhưng dường như đã quên chào hỏi tôi, chỉ nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt, không cười, cũng không làm ra hành động gì đặc biệt.

Chúng tôi chia ra đứng ở hai bên cửa, đáy mắt tôi chỉ có đôi mắt hắn. Con ngươi đen kịt cùng một vòng lam nhạt xung quanh rõ ràng như vậy, giống như bị khóa chặt lại, tách rời và ngưng kết ở hai bên. Mọi thứ nơi đó chuyển thành bất động, chỉ có ánh đèn nhàn nhạt bung tỏa ở phía trên.

Tôi nghĩ chắc chắn lúc này đây trông mình lộ vẻ tim đập loạn nhịp trước hắn. Phía sau nét mặt chưa thu lại của hắn, tôi dường như nhìn thấy được một sự hoảng hốt nào đó hơi giãy dụa ló ra.

Sự hoảng hốt đó cũng không nhắm thẳng vào tôi, tất nhiên là tôi biết——nó giống như cảm xúc sau khi may mắn bám lấy tấm gỗ nổi trong cơn sóng lớn, còn sót lại trên gương mặt trắng xám, hoàn toàn khác với nỗi sợ.

“Vicente?” Tôi đột nhiên nghe thấy hắn gọi mình. Mấy giây trôi qua mới nãy đều như ảo giác, chỉ có những gì dưới ánh đèn này mới là chân thật nhất.

Hắn nói với tôi chào buổi tối.

“Em đi ngang qua đây à?” Carayon lại nói, hình như cảm thấy khá hứng thú với chuyện tìm tòi nghiên cứu vẻ mặt tôi.

Lúc này tôi mới triệt để hoàn hồn, mặt nóng lên úp úp mở mở hai tiếng.

“Em nghe thấy có người đánh đàn bên trong. Vô cùng trôi chảy…” Tôi theo bản năng giấu những cảm nhận về ô nhịp lặp đi lặp lại nhiều lần. Nhưng nửa sau của bản nhạc lại thiêu thiếu hơn nửa trước, trong một chốc tôi không tìm ra từ gì để hình dung, bèn nói, “…nghe hay lắm”

Hắn không coi chuyện vốn từ vựng tạm thời nghèo nàn của tôi là ngỗ nghịch, thay vào đó lại nở nụ cười.

“Nghe hay hả? Tôi đàn cũng không để tâm lắm” Hắn nói “Nếu em muốn, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đàn cho em nghe”

Hắn lại nháy mắt một cái, “Trừ lúc tôi không thể ra”

Trong lòng tôi cực kỳ mong đợi có thể nghe người nọ đàn lại một bản——tốt nhất là nối tiếp với nửa đoạn đứt rời kia. Vốn từ lâu tôi đã không ôm hy vọng nhưng hắn lại lần nữa nhen nhóm suy nghĩ ấy. Tất cả nghi hoặc, mê man của tôi đều bị sự vui mừng lúc này đây tạm thời quét ra sau đầu.

“Em có vinh hạnh này sao?”

“Tất nhiên là em có rồi” Hắn nói “Còn hơn hai mươi phút nữa trước khi tiệc tối bắt đầu”

Tôi với hắn đi vào cánh cửa kia. Không gian trong cửa lớn không ngờ, tương đương với một hội trường có thể chứa dưới mấy trăm khán giả. Sân khấu ở ngay phía trước, phía trên rất có thể bày cây đàn dương cầm kia——vì sao lại có thể, là bởi Carayon nói cho tôi, ánh đèn của thính phòng chỉ có thể mở ra ở phòng điều khiển, mà công tắc của ánh đèn sân khấu thì ở bên cạnh nó.

Chúng tôi đi xuống dưới trong bóng tối, cánh cửa gỗ phía sau “Cạch” một tiếng đóng lại. Mắt tôi hãy còn chưa thích ứng với bóng tối bất ngờ, dựa cả vào lòng bàn chân cùng Carayon lờ mờ bên người để phân biệt hướng đặt chân. Hình như hắn nhận ra được điểm này nên đi rất chậm.

Tiếng bước chân của chúng tôi đều bị thảm dày hút vào. Tôi tập trung nhận đường nhưng vẫn bất cẩn vấp phải bậc thang. Carayon đi trước một chút, vốn tôi hy vọng hắn không chú ý tới tiếng động nhẹ này, lại phát hiện hắn trực tiếp dừng lại. Trong bóng tối tôi không thấy rõ vẻ mặt hắn, chỉ có thể cảm thấy lúc tôi đi về phía hắn, hắn đưa tay nhẹ khàng khoát lên một bên vai tôi.

Lúc này đã không còn bất kỳ đề nghị mang tính lễ nghi nữa. Chúng tôi song song đi xuống chiếc cầu thang như không có điểm dừng, không hẹn mà cùng giữ im lặng. Tôi vậy mà có thể cảm nhận được tay hắn cách áo sơ mi, hơi nóng, lại không quá cao.

Lúc thì tôi cảm thấy toàn thân cứng ngắc, lúc lại thấy bình tĩnh vô cùng.

Chờ tới lúc tới gần tôi mới phát hiện, quả thật có một cây đàn dương cầm tam giác sáng bóng đặt ở một góc sân khấu. Carayon chỉ mở một chiếc đèn nhỏ, tôi đứng phía sau hắn, nhìn hắn bắt đầu diễn tấu.

Đúng là hay hơn nhiều so với trước đó tôi nghe cách cửa. Sự tương phản mãnh liệt, như thể đôi mắt trống rỗng của một người đột nhiên được thổi hồn vào vậy. Nốt nhạc tựa như nước suối tuôn ra từ ngón tay hắn, nó giống như rất vui mừng, nhảy múa quay cuồng không biết mệt, rồi lại như hòa trộn giữa ưu tư cùng than thở, thi thoảng bị ràng buộc bởi một âm tiết chìm xuống, nhưng cuối cùng lại nổi lên sự ngọt ngào. Quyến luyến mà không suồng sã, cuồng nhiệt mà không trái nguyên tắc.

Lúc này đây tôi mới có thể nghe được, bản nhạc này hẳn là phải nồng nàn.

Cho dù tôi không được nghe lại đoạn bốn ô nhịp từng được hắn đàn nhiều lần…Có lẽ trước đó tôi đã đoán sai, chúng không thuộc cùng một bản.

Không biết từ lúc nào, Carayon đã ngừng lại. Lần này bản nhạc đã trọn vẹn——hắn hỏi tôi: “Thế nào?”

“Hay vô cùng” Tôi nói, “Em không biết phải hình dung thế nào nữa…”

Hắn vẫn ngồi trên băng ghế đàn, nhìn thật sâu vào tôi, ánh sáng từ chiếc đèn duy nhất kia đều rơi vào đáy mắt hắn cùng nụ cười sâu sắc. Tôi nghĩ, mình sẽ chẳng bao giờ gặp được một đôi mắt dịu dàng như vậy nữa. Dù cho có lẽ tôi còn phải ở trên cõi đời này rất nhiều năm, gặp rất nhiều người khác, cũng sẽ không có gì đem lại cho tôi cảm xúc tương đồng như chúng lúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.