Sakura, Nắm Tay Tôi

Chương 45: Thân thể em bây giờ là của tôi




Tiểu Nhiễm bị A Chính ôm đến không thở nổi, chỉ có thể bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng hắn, làm cho người đang cực độ hưng phấn này bình tĩnh một chút.

Cảm giác Tiểu Nhiễm đang vỗ vỗ chính mình, A Chính lúc này mới phát hiện ra bản thân đã thất thố, vội vàng buông Tiểu Nhiễm ra, ngại ngùng gãi đầu.

“Tiểu Nhiễm, ngươi xem ta, nhìn thấy ngươi liền kích động thành như vậy.”

Trên khuôn mặt chất phác của A Chính xuất hiện hai rặng mây đỏ, Tiểu Nhiễm buồn cười nhìn hắn.

“Cái kia, chúng ta ra đó ngồi đi, lâu không gặp ngươi, ta muốn cùng ngươi nói chuyện.”

Nói xong, A Chính kéo tay Tiểu Nhiễm muốn đến chỗ thềm đá ngồi.

“Buông nó ra!”

Một đạo thanh âm lạnh như băng tràn đầy hơi thở nguy hiểm từ phía sau hai người truyền đến, Tiểu Nhiễm thân mình lập tức cương một chút.

A Chính xoay người, kinh ngạc nhìn, sau đó vội vàng quỳ trên mặt đất: “Nô tài khấu kiến Vương gia!”

Tây Tường Liệt lạnh lùng nhìn lướt qua tên nô tài trên mặt đất, lại đem ánh mắt sắc lạnh nhìn Tiểu Nhiễm.

Tiểu Nhiễm không rõ chính mình tại sao lại cảm thấy bối rối, tại sao ánh mắt của Vương gia lại đáng sợ vậy, giống như đang mang theo ngọn lửa phẫn nộ.

Tiểu Nhiễm muốn tiến lên đỡ A Chính ca dậy, chính là lại bị Tây Tường Liệt nhìn đến một chút cũng không dám động.

Đột nhiên Tây Tường Liệt tiến lên một phen kéo tay Tiểu Nhiễm, không để ý phản ứng của nó đã mạnh mẽ bước đi.

Tiểu Nhiễm bị hành động đột ngột này làm cho hoảng sợ, nó lắc đầu từ chối hai cái muốn ở lại cùng A Chính ca, ai ngờ lại khiến Tây Tường Liệt càng thêm tức giận, càng thêm dùng sức đem nó lôi đi.

“Vương gia!” A Chính vừa muốn tiến lên ngăn cản, đã bị ánh mắt khiến người ta sợ hãi của Tây Tường Liệt làm lùi trở về, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Nhiễm bị Vương gia thô lỗ mang đi.

Cổ tay mảnh khảnh bị siết thật chặt, Tiểu Nhiễm chịu đựng nỗi đau ở cổ tay mà cố gắng theo sát cước bộ Tây Tường Liệt.

Nó không hiểu tại sao Vương gia luôn luôn đối nó ôn nhu lại trở nên như vậy, chẳng nhẽ Vương gia vẫn còn để bụng chuyện tối hôm qua sao?

Dọc theo đường đi thu hút vô số ánh nhìn của hạ nhân, hoặc là xì xào bàn tán hoặc là tò mò đứng xem.

“Đều cút hết cho ta!”

Tây Tường Liệt tức giận rống một tiếng, lập tức khiến đám hạ nhân sợ hãi chạy mất dạng, không dám thò mặt ra nữa.

Tiểu Nhiễm cũng bị dọa sợ tới mức thân thể chấn động, Vương gia thật sự giận đến thế sao? Chính là bởi vì tối hôm qua mình không có vâng theo ý nguyện của hắn……

Tây Tường Liệt một cước đá văng cánh cửa Nguyệt Tiên Cư, túm Tiểu Nhiễm đi vào.

Tiểu Nhiễm đứng ở một bên, cổ tay rất đau, chính là nó không dám kêu lên.

Vương gia là đang muốn mình phải ly khai đi……

“Hắn là ai vậy?”

Tây Tường Liệt cố gắng làm cho tâm tình nóng nảy của bản thân dịu xuống, hắn cũng không muốn làm thương tổn đến Nhiễm Nhi.

Tiểu Nhiễm sửng sốt một hồi mới biết được Vương gia đang hỏi cái gì.

A Chính ca, bằng hữu của ta.

Tây Tường Liệt mày nhăn lại. Bằng hữu? Bằng hữu tại sao lại ôm ngươi như vậy?

Tại sao ngươi lại cho tên hạ nhân đó ôm ngươi? Tại sao cho hắn nắm tay ngươi?

Trong lòng Tây Tường Liệt bất bình cùng hờn giận đến cực độ, hắn không tin lời Tiểu Nhiễm.

Cái loại ánh mắt ái mộ mà hạ nhân kia dùng để nhìn Nhiễm Nhi, hắn thấy được, Nhiễm Nhi xinh đẹp mê người như thế, ai là không thích cho được?!

Hờn giận cùng nghi vấn trong lòng đều muốn nói ra, nhưng cuối cùng vẫn là áp chế xuống.

Tây Tường Liệt sợ bản thân còn ở trong này nhìn Tiểu Nhiễm, nhất định sẽ làm ra chuyện gì đó thương tổn đến nó.

Tây Tường Liệt cái gì cũng không có nói sau đấy liền lập tức ly khai, để lại cho Tiểu Nhiễm một bóng lưng lạnh lùng.

Ngay cả nói cũng không muốn nói cùng nó sao? Tiểu Nhiễm trong lòng khổ sở không thôi, Vương gia như vậy là cảm thấy không kiên nhẫn?

Ngay cả cùng chính mình nói chuyện hắn cũng không muốn…?

“Công tử? Công tử!” Tây Tường Liệt vừa đi, Thu Đào liền vội tiến vào.

“Vương gia hắn không có đối với ngươi quá đáng chứ?” Thu Đào lo lắng nhìn Tiểu Nhiễm, bộ dáng thô lỗ cùng nóng nảy vừa rồi của Tây Tường Liệt thật sự là khiến cho người ta lo lắng hắn sẽ làm bị thương công tử!

Tiểu Nhiễm lắc đầu.

“Công tử, ngươi sao lại chọc Vương gia mất hứng ? Bằng không hắn sủng ái ngươi như vậy, sao có thể đột nhiên đối đãi ngươi thế?”

Tiểu Nhiễm cúi đầu, vuốt vuốt cổ tay của mình.

“Ngươi cứ nói thật ra xem, để Thu Đào nghĩ biện pháp cho ngươi a!” Thu Đào thấy Tiểu Nhiễm như vậy thì hoảng muốn chết, nàng sợ Vương gia sau này sẽ hắt hủi công tử của nàng, nàng sao có thể nhìn Tiểu Nhiễm bị đối đãi như vậy!

Tiểu Nhiễm cầm tay nàng:

Không có việc gì, không cần lo lắng. Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng đi đi.

Thu Đào thở dài: “Công tử, ngươi không cần mọi việc đều giấu ở trong lòng, Thu Đào thật lòng muốn giúp cho ngươi.”

Thật sự không có việc gì, ngươi cứ lui đi.

Bất đắc dĩ, Thu Đào đành phải đi ra ngoài đóng cửa lại, để Tiểu Nhiễm một mình trong phòng.

Thu Đào vừa đi, Tiểu Nhiễm liền ngồi phịch xuống đất, Vương gia nếu vẫn còn thích nó, vì sao vừa nói được một câu đã bỏ đi?

Từng ôn nhu cùng sủng nịch, hiện tại mắt lạnh cùng nóng nảy, nguyên lai cảm xúc con người có thể thay đổi nhanh như vậy.

Nguyên lai, cách đối xử trong lúc thích và không thích lại khác biệt đến nhường này.

Bạch điêu từ trong một góc phòng nhảy vào trong ngực Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm buồn rầu vuốt lông nó.

Bạch điêu như là biết nỗi thương tâm của Tiểu Nhiễm, dùng móng vuốt nhỏ cong cong của mình cào cào bả vai Tiểu Nhiễm, giống như đang an ủi nó.

Không cần tự khiến mình khó sống, Tiểu Nhiễm tự nói với bản thân như vậy.

Không biết đến lúc đó nó cầu Vương gia, Vương gia có thể hay không đáp ứng nó đem Thu Đào cấp cho một chủ nhân tính tình tốt một chút.

Thu Đào tính tình rất thẳng, vạn nhất bị gặp chủ nhân khó tính, không cẩn thận sẽ bị trách phạt.

Còn có, tiểu bạch điêu này, Vương gia có cho nó mang đi không?

Tiểu Nhiễm sờ sờ tiểu bạch điêu trong lòng, từ trên mặt đất đứng lên rồi ngồi xuống giường.



Tây Tường Liệt một mình ngồi trong thư phòng, sổ sách, công văn, mọi thứ đều làm không được.

Hết thảy đầu óc đều là hình ảnh hạ nhân kia cùng Nhiễm Nhi ôm nhau.

Hắn vốn nghĩ sẽ làm như cái gì cũng không có mà tha cho hạ nhân kia, sau đó mới khiến tên đó vĩnh viễn biến mất, chính là lý trí nói cho hắn biết hắn không thể làm vậy. Hắn không thể không có lý do tùy ý xử trí hạ nhân, cũng không thể phóng túng tư tâm chính mình.

Trong lòng buồn bực như có lửa đốt, khiến hắn tâm phiền ý loạn, muốn hủy diệt tất cả!

Nếu trong lòng Nhiễm Nhi thật sự không có hắn, kia hắn nên làm sao bây giờ?

Thả Nhiễm Nhi đi, để cho nó và người khác ở cùng một chỗ?

Không có khả năng!

Một quyền đánh về phía cây cột trong phòng, oanh một tiếng cây cột kia lập tức bị thủng lỗ.

Mu bàn tay Tây Tường Liệt tím đen lại, chảy ra tơ máu.

Một quyền kia quả thực dùng lực rất mạnh, hoàn toàn là vì nóng nảy mà xuất ra.

Trong lòng lo lắng không chịu nổi, cực độ muồn chứng minh điều đó, chứng minh Nhiễm Nhi là thuộc về hắn.

Đêm càng ngày càng đen, Tây Tường liệt đột nhiên đẩy cửa ra, hướng Nguyệt Tiên Cư đi đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.