Sakura, Nắm Tay Tôi

Chương 43: Xú nha đầu, em muốn chết sao?!




“Nhiễm Nhi, hôm nay cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Tây Tường Liệt thân thiết ngồi ở bên người Tiểu Nhiễm, lúc thì đặt tay lên trán nó, lúc thì xem xét mạch đập của nó.

Tiểu Nhiễm cười cười đẩy tay Tây Tường Liệt ra. Đã bảy ngày rồi, bảy ngày nay, Tây Tường Liệt mỗi ngày mỗi đêm đều ở bên cạnh nó, không ly khai nửa bước.

Tiểu Nhiễm kéo bàn tay to của Tây Tường Liệt qua, viết:

Ta đã khoẻ, ngươi không cần lo lắng.

Tây Tường Liệt ôm lấy Tiểu Nhiễm, để cho nó tựa đầu vào trên vai mình.

“Ngươi khỏe trở lại là tốt rồi, sau này cũng đừng sinh bệnh nữa làm ta sợ. Nhiễm Nhi, ta thật sự lo lắng.”

Tiểu Nhiễm trong lòng liền cảm thấy ê ẩm, đột nhiên nghĩ tới mẫu thân đã qua đời của mình, còn có phụ thân đến nay vẫn lưu lạc bên ngoài không biết sinh tử ra sao.

Lúc mình bị bệnh, cha cùng nương cũng như vậy ôm mình, yêu thương cưng chiều mình.

Vương gia có thể vì mình lo lắng, đối với mình tốt vậy, Tiểu Nhiễm nhất định sẽ dùng tất cả những gì nó có báo đáp hắn.

Những giọt lệ xúc động muốn rơi xuống lại bị cường ngạnh áp chế, không thể cho đem đến cho người khác phiền toái cùng bận tâm.

Ngẩng đầu lên, Tiểu Nhiễm lại kéo tay hắn:

Sau này ta sẽ không sinh bệnh.

Thấy Tiểu Nhiễm đã thật sự hoàn toàn bình phục, Tây Tường Liệt lúc này mới thả lỏng trong lòng.

Đã nhiều ngày không có đến thư phòng, không có hỏi trong cung cùng trong phủ có những chuyện gì, việc phải xử lý nhất định đã xếp thành đống lớn.

Tây Tường Liệt lúc này mới ra khỏi phòng Tiểu Nhiễm, đi giải quyết công việc.

Tiểu Bạch điêu đang nằm úp sấp dưới chân giường thấy Tây Tường Liệt đi ra ngoài liền lập tức nhảy lên, lẻn vào trong lòng Tiểu Nhiễm cọ cọ.

Tiểu Nhiễm vui vẻ vuốt ve lông nó, vật nhỏ này thật là đáng yêu.

Đêm đó Vương gia không có đến, Tiểu Nhiễm biết hắn đi đâu.

Buổi tối ngày hôm sau, Tây Tường Liệt trở về phòng của Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm lại ngửi được mùi son phấn quen thuộc kia.

Tây Tường Liệt nhiệt tình hôn môi Tiểu Nhiễm, cởi hết y phục của nó, tận tình vuốt ve thân thể trần trụi non mềm của nó.

Phải đối với Vương gia mỉm cười, không thể làm mất hưng trí của hắn.

Tiểu Nhiễm nói cho chính mình không cần lộ ra cảm xúc không nên có kia.

Vương gia đã vì nó mà mấy ngày không để ý tới công việc, giờ phút nào cũng canh giữ ở bên giường nó. Vương gia đã đối xử với nó tốt đến mức này, Tiểu Nhiễm sao còn có thể tham lam muốn nhiều hơn, sao có thể có tư tưởng độc chiếm hắn?

Tây Tường Liệt đột nhiên ngồi dậy, đem đầu Tiểu Nhiễm kéo xuống.

“Nhiễm Nhi, dùng miệng giúp ta một lần được không?” Nói xong, Tây Tường Liệt liền giải khai mảnh vải duy nhất còn lại đang che nửa thân dưới của mình, lộ ra phân thân đã muốn trướng đến nổi gân xanh.

Tiểu Nhiễm vẫn là lần đầu tiên nhìn nửa mình dưới của Tây Tường Liệt một cách rõ ràng như vậy.

Địa phương kia phát ra một loại mùi vị nam giới nồng đậm, một khắc này Tiểu Nhiễm liền cảm thấy được chính mình vạn phần kinh hoảng, còn có…… rất khó chịu.

Tây Tường Liệt nói vậy cũng làm Tiểu Nhiễm mơ hồ hiểu được đó là ý tứ gì, Vương gia là muốn mình dùng miệng hầu hạ hắn sao?

“Nhiễm Nhi, đến, ngậm vào là được rồi.”

Nói rồi, Tây Tường Liệt hơi hơi đè đầu Tiểu Nhiễm xuống, đem miệng nó để sát vào thân dưới mình.

Hôm nay Tây Tường Liệt thực hưng phấn, đã nhiều ngày không có ôm Nhiễm Nhi, hắn muốn Nhiễm Nhi đem chính mình hoàn toàn hiến cho hắn, hảo hảo mà hầu hạ hắn.

Nhưng khi kéo đầu Tiểu Nhiễm xuống, hắn lại thấy Tiểu Nhiễm có điểm kháng cự, một chút cũng không giống thường ngày ngoan ngoãn thuận theo.

“Nhiễm Nhi, xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Nhiễm gắt gao nhắm chặt mắt, cái gì cũng không nhìn.

