Sai Đường

Chương 2: Thật không ra thể thống gì




Trước đây khi ở nhà họ Giang cô hận cô ta chỉ bằng vào dung mạo xinh đẹp mà có thể gả vào nhà họ Phạm, hận cô ta hủy đi gương mặt mình, làm gãy tay mình, sau đó nữa, khi biết mình thì ra không phải con gái của Giang Hán Sinh thì lại càng hận.

Thì ra thân phận con gái nhà họ Giang mà cô thường lấy làm tự hào kia chỉ là để che mắt, thực ra cô cũng là người của gia tộc Phạm thị ở Anh!

Năm đó Phạm Nhân Kính đã hứa với hai mẹ con sẽ để họ nhận tổ quy tông.

Nhưng họ không chờ được đến ngày đó, Phạm Nhân Kính đã chết quá đột ngột!

Mà những năm qua hai mẹ con chỉ có thể sống chui sống nhủi, gương mặt được chỉnh trang xinh đẹp kiều diễm của cô lại hoàn toàn không có cơ hội gặp người!

Sao cô lại có thể cam lòng sống những ngày tháng như vậy?

Rõ ràng là cũng có một gương mặt xinh đẹp giống như đúc, rõ ràng thân phận của cô cũng không kém bất kỳ ai kia mà!

'Tịnh Văn, con bình tĩnh một chút. Chúng ta phải tính kế lâu dài.'

Tạ Lệ Á cũng hận. Hận bản thân đời này gặp toàn những người đàn ông không ra gì. Chồng trước Giang Hán Sinh sau khi cưới bà rồi, không chỉ tính phong lưu không sửa mà còn cưới một lúc ba bà vợ nhỏ vào nhà. Ra nước ngoài giải sầu vô tình lại gặp phải công tử ăn chơi Phạm Bác Văn, kết quả cũng giống hệt nhau.

Đàn ông đúng là không đáng tin, bà đã không trông mong gì nữa. Chỉ cần có được thân phận, bà sẽ có thể an ổn sống qua nửa đời còn lại nhưng đáng tiếc hai mẹ con đều là mệnh rủi, không chỉ không thể đường hoàng tiến vào nhà họ Phạm hơn nữa còn giống như chuột vậy, trốn tránh suốt ngày, chỉ có buổi tối mới dám ra ngoài.

Đều là do Giang Tâm Đoá và Phạm Trọng Nam hại!

Nhưng dù sao tuổi bà cũng đã lớn, kinh nghiệm sống nhiều hơn con gái, bà sẽ không đến nