Sakura, Nắm Tay Tôi

Chương 48: Nói như vậy, không phải phòng nghỉ




“Ngươi tỉnh?”

Tiểu Nhiễm vừa tỉnh dậy, liền cảm giác được trên đỉnh đầu có một ánh mắt ôn nhu đang chăm chú nhìn mình.

Tây Tường Liệt yên lặng nhìn nó, trong mắt đều là sự sủng nịch cùng yêu say đắm không che giấu.

Tiểu Nhiễm vừa muốn nghiêng người đứng lên, Tây Tường Liệt đã cúi đầu hôn lên môi nó, hôn thật dịu dàng, nhẹ nhàng lưu luyến hương vị của nó.

Tiểu Nhiễm cảm thấy kỳ quái, Vương gia sao mới sáng sớm đã hôn mình? Tuy rằng trước kia cũng có lần làm vậy, chỉ là hôm nay hắn giống như dịu dàng hơn rất nhiều.

“Bộ dáng ngươi ngủ thật đẹp.” Ngẩng đầu,Tây Tường Liệt say mê nhìn Tiểu Nhiễm.

Tây Tường Liệt đã sớm tỉnh, Tiểu Nhiễm vì tối hôm qua quá mệt mỏi nên ngủ rất say. Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt Tiểu Nhiễm lúc ngủ đã lâu, hai mí mắt yên bình nhắm chặt, đôi lông mi thật dài theo nhịp thở mà nhẹ nhàng rung rung, chóp mũi vểnh cao, đôi môi đỏ mọng mê người, còn có hai má phấn hồng đáng yêu kia nữa.

Tại sao Nhiễm Nhi của hắn có thể đáng yêu như thế!

Thấy khuôn mặt vì mất tự nhiên mà đỏ ửng lên của Tiểu Nhiễm, Tây Tường Liệt lại muốn hôn nó lần nữa.

Chưa từng có tâm tình mãnh liệt như thế, Tây Tường Liệt lòng tràn đầy vui sướng cực độ, loại cảm giác này không cách nào hình dung được, giống như không có lúc nào là không muốn nhếch môi mỉm cười.

Tiểu Nhiễm tránh nụ hôn của Tây Tường Liệt, cười cười đẩy hắn ra rồi xuống giường tìm kiếm quần áo.

Tây Tường Liệt thân mình trần trụi nằm nghiêng trên giường, mỉm cười nhìn Tiểu Nhiễm vừa cúi người nhặt quần áo vừa cố che đi thân thể nhỏ bé của mình.

Nhìn thấy ánh mắt gian tà của Vương gia, Tiểu Nhiễm có điểm buồn bực mà đem quần áo che lên người, tuy rằng đã cùng Vương gia thân mật, nhưng mà cứ như vậy loã thể trước mặt hắn, Tiểu Nhiễm quả thực vẫn không chịu nổi.

Tây Tường Liệt cười càng to, hắn từ trên giường đi đến bên Tiểu Nhiễm, đột nhiên dùng lực đoạt lấy đống quần áo trên tay nó.

Lúc này Tiểu Nhiễm đã hoàn toàn trần trụi trước mắt Tây Tường Liệt. Xấu hổ đến cực điểm khiến nó muốn lập tức nhảy lên giường dùng chăn bao kín bản thân.

Tây Tường Liệt kéo nó lại, cười xấu xa nói: “Nhiễm Nhi, ta rất thích nhìn bộ dáng khó xử đáng yêu này của ngươi.”

Tiểu Nhiễm mặt càng đỏ hơn, có điểm giận dữ trừng Tây Tường Liệt, con ngươi tròn tròn đen láy cố tỏ ra hung dữ, tiếc rằng như vậy chỉ càng thêm làm người yêu mến.

“Không nên tức giận, đến, ta giúp ngươi mặc quần áo.” Nói xong, Tây Tường Liệt cầm lấy quần áo muốn mặc cho Tiểu Nhiễm.

Tiểu Nhiễm giật mình nhìn hắn, không thể tin được Vương gia lại muốn giúp mình mặc quần áo!

“Nhanh lên nào, Nhiễm Nhi.”

Tiểu Nhiễm nghe lời giơ cánh tay ra, Tây Tường Liệt nhẹ nhàng ***g cái áo vào cho nó.

Mặc xong áo, Tây Tường Liệt còn muốn mặc quần cho Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm đành phải đỏ mặt ngồi lên giường, khó xử để hắn mặc cho mình.

Sau đó, Tây Tường Liệt lại tự mình cài khuy áo cho Tiểu Nhiễm, cẩn thận tỉ mỉ giúp nó chỉnh trang phục.

Tiểu Nhiễm cảm thấy hôm nay Vương gia thật lạ, càng thêm ôn nhu, càng thêm sủng nó.

Nghĩ đến tối hôm qua mình vì hắn làm chuyện đó, Tiểu Nhiễm còn có chút quẫn bách.

Vương gia vẫn là thực thích mình đi, nó có thể rõ ràng cảm giác được.

Không tự giác, khóe miệng liền cong lên mỉm cười hạnh phúc.

“Nhiễm Nhi, đến lượt ngươi.”

Tây Tường Liệt thoải mái dang rộng tay chân, muốn đối phương mặc quần áo cho mình.

Tiểu Nhiễm lúc này mới chú ý tới thân thể không một mảnh vải của Tây Tường Liệt, không khỏi mặt đỏ tim đập.