Nó không phải cố ý chống lại Tây Tường Liệt, chính là không biết tại sao Tiểu Nhiễm không muốn cúi đầu dùng miệng hàm trụ thân dưới của Tây Tường Liệt.

Không biết lý do gì, khi Tây Tường Liệt kéo mình xuống bảo dùng miệng hầu hạ, Tiểu Nhiễm ngửi thấy mùi son phấn trên người Tây Tường Liệt, cảm giác chua sót lập tức dâng lên trong lòng.

Ủy khuất gấp bội nảy lên, Tiểu Nhiễm cũng không biết tại sao bản thân không khống chế nổi tâm tình như vậy, cũng không biết tại sao lại đột nhiên cảm thấy vô cùng ủy khuất như thế.

Không phải đã tự nhủ bản thân không được thế rồi sao? Không ghen tị, không giận dỗi, không khiến Vương gia thêm phiền lòng.

Tiểu Nhiễm sợ hãi, hàng lông mi thật dài cũng thoáng run rẩy.

Một màn này Tây Tường Liệt đều thấy được, nguyên bản hưng phấn sủng nịch trong ánh mắt hắn cũng dần dần trở nên ảm đạm rồi mất đi.

“Ngươi không muốn?”

Tiểu Nhiễm giật mình ngẩng đầu một chút, kích động nhìn về phía Tây Tường Liệt, hắn sinh khí sao?

Tây Tường Liệt cố gắng tự nhủ, Nhiễm Nhi là vì không hiểu loại sự tình này nên cảm thấy thẹn thùng, không phải không nguyện ý vì hắn làm.

Ánh mắt Nhiễm Nhi ban nãy loé lên nhất định không phải là chán ghét, Nhiễm Nhi của hắn sẽ không như vậy .

Tây Tường Liệt lại dùng ngữ điệu ôn nhu nói: “Nhiễm Nhi không cần thẹn thùng, chuyện này thực bình thường, thật sự. Yến Nhi cũng từng như vậy làm cho ta, ngươi cũng có thể. Ta sẽ thực thoải mái, rất khoái nhạc.”

Nói rồi lại đè đầu Tiểu Nhiễm xuống, nhưng lần này Tiểu Nhiễm lại kịch liệt tránh khỏi hắn, hướng về phía sau lui thật xa, thần tình không muốn.

Tây Tường Liệt cả người cứng lại, nguyên lai không phải hắn suy nghĩ nhiều.

Đôi mắt hẹp dài phút chốc trở nên ảm đạm: “Ta không miễn cưỡng ngươi.”

Nói xong Tây Tường Liệt xuống giường, tìm y phục của mình từng cái từng cái mặc vào.

Đi đến cạnh cửa, Tây Tường liệt dừng bước nói: “Ngươi cứ hảo hảo nghỉ ngơi đi, đêm nay ta sẽ không ở lại.”

Tiểu Nhiễm ngồi ở trên giường, trơ mắt nhìn hắn đi ra khỏi phòng.

Vương gia đang giận mình đi……

Nó không phải cố ý không nghe lời như vậy, không muốn chống lại Vương gia như vậy, chính là lúc đó Tiểu Nhiễm thực sự không quản được tâm tình của bản thân.

Từ giờ Vương gia hẳn là sẽ không chú ý đến nó nữa, cũng tốt, dù sao Tiểu Nhiễm vốn không thuộc về nơi này.

Tiểu Nhiễm nằm xuống, phủ chăn lên người, ổ chăn còn lưu lại chút hương vị nam tính của Tây Tường Liệt, còn có một chút mùi thơm son phấn nữ nhân…



Tây Tường Liệt trở lại phòng ngủ trong thư phòng của mình, nơi này nguyên lai là phòng ngủ của hắn, về sau hắn đem nơi này một nửa đổi thành thư phòng, một nửa là phòng ngủ.

Nằm ở trên giường, nhìn lên trần nhà, Tây Tường Liệt miên man suy nghĩ.

Tại sao Nhiễm Nhi lại lộ ra cái loại biểu cảm đó?

Biểu cảm giống như chán ghét đó đâm vào lòng khiến hắn có chút đau, Nhiễm Nhi là không thích hắn sao?

Đúng vậy, lúc trước cũng là hắn cứ thế mà đem Nhiễm Nhi giữ ở bên người, không có để ý xem nó có nguyện ý không.

Hơn nữa Nhiễm Nhi cũng không có ý muốn lưu lại, thậm chí đã mấy lần muốn trở về tiếp tục làm hạ nhân, là nó sợ thân phận của mình thấp hèn sao?

Trong lòng phiền não, nếu Nhiễm Nhi thật sự không muốn ở lại bên cạnh hắn, kia hắn phải làm sao đây?

Để cho Nhiễm Nhi tiếp tục làm hạ nhân hay là cho nó xuất phủ?

Không, không có khả năng. Hắn sao có thể chịu được Nhiễm Nhi rời khỏi hắn!

Mặc kệ, cho dù Nhiễm Nhi thật sự không nghĩ ở lại bên cạnh hắn, hắn cũng sẽ ích kỷ mà đem nó khóa lại bên người, nếu đã để cho hắn gặp được Nhiễm Nhi, tại sao còn buộc hắn phải buông ra?

Sau này, sẽ đối xử với Nhiễm Nhi tốt hơn nữa, chuyện nó không muốn hắn cũng sẽ không cưỡng bách nó nữa, một ngày nào đó Nhiễm Nhi hiểu được hẳn là sẽ cam tâm tình nguyện .

Phiền lòng, lại thêm dục hoả không có chỗ phát tiết, Tây Tường Liệt liền một đêm không ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.