Sai Phi Dụ Tình

Chương 40: Mới có thể




Bắc Dã Thương cầm trong tay một cái hộp xinh xắn, nở nụ cười mê hoặc đến gần Lâm Khả Nhi: "Sinh nhật vui vẻ!" .

"Cám ơn!" Lâm Khả Nhi tự đáy lòng cười nhận lấy cái hộp nhỏ. Thật tò mò Bắc Dã Thương rốt cuộc sẽ tặng cô cái gì, cô rất muốn mở ra xem ngay tại chỗ.

Dường như nhìn ra tâm tư của cô, Bắc Dã Thương dựa vào bên tai cô tà mị cười nói: "Là chi phiếu, bên trong có năm triệu."

Nghe được lời nói của Bắc Dã Thương, Lâm Khả Nhi không vui đem cái hộp nhỏ ném về cho Bắc Dã Thương: "Còn nói không tặng tôi tiền! Chi phiếu với tiền khác nhau chỗ nào?"

Thấy cái miệng nhỏ nhắn kia cong lên, Bắc Dã Thương không khỏi cười tà, anh ta gõ đầu Lâm Khả Nhi: "Tôi nói em liền tin sao? Đồ ngốc!"

Lâm Khả Nhi xoa đầu, nháy đôi mắt to xinh đẹp nhìn Bắc Dã Thương, đây nếu không phải là chi phiếu, vậy rốt cuộc là cái gì?

"Nhận đàng hoàng cho tôi! Bên trong này chứa thẻ từ có thể tùy ý điều động Hắc Ám đế quốc, tổng cộng chỉ có ba cái, chỉ cần em cầm nó là có thể tự do ra vào Hắc Ám đế quốc, có thể thoải mái tìm đến tôi." Bắc Dã Thương lãnh mị nói.

Anh ta chính là coi cô như bảo bối quan trọng nhất, mới có thể tặng cho cô cái thẻ này. Phải biết rằng nó quý giá đến mức không phải người bình thường có thể có được. Tấm thẻ duy nhất còn sót lại này chính là thứ mà toàn thế giới cũng muốn tranh đoạt, có nó liền có thể điều động thiên quân vạn mã.

"Tổng cộng chỉ có ba cái? Vậy hai cái khác nằm trong tay ai?" Lâm Khả Nhi tò mò hỏi.

Không trách được cái hộp nhẹ như vậy, thì ra bên trong chứa một thẻ từ. Xem ra Bắc Dã Thương xác thực dụng tâm, không có tùy ý xài tiền cho qua chuyện.

"Trong tay tôi có một cái, một cái khác…" Trên mặt Bắc Dã Thương đột nhiên thoáng qua một chút mù mịt, không nói tiếp nữa.

Từ trong mắt anh ta, Lâm Khả Nhi thấy được sự đau lòng, vì vậy không tiếp tục hỏi tới.

"Wing, cám ơn anh!" Lâm Khả Nhi nhón đầu ngón chân lên, hôn khẽ lên mặt Bắc Dã Thương, tỏ vẻ cảm ơn.

"Chỗ này!" Bắc Dã Thương chỉ môi mỏng của mình, tà mị cười .

Vẻ hài hước trong mắt Bắc Dã Thương khiến Lâm Khả Nhi đỏ bừng hai má, cô đấm vào lưng đối phương, ngây thơ nói: "Nghĩ hay lắm! Nụ hôn của tôi là để dành cho Đường…"

Lời còn chưa nói hết, cô đột nhiên ngậm miệng. Những lời này nói theo thói quen, bây giờ muốn đổi cũng không đổi được.

Anh Chá phản bội cô, cô còn chấp nhất cho anh làm gì?

Vết sẹo trong lòng lần nữa bị mở ra, vô cùng đau đớn. Nước mắt cứ như vậy đột nhiên ùa vào hốc mắt cô, thật là muốn khóc.

Chớp chớp đôi mắt chua xót, cô ép buộc mình lộ ra một giọng nói ngọt ngào cười: "Wing, cùng tôi khiêu vũ đi."

"Thật là vinh vạnh." Bắc Dã Thương kéo tay Lâm Khả Nhi, kéo cô vào sàn nhảy. Nhìn vẻ ưu thương trên mặt cô, Bắc Dã Thương cũng không vạch trần. Đường Chá phản bội thật sự tổn thương cô ấy sâu sắc như vậy sao?

Trong lúc bất chợt cảm thấy mình có phải quá tàn nhẫn hay không?

Không!

Để lấy được thứ hắn muốn, thủ đoạn gì cũng có thể sử dụng!

