Sai Loạn Hồng Trần

Chương 4: Tình cảnh khó xử




Cũng may sự im lặng kì lạ này cuối cùng cũng bị cắt ngang bởi một giọng nói vang lên từ đằng xa: “Lão tam, trà bưởi của cậu này. Á? Tiểu học muội cũng ở đây!”

Người nói là Khương Nghị, mà Trình Phóng đang đi phía sau anh ta cũng vừa nhìn thấy Hứa Húc, cười hì hì chạy tới, ra vẻ muốn ôm cô: “Lãnh đạo thật sự đến thị sát công việc à?”

Hứa Húc đẩy tay anh ra, ném cái xẻng nhỏ về phía anh, mỉm cười nói: “Anh đi mua thức uống nóng cũng rất nhanh đấy nhỉ?”

Trình Phóng nhìn gương mặt cô bị gió thổi đến đỏ bừng, biết ngay là cô không phải chỉ vừa mới tới, anh đưa tay đỡ trán: “… Trời có chút lạnh, ghé vào quán net ngồi một chút.”

Hứa Húc bên ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Ngồi một chút mà ngay cả điện thoại cũng không nghe thấy à?”

Trình Phóng lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác ra, nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ, cười nói: “… Lúc ngồi xuống liền đeo tai nghe vào, cho nên không nghe thấy.”

Hứa Húc cười gượng hai tiếng: “Sau khi đeo tai nghe vào thì thuận tiện chơi vài ván game luôn đúng không?”

Trình Phóng cười tủm tỉm nói: “Anh đã bảo em là đừng đến sao? Lạnh muốn chết rồi, nhìn xem cả gương mặt em đều đông lạnh đến đỏ bừng rồi.” Vừa nói vừa định đưa tay xoa xoa mặt cô.

Hứa Húc né tránh, chỉ vào cái xẻng nhỏ rơi trên mặt đất: “Em và Bách học trưởng đã làm xong một nửa rồi, phần còn lại là của các anh.”

Bách Đông Thanh đang cầm thức uống nóng mà Khương Nghị đưa cho tiếp lời: “Không có gì đâu, chỗ này cũng không còn nhiều, tớ làm một chút là xong rồi, mấy cậu đi chơi đi!”

Trình Phóng nhìn về phía Hứa Húc nháy nháy mắt.

Hứa Húc không nói không động, nghiêm mặt nói: “Anh lo mà tranh thủ thời gian, chuyện của mình thì mình làm, cái gì cũng để người khác làm giúp anh, có biết xấu hổ hay không vậy?”

Khương Nghị và Châu Sở Hà đứng một bên thấy Trình Phóng bị cô bạn gái nhỏ giáo huấn, hết sức vui vẻ. Trình Phóng lườm bọn họ một cái, cầm lấy cái xẻng nói: “Cười cái gì mà cười! Tranh thủ thời gian làm cho xong đi!”

Khương Nghị vỗ vỗ vai Bách Đông Thanh: “Thanh nhi, cậu nghỉ một lát đi, phần còn lại bọn tớ làm được rồi.” Nói xong ngồi xổm xuống bên cạnh Trình Phóng nhỏ giọng trêu tức, “Cậu trước đây đâu có như vầy, xem ra Tiểu học muội của chúng ta rất không giống người thường nha!”

Trình Phóng quát: “Nói nhảm!”

Hứa Húc không nghe được hai người đó nói cái gì, vỗ vỗ tay dựa vào lan can bên cạnh, bộ dáng như bà địa chủ đang hối thúc công việc, thấy Bách Đông Thanh đã uống xong ly nước, lại muốn ngồi xổm xuống làm việc cùng với bọn họ, nhanh chóng tiến lên ngăn cản: “Haizz! Học trưởng, anh đã dọn dẹp nhiều như vậy rồi, còn lại để bọn họ làm đi! Làm gì có chuyện làm năm phút lười biếng hai tiếng chứ, chuyện của mình thì phải tự mình làm.”

Bách Đông Thanh còn chưa lên tiếng, Trình Phóng đã cười ha ha vỗ tay hai tiếng: “Đối với lời phê bình của bạn học Hứa tiểu Húc, tớ nhất định phải sửa chữa lỗi lầm, phần còn lại ba đứa bọn tớ làm là được rồi, lão Tam cậu trở về đi!” Nói xong lại quay về phía Hứa Húc nháy nháy mắt mấy cái liền, anh biết làm sai phải sửa như thế này, có phải là nên đến khen thưởng gì hay không?