Hắn cũng thiệt là, sao có thể thản nhiên trưng ra thân thể loã lồ của mình như thế…..

“Ngươi suy nghĩ cái gì mà mặt trở nên hồng vậy, Nhiễm Nhi nguyên lai lại háo sắc như thế a.”

Tây Tường Liệt ôm lấy tiểu nhiễm, khẽ thì thầm vào lỗ tai nó, hắn biết Nhiễm Nhi tại sao đỏ mặt, hắn chính là thích bộ dáng hiện tại của Nhiễm Nhi.

Tiểu Nhiễm nghe vậy nhanh chóng đẩy hắn ra, xoay người đi tìm quần áo cho Tây Tường Liệt để giấu đi sự kích động của mình.

Thân thể Vương gia, thực cường tráng, thực thon dài, thực mê người……

Hốt ha hốt hoảng mặc quần áo cho Tây Tường Liệt, sau đó mới kêu Thu Đào mang nước tới cho hai người rửa mặt.

Cùng Nhiễm Nhi ăn điểm tâm xong, Tây Tường Liệt mới rời Nguyệt Tiên Cư đi tới thư phòng làm việc.

Ngay cả Thu Đào đều có thể nhìn ra sự vui vẻ của Tây Tường Liệt, bất an trong lòng nàng cuối cùng cũng buông xuống, xem ra Vương gia cùng công tử đã hoà thuận trở lại, nàng không cần vì công tử lo lắng nữa.

Nàng đã nói mà, công tử đẹp như vậy, chọc người yêu thích như vậy, ai có thể không thích công tử được!

~oOo~

Đã rất nhiều ngày, Tây Tường Liệt chỉ qua đêm ở trong phòng Tiểu Nhiễm.

Cho dù là ban ngày, chỉ cần không phải có việc gì, Tây Tường Liệt cũng sẽ đến nơi ở của Tiểu Nhiễm, cùng nó ăn cơm, ôm nó ngủ.

Tiểu Nhiễm đã lâu rồi không có ngửi thấy mùi son phấn nữ nhân trên người Tây Tường Liệt, hoàn toàn chỉ có hương vị nam tính ấm áp của hắn.

Tuy rằng không rõ Vương gia tại sao mấy ngày nay không đến chỗ người khác, nhưng mà nó lại âm thầm vui vẻ, chính mình, kỳ thật cũng thực ích kỷ đi……

Trong lòng Tây Tường Liệt giống như chỉ có mình Tiểu Nhiễm, tất cả những người còn lại tựa hồ đều bị hắn bỏ quên.

Cả ngày trong đầu trừ bỏ Nhiễm Nhi vẫn là Nhiễm Nhi, cho dù vừa mới ở cùng một chỗ, một phút sau đó không thấy liền muốn gặp ngay.

Đây là lần đầu tiên hắn để ý đến một người như thế, và đã để ý tới mức không thấy liền không chịu nổi mất rồi.

Tây Tường Liệt cũng không phải không nhớ đến Liễu Yến, chính là giờ hắn thật sự không rảnh để nghĩ tới người khác nữa, cả thể xác và tinh thần hắn hiện tại đều bị Nhiễm Nhi chiếm hết.

Nhiễm Nhi xinh đẹp là của hắn, hắn cảm thấy mình thật may mắn mới có thể có được bảo bối tuyệt vời như vậy.

Tuy rằng thế sẽ bất công với Yến Nhi, nhưng đành chờ thêm một thời gian hắn sẽ lại đến chỗ nàng, hắn hiện giờ từng phút từng giây đều không muốn rời khỏi Nhiễm Nhi.

Cho nên để bồi thường Liễu Yến, Tây Tường Liệt đã sai Trần tổng quản chuẩn bị rất nhiều đồ Liễu Yến thích đưa đến phòng nàng, hy vọng nàng có thể vui vẻ.

Hắn hiện tại rất ít ra khỏi Vĩnh Hàm Các, Liễu Yến cũng không thể tới nơi này tìm hắn.

Vĩnh Hàm Các là nơi vô luận người nào cũng không được phép tự tiện tiến vào, cho dù được sủng ái như Liễu Yến cũng không được, bởi vì Tây Tường Liệt muốn có không gian riêng của mình.

Nhiễm Nhi, chỉ có thể nói là một ngoại lệ, Tây Tường Liệt thực tự nhiên nghĩ muốn để Nhiễm Nhicùng mình ở trong Vĩnh Hàm Các, bởi vì Nhiễm Nhi đối với hắn mà nói là cực kỳ đặc biệt.

Điều này tất nhiên đã chọc tức Liễu Yến, Vương gia không cho, nàng lại không thể vào, muốn gặp mặt cũng không được, mặc kệ hạ nhân đến nói cái gì, Vương gia đều để tổng quản thay hắn xử lý.

Quyên Nhi cung kính đứng một bên, nàng có thể nhìn ra được sự phẫn nộ đáng sợ của chủ nhân mình lúc này.

Nhưng mà hiện tại, Liễu Yến không gào thét cũng không đập phá, nàng chỉ thật bình tĩnh kêu nha hoàn bên người: “Quyên Nhi, làm luôn đi, ta không thể chịu được khi nhìn tiện nhân kia vui vẻ thế thêm một chút nào nữa!”

—————————

Mình muốn đến mấy chương nữa quá >”< ngược càng nặng càng tốt, tự dưng thèm ngược =))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.