Sai Phi Dụ Tình

Chương 21




Editor: Sendyle

Một đám bạn gái tụm lại, mặt sùng bái nhìn Đường Chá.

"Anh ta tới đón ai vậy nhỉ? Còn lái xe hơi Lạp Phong nữa kìa."

"Khẳng định không phải tới đón cậu!"

"Các cậu không biết thôi? Anh ta là người đàn ông độc thân giàu có, tổng giám đốc của Tập Đoàn Đường Thị Đường Chá. Người ta sẽ không coi trọng loại vịt con xấu xí các cậu đâu."

"Chúng tớ là vịt con xấu xí, cậu cũng không phải Thiên Nga đâu."

Một đám bạn gái tranh nhau vì Đường Chá.

Khi Lâm Khả Nhi đi tới cửa học viện thì thấy Đường Chá nghiêng người dựa vào cửa xe, bộ dáng trầm tư. Toàn thân anh đắm chìm dưới ánh mặt trời, một thân quần áo cao cấp thoải mái mặc ở trên người anh ấy nhìn thật quý phái và quyến rũ, vóc người cao lớn rắn rỏi của anh ấy có thể so sánh với những nam người mẫu trên ti vi.

Mà người đàn ông tuyệt vời này lại là người đàn ông Lâm Khả Nhi cô.

Bộ dạng kiêu ngạo, Lâm Khả Nhi nhào vào trong ngực Đường Chá: "Anh Chá, em rất nhớ anh!"

"Nhớ bao nhiêu?" Đường Chá đem Lâm Khả Nhi nhẹ nhàng nâng lên, để cho hai chân cô bao quanh eo của anh ta, đôi mắt long lanh như sao nheo lại hỏi.

"Toàn thân đều nhớ anh, cả tâm trí cũng nhớ đến anh." Lâm Khả Nhi cười hì hì nói.

Đường Chá ở trên môi của cô in một nụ hôn khẽ, cưng chiều nói: "Ngoan! Đây là phần thưởng!"

Lúc này, chung quanh vang lên một ồn ào.

"Oa! Anh ta anh ta thế nhưng hôn cô ấy, hôn cái tiểu bất điểm đó!"

"Cô ta chẳng có gì tốt? Làm sao xứng với Đường tổng giám đốc chứ?"

"Đúng là, nhìn dáng vẻ cô ta xem thật xấu xí, không đẹp chút nào, muốn vóc người không có vóc người, muốn gương mặt càng không có, lại dám hôn Đường Chá!"

Một đoàn âm thanh ghen tỵ vang lên bốn phía.

Lâm Khả Nhi nghe đến mấy lời bàn tán của bọn họ, trong lòng cảm thấy không vui.

Họ đây là trong lòng đang ganh tỵ đây mà, không chiếm được anh Chá, dĩ nhiên đem cô nói thành tệ hại như thế. Họ mới là một đám chẳng ra gì, người thì bóc phét, người thì xấu xí, lại dám nói đại mỹ nữ như cô là xấu xí chứ.

Các người cứ đố kị đi? Vậy để tôi cho các người ăn nhiều dấm thêm nữa.

"Anh Chá, chưa đủ!" Lâm Khả Nhi hạ cổ của Đường Chá, hướng về phía môi của anh liền in xuống một nụ hôn. Nụ hôn của cô tràn đầy nhiệt tình, làm hại Đường Chá thiếu chút nữa cầm giữ không được.

Anh ta lập tức đoạt lấy quyền chủ động, không để ý hai người đang trên đường cái, răng môi giao thoa, nhiệt huyết sôi trào.

Lâm Khả Nhi cười duyên hếch mày lên, dường như đang thị uy trừng mắt về phía một đáng con gái đang ghen tỵ.

Thấy bộ dáng những người đó mất mác, trong lòng Lâm Khả Nhi vơi bớt tức giận trong lòng.

Đường Chá thở gấp buông Tiểu Khả Nhi ra, bàn tay của anh nhẹ nhàng vỗ vào cái mông của cô: "Đứa nhỏ tinh nghịch, lại làm loạn!"

Lâm Khả Nhi nghịch ngợm le lưỡi, vô tội nói: "Nào có? Người ta thật rất rất nhớ anh."

"Về nhà sẽ trừng trị em!" Một tay Đường Chá đẩy mạnh Lâm Khả Nhi vào bên trong xe, mình cũng ngồi vào ghế lái nhanh chóng rời đi.

Hai người bọn họ từ đầu đến cuối cũng không có chú ý tới ở cửa chính học viện ước chừng hơn hai trăm mét, có một bóng dáng tà ác, hẳn là Lệ Tây Á. Chỉ thấy ánh mắt cô tràn đầy oán hận nhìn chằm chằm Đường Chá lái chiếc limousine đi, trong miệng không ngừng nguyền rủa: "Lâm Khả Nhi, tôi sẽ không để cho cô có ngày vui vẻ như thế nữa!"