Trình Phóng trời sinh là một cao thủ dỗ con gái, cặp mắt đào hoa mang theo nhu tình nhìn về phía người ta chớp chớp, liền có thể làm cho người ta vui vẻ trong lòng, Hứa Húc đương nhiên cũng không thể chịu nổi mị lực của anh, đuôi mắt cong cong cười một tiếng, đi về phía trước ôm cậu thanh niên đẹp trai ngồi xổm trên mặt đất, dùng sức hôn một cái lên trán anh.

Khương Nghị và Tuần Sở Hà cố ý che mắt la lớn thảm thiết: “Trời đã lạnh lắm rồi, bọn tớ đây không chỉ khổ công lao động, mà còn bị nhét thức ăn cho chó, có còn tính người hay không vậy!”

Trình Phóng nói: “Thôi đi, hai người cũng không phải là cẩu độc thân!”

Khương Nghị cười: “Tớ đây không phải là yêu xa sao? Nước xa không cứu được lửa gần, không giống cậu và Tiểu học muội, ngày ngày đều có thể ở bên nhau.” Vừa nói vừa cảm thán, “Cứ như lão Tam thì tốt, một lòng cố gắng học tập, không màng thế sự, không gần nữ sắc.”

Hứa Húc vốn dĩ là đang cười, đột nhiên nghe nói đến Bách Đông Thanh, vô ý thức liền nhìn sang cậu nam sinh đang đứng cách đó mấy bước.

Bách Đông Thanh bị người ta gọi tên mím môi cười nhẹ, trầm mặc không nói, trên mặt cũng không có vẻ gì không tự nhiên khi bị người khác đùa giỡn, hẳn là cảm giác được tầm mắt của cô, ngẩng đầu nhìn qua, đôi con ngươi sáng trong không một gợn sóng, chỉ có ý cười ôn hoà. Sau khi chạm phải ánh mắt của cô, chỉ dừng lại trong giây lát, rất nhanh liền dời đi.

Rốt cuộc Bách Đông Thanh cũng không rời đi trước, uống xong ly nước, liền cùng mọi người xúm lại làm việc, mấy người kia bao gồm cả Hứa Húc, khó tránh khỏi việc vừa làm vừa đùa giỡn, chỉ có một mình anh là tập trung nhất, chỉ thỉnh thoảng ừ một tiếng, hoặc là yên lặng cười một cái.

Làm xong việc, đã là giữa trưa rồi, Trình Phóng rộng rãi mời mọi người đến nhà hàng mới mở gần đó ăn cơm. Một đoàn người nhốn nhốn nháo nháo kéo nhau mà đi.

Bữa ăn đương nhiên là cười cười nói nói vui vẻ hoà thuận, Khương Nghị thấy Hứa Húc và Trình Phóng dính chặt lấy nhau, cố ý lôi kéo Tuần Sở Hà trêu đùa bọn họ, Hứa Húc cũng không hề ngại ngùng, tiếp nhận trò đùa của hai người, còn thoải mái hôn môi Trình Phóng trước mặt bọn họ. Nhưng mà mặc kệ mọi người ồn ào ầm ĩ ra sao, Bách Đông Thanh đều rất ít nói chuyện, chỉ yên lặng dùng cơm, nhìn mọi người cười cười.

Lúc sắp ăn xong, điện thoại di động của Trình Phóng đột nhiên vang lên, anh đưa mắt nhìn dãy số đứng dậy cười nói: “Các cậu tiếp tục đi, tớ đi nhận điện thoại một chút.”

Khương Nghị trêu tức: “Điện thoại gì mà phải ra ngoài nhận máy vậy, không phải là người đẹp nào gọi tới đấy chứ? Học muội em phải giám sát cho chặt vào đấy!”

Hứa Húc quét ánh mắt sắc bén mà nhìn Trình Phóng, cười nói: “Là người đẹp thật sao?”