Hắn là Bắc Dã Thương, Hắc Ám Đế vương, một người đàn ông có thể thống ngự thế giới, người phụ nữ hắn muốn đừng mơ tưởng thoát được. Hắn quyết sẽ không giống như trước đây, ngu ngốc mặc cho hạnh phúc trượt khỏi tầm tay.

Vẫn lạnh nhạt kiêu ngạo theo sát bà xã ngồi ở trong góc, Lâm Ngao tràn đầy lo âu nhìn cháu gái bảo bối của mình.

Lâm phu nhân cười trấn an ông: "Ngao, không phải lo lắng, con cháu tự có phúc khí của con cháu. Là của con bé thì trốn cũng trốn không được, không phải là của con bé thì tranh cũng tranh không được. Mặc kệ là Đường Chá hay là Bắc Dã Thương, đều là nhân trung chi long, tiểu Khả Nhi của chúng ta ở bên ai cũng sẽ không ủy khuất con bé."

(nhân trung chi long: tài hoa hơn người)

Lúc này, bà vợ lớn đã bị bắt ly hôn với Lâm Ngao mỉa mai nói: "Lại một đứa hồ ly tinh, khắp nơi câu dẫn đàn ông, còn tưởng rằng đàn ông khắp thiên hạ đều là của nó."

"Câm miệng! Bà không mở miệng, cũng không ai trách bà." Lâm Ngao nhìn trừng mắt nhìn bà vợ trước đã ầm ĩ với ông cả đời kia, bất mãn nói.

Nghe thấy Lâm Ngao giận dữ mắng mỏ, bà ta không dám nữa nói, chỉ là trên mặt thoáng qua vẻ không cam lòng. Mặc dù lúc ly hôn, Lâm Ngao đã cho bà ta một số tiền lớn, nhưng lại làm cho bà ta từ đó mất đi tất cả đặc quyền, không thể lấy thân phận của Lâm phu nhân khoe khoang trước mặt người.

Đang cùng Bắc Dã Thương khiêu vũ, Lâm Khả Nhi đột nhiên cảm thấy bên hông bị một đôi bàn tay ôm lấy, dùng lực kéo cô cách xa lồng ngực Bắc Dã Thương.

"Cô ấy là của tôi đấy!" Thanh âm lãnh khốc của Đường Chá từ sau lưng truyền đến, khiến thân thể Lâm Khả Nhi trong nháy mắt cứng ngắc. Cô giống như hoá thạch ngây ngô đứng đó, mặc cho Đường Chá ôm vào trong ngực.

Anh Chá thế nhưng tìm đến cô!

Phản bội sau lưng cô, anh ta còn mặt mũi nào tới gặp cô? (Haiz, ngu quá…)

Nước mắt bất chợt tràn đầy hốc mắt.

Sau lưng ấm áp vẫn giống như trước đây, mặc dù hận, cô lại vẫn rất muốn quay đầu lại nhìn một chút khuôn mặt tuấn dật mỗi đêm xâm nhập vào trong giấc mơ của cô.

Bắc Dã Thương tà mị cười tay kéo Lâm Khả Nhi, khinh thường nói với Đường Chá: "Anh đã mất đi quyền lợi nói câu này."

"Tôi không có! Mặc dù còn chưa tìm được Lệ Tây Á, nhưng tôi đã tra ra chủ mưu ngày đó chính là cô ta. Tôi sẽ tìm được cô ta, trả lại sự trong sạch ình." Đường Chá cắn răng nói.

Vì sự thanh bạch của mình, anh đã triệt để kiểm tra đám nhân viên tham dự ngày đó, trên một tờ giấy báo danh do nữ phục vụ điền, anh nhìn thấy nét chữ quen thuộc của Lệ Tây Á. Mặc dù cô ta dùng tên giả, nhưng mà chữ của cô ta có hóa thành tro cũng không thay đổi.

Anh giăng lưới lớn lùng bắt Lệ Tây Á, nhưng đến nay vẫn không có kết quả. Nếu không phải bởi vì hôm nay là sinh nhật của tiểu Khả Nhi, anh sẽ đợi đến khi tìm được Lệ Tây Á mới trở lại chứng minh mình vô tội với tiểu Khả Nhi.

Anh bị người ta tính kế, lại có miệng khó trả lời, mọi người chỉ tin cái mà bọn họ đã thấy, cho rằng anh lăng nhăng với Liêu Phàm.

Bá đạo ôm Lâm Khả Nhi vào trong ngực, không để cho cô cùng Bắc Dã Thương có tiếp xúc. Bắc Dã Thương cũng không chịu nhượng bộ, vẫn nắm chặt tay Lâm Khả Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.