Nhìn bóng dáng bận rộn của Liêu Phàm trong bếp, Lưu Vân Thiên có chút cảm giác ấm áp. Liêu Phàm thật sự là một cô gái tốt hiếm có, cô dịu dàng, hiền lành trong xã hội hiện nay tìm ra được cô gái giống như cô thật kiếm. Đối với những gì cô đã làm và tình cảm cô dành cho anh làm cho anh vô cùng cảm động, khiến anh thân là cô nhi có thể nếm trãi cảm giác được người ta yêu thương, chăm sóc.

Cho nên anh ta để cho cô từng bước từng bước ở bên cạnh chăm sóc mình.

Nhưng tim của anh ta không dành cho cô, anh không thương cô. Trong đầu thoáng hiện ra bộ dáng ngọt ngào động lòng người của Lâm Khả Nhi, tim Lưu Vân Thiên cảm giác đau nhói.

Vật nhỏ kia vẫn làm tim của anh ta rung động, làm cho anh ta không thể không yêu cô.

Mỗi khi thấy tổng giám đốc cùng tiểu Khả Nhi ở chung một chỗ, tim của anh ta giống bị cào xé, hận không thể đem cô đoạt lại. Anh ta muốn lớn tiếng nói với cô: "Lâm Khả Nhi, anh yêu em!"

Nhưng anh ta không thể làm vậy. Anh ta biết trong trái tim Lâm Khả Nhi chỉ có tổng giám đốc, không thể có vị trí dành cho anh ta. Nhưng anh ta thật sắp không chịu được.

Tình yêu này ngày ngày hành hạ anh ta, hành hạ anh ta sắp điên mất.

Khi Liêu Phàm từ sau phòng bếp đi ra, thấy chân mày Lưu Vân Thiên nhíu chung một chỗ, cô nhẹ nhàng đi tới bên cạnh anh, từ phía sau lưng ôm chặt lấy: "Thiên, mệt mỏi sao?"

Nghe được âm thanh của Liêu Phàm, Lưu Vân Thiên lập tức từ trong khổ sở thanh tỉnh, anh ta giơ tay lên cầm ngược tay Liêu Phàm, một tay kéo cô vào trong ngực: "Không có việc gì."

Liêu Phàm dựa vào trong ngực Lưu Vân Thiên, dịu dàng nói: "Thiên, em yêu anh."

"Anh biết rõ." Lưu Vân Thiên ôm lấy Liêu Phàm, đi tới giường lớn nơi mà bọn họ triền miên vô số lần.

Một cuộc hoan ái kịch liệt qua đi, khiến toàn tâm Liêu Phàm chìm đắm trong hạnh phúc. Cho dù cô biết rõ tâm của anh không có trên người cô, cô cũng cam tâm. Bởi vì giờ khắc này, cô đang ở bên cạnh anh, đang ở trong ngực anh. Bên cạnh anh không có nữ nhân khác, chỉ có cô.

Hạnh phúc nằm trong ngực Lưu Vân Thiên, Liêu Phàm cảm động thiếu chút nữa rơi lệ. Thiên là người đàn ông của cô, là hạnh phúc suốt đời của cô.

Đột nhiên một hồi chuông điện thoại di động phá vỡ yên tĩnh, cắt đứt giây phút hạnh phúc của hai người.

Lưu Vân Thiên mơ mơ màng màng lấy di động, khi anh ta nghe được đầu kia truyền tới âm thanh quen thuộc chợt trợn to đôi mắt ngồi dậy.

Sợ bị Liêu Phàm nghe được, anh ta lặng lẽ xuống đất, đi tới phòng vệ sinh nghe.

"Vân Thiên, gần đây anh quả thật rất tệ! Thậm chí quên mất người bạn tốt này rồi." Chỉ nghe tiếng cười quyến rũ của Lệ Tây Á từ trong điện thoại di động truyền đến, khiến Lưu Vân Thiên rùng mình một cái.

"Lệ Tây Á, cô muốn gì?" Lưu Vân Thiên cau mày hỏi. Trong lòng anh ta mơ hồ lo lắng, bị điện thoại của Lệ Tây Á làm cho tóc gáy tất cả đều dựng đứng.

"Làm gì? Đương nhiên là muốn tìm anh giúp tôi một tay." Lệ Tây Á điên cuồng cười to, âm thanh của cô lộ vẻ tà nịnh.

"Lệ Tây Á, không nên làm ra chuyện làm cô hối hận." Lưu Vân Thiên lo âu khuyên răn. Chỉ hy vọng Lệ Tây Á không làm ra chuyện điên cuồng gì.

[/size]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.