Trình Phóng trừng mắt nhìn Khương Nghị: “Cái gì mà người đẹp nào chứ? Bạn trong Câu lạc bộ hùng biện tìm tớ nói chuyện cuộc thi! Cậu ăn nhiều thêm chút nữa đi, nhét đầy miệng cậu ấy.” Nói xong nhìn về phía Hứa Húc nháy mắt mấy cái rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.

Tầm mười phút trôi qua, tất cả mọi người đều đã ăn xong buông đũa xuống cả, Trình Phóng ra ngoài nghe điện thoại còn chưa quay trở lại, Hứa Húc cảm thấy kì lạ, đứng dậy mở cửa đi ra ngoài xem hành lang dài thăm thẳm trống không, làm gì có bóng dáng của Trình Phóng ở đây.

Cô quay trở lại vừa đi vừa lấy điện thoại ra, Trình Phóng đã gọi điện đến: “Anh có chút việc gấp phải đi trước, đã thanh toán rồi, ăn xong em cứ trở về đi, không cần chờ anh.”

Hứa Húc có chút không vui: “Có việc gì gấp đến mức chưa nói lời nào đã chạy mất vậy.”

“Có người tới tìm anh, em về ký túc xá trước đi, anh xong việc sẽ gọi điện thoại cho em.”

“Được thôi.”

Bởi vì Trình Phóng đã rời đi, Hứa Húc cũng không thể xem là quen thân với mấy người bạn cùng phòng của anh, cùng đi ra đến cổng lớn của nhà hàng, liền kiếm cớ từ chối, không trở về cùng bọn họ, mà lại chuẩn bị một mình đi dạo lung tung ngoài đường phố.

Đi được một đoạn ngắn, cô chợt thấy góc rẽ phía trước có một thân ảnh quen thuộc, thế nhưng lại bị cây đại thụ cản trở, nhìn từ xa thì không được rõ lắm, đang định đi về phía trước xác nhận. Đã thấy thân ảnh kia lôi kéo một người con gái, cùng ngồi lên một chiếc xe nhỏ màu đỏ đang dừng bên đường.

Dù sao cũng đã hẹn hò lâu như vậy rồi, mặc dù thân ảnh từ phía sau đại thụ kia ngồi vào trong xe, chỉ có mấy giây, thế nhưng Hứa Húc vẫn nhận ra đó là Trình Phóng. Cô vội vàng chạy về phía trước muốn nhìn xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng còn chưa kịp đến gần, một chiếc xe điện vội vã băng qua đường, gần như là sát vào người cô làm cô ngã xuống đất, người chạy xe điện biết rõ là đã đụng vào người khác, thế nhưng vẫn không dừng lại, trực tiếp gây chuyện xong bỏ trốn.

Hứa Húc ngã một phát, trong lúc chật vật ngẩng đầu về phía trước gọi Trình Phóng, thế nhưng người đã ngồi vào trong xe, cũng không hề nghe thấy tiếng gọi này. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe màu đỏ kia nhanh chóng chạy đi, biến mất ở góc rẽ.

Hứa Húc tức giận ngồi dậy từ dười dất, nào biết từ dưới chân truyền đến một cỗ đau nhức làm cô xém chút nữa ngã sấp xuống lần nữa, mà vốn dĩ không ngã sấp xuống là do – có người đỡ cô.

Hứa Húc quay đầu, nhìn thấy Bách Đông Thanh không biết từ đâu xuất hiện: “Anh còn chưa đi sao?”

Bách Đông Thanh nói: “Anh đi lấy xe đạp đi qua Starbucks bên này làm.” Anh cúi đầu nhìn xuống chân cô, “Em không sao chứ?”

Hứa Húc nhấc cổ chân cố gắng xoay một vòng, cắn răng mà nói: “Chân bị trật khớp rồi.”

Bách Đông Thanh nhíu mày, đột nhiên ngồi xổm xuống, đẩy ổng quần jeans của cô lên, thăm dò nhìn nhìn vào mắt cá chân của cô, anh đưa tay ấn uống, vừa đúng ấn phải chỗ đau, Hứa Húc đau đến mức hít sâu vào một hơi khí lạnh.

Bách Đông Thanh ngẩng đầu nhìn cô: “Chắc là bị trật rồi, không phải chuyện gì lớn, xoa chút thuốc là được rồi.” Lại đứng thẳng ngẩng lên hỏi, “Ký túc xá của em có thuốc không?”

Hứa Húc lắc đầu.

“Như vầy đi, em chờ ở đây một chút, đằng trước có một tiệm thuốc, anh đi mua thuốc giúp em, rồi đưa em về ký túc xá.”

Hứa Húc bị anh đỡ cánh tay đi về phía bên cạnh, đau đến mức vừa hít sâu vừa nói: “Cám ơn anh nha học trưởng!”

Bách Đông Thanh cười cười nói: “Không có việc gì đâu.”

Hứa Húc ngồi trên chiếc xe đạp cũ của anh dựng ở bên đường, nhìn anh chuẩn bị xoay người đi mua thuốc, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó gọi giật anh lại: “Đợi đã đợi đã! Để em đưa tiền cho anh!”

Nói xong liền lấy tờ một trăm tệ ra đưa cho anh, Bách Đông Thanh sửng sốt một chút, cầm lấy, chạy sang tiệm thuốc đằng trước. Qua cỡ hai phút, anh đã quay lại, đưa thuốc cùng tiền thối cho cô.

Hứa Húc cũng không cảm thấy có gì lạ, xoay người nhét vào trong túi: “Thật sự là rất cám ơn anh.”

Bách Đông Thanh cười lắc đầu: “Không có việc gì, lần trước em còn giúp anh nhặt được thẻ sinh viên mà.”

Hứa Húc không để ý lắm cười hì hì, nghĩ nghĩ lại nói: “Đúng rồi, anh còn phải đi làm đúng không? Hay là để em gọi điện thoại cho Trình Phóng đến đón.”

Cô lấy điện thoại di động ra, gọi vào số của Trình Phóng, điện thoại gọi thông, nhưng mà reng được vài tiếng là bị ấn tắt, thử mấy lần đều là như vậy.

Bách Đông Thanh thấy thế, liền nói: “Không sao dâu, chỗ này cách ký túc xá chỉ có mấy phút, anh vẫn còn kịp.”

Hứa Húc cất điện thoại, vừa oán thầm Trình Phóng, vừa ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy đành làm phiền anh vậy.”

Rốt cuộc vẫn là chưa quen lắm, cô không có cách nào đối xử với anh như Trình Phóng, xem sự quan tâm nhiệt tình của anh cho là lẽ đương nhiên.

Bách Đông Thanh nhẹ mỉm cười, leo lên xe đạp, ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Hứa Húc cười hì hì ngồi lên ghế sau xe, bình thường ngồi xe đạp của bạn trai cô có thể thoải mái dựa lên lưng Trình Phóng ôm anh từ phía sau, nhưng mà nam sinh chở mình lúc này, chỉ là một học trưởng cũng không được tính là quen thân, cô chỉ có thể cẩn thận từng lu từng tí nắm lấy vạt áo khoác của anh.

Anh đạp xe rất ổn định, thân người thẳng tắp, nghênh đón gió lạnh che chắn cho Hứa Húc ngồi ở đằng sau.

Lộ trình chỉ có mấy phút ngắn ngủi, gặp phải những vật chắn giảm tốc đột, khó tránh khỏi phải thắng gấp bị xóc nảy, tay Hứa Húc liền vô thức dịch lại gần eo anh. Mặc dù đang là mùa động, nhưng anh cũng không mặc nhiều lớp áo, cách lớp vải bông mỏng manh của chiếc áo khoác cũng có thể cảm nhận được vòng eo anh tuy gầy nhưng cứng rắn. Rõ ràng đều là nam sinh có vóc dáng cao gầy, Hứa Húc lại cảm thấy Bách Đông Thanh và Trình Phóng là hoàn toàn khác biệt, về phần khác biệt chỗ nào, thì cô không thể nói rõ được.

Rất nhanh đã tới dưới lầu ký túc xá, sau khi xe đạp dừng hẳn, Hứa Húc nhảy lò cò xuống xe, nói lời cám ơn với Bách Đông Thanh một lần nữa.

Bách Đông Thanh cười lắc đầu, thấp giọng dặn dò: “Đúng rồi, thuốc kia em cứ thoa như hướng dẫn sử dụng là được, ấn ấn vào xoa bóp một chút đừng sợ đau. Trước đây anh chơi thể thao cũng bị trật nhiều lần, dùng cái này rất có hiệu quả, nhiều lắm là hai ba ngày liền không sao nữa.”

Đây là lần đầu tiên Hứa Húc thấy anh nói một câu dài như vậy, gật gật đầu cười cười: “Em biết rồi, cám ơn học trưởng.”

Đợi đến khi chiếc xe đạp của anh quay đầu rời đi, cô mới gọi điện thoại để Phùng Giai xuống lầu đón mình.

“Cậu làm sao vậy? Không phải là đi tìm Trình Phóng sao? Sao lại bị trật chân? Hai người đánh nhau à?” Phùng Giai đỡ cô, cẩn thận từng bước từng bước một đi lên lầu.

Hứa Húc đau đến nhe răng trợn mắt: “Dẹp cậu đi! Là bị xe điện đụng phải, người gây hoạ sau đó chạy trốn mất rồi.”

“Không phải chứ? Thất đức như vậy!”

Hứa Húc khoát khoát tay: “Quên đi, cũng chỉ là trật chân một chút.” Cô trầm mặt trong chốc lát, nhỏ giọng nói, “Thế nhưng tớ cảm thấy Trình Phóng quả thực là có vấn đề.”

“Hả?” Phùng Giai làm ra vẻ kinh ngạc, “Ngoại tình à?”

Khoé miệng Hứa Húc giật một cái: “Không biết, dù sao tớ cũng đã nhìn thấy anh ấy và một người còn gái cùng lên một chiếc xe, lén lén lút lút.”

“Moá nó! Chuyện này còn phải nói nữa à?” Phùng Giai vỗ ngực một cái, “Yên tâm đi, nếu anh ta thật sự ngoại tình, chị đây là thay cậu đi làm cho ra lẽ.”

Vẻ nịnh hót của cô bạn cùng phòng xinh đẹp đã làm Hứa Húc vui vẻ, cô nhếch miệng cười nói: “Có câu nói này của cậu là đủ rồi!”

Phùng Giai lại hỏi: “Đúng rồi, người đưa cậu trở về là ai vậy?”

Hứa Húc nói: “Bạn cùng phòng với Trình Phóng.”

“Bạn cùng phòng tên gì?”

“Bách Đông Thanh, cậu biết anh ấy sao?”

“Có nghe nói qua, là vị luôn đứng đầu của khối bọn họ đấy! Thế nhưng không biết mặt mũi ra sao. Dù sao cũng là kiểu học sinh ít tham gia hoạt động ngoại khoá, là kiểu nam sinh chỉ biết vùi đầu vào học tập, hẳn là sẽ an toàn hơn những người khác.”

“Là rất an toàn.” Hứa Húc nói xong mới ngộ ra được an toàn đây là ý gì, vội vàng hứ một tiếng, “Cái gì gọi là dáng vẻ an toàn chứ? Dáng vẻ người rất tốt có được chưa? Không tích cực là bởi vì phải đi làm bán thời gian, làm gì có nhiều thì giờ tham gia hoạt động ngoại khóa nữa chứ.”

Phùng Giai cười to: “Cậu gấp cái gì? Cậu quen thân với anh ấy à?”

Hứa Húc liếc mắt: “Tốt xấu gì người ta cũng lấy việc giúp người làm niềm vui đưa một người tàn tật như tớ về ký túc xá.”

Phùng Giai nháy mắt đùa cô: “Không phải là vị học trưởng học bá kia đối với bạn học Hứa của chúng ta có gì…”

Hứa Húc gắt một cái, có chút bực bội nói: “Cậu đừng đó nói hươu nói vượn.”

Cô không phải là một cô gái khô khan không biết nói đùa, trên thực tế mấy người các cô thường nói những chuyện trên trời dưới đất đùa giỡn không giới hạn, nhưng khi nhân vật chính của trò đùa biến thành Bách Đông Thanh và mình, cô đã cảm thấy rất không thoải mái, thậm chí có một cảm giác phản cảm không thể nói được, dĩ nhiên không phải phản cảm vì đó là Bách Đông Thanh, mà là cảm thấy nam sinh như anh bị đem ra đùa bỡn, thật có chút làm nhục người ta.

- Hết Chương 9-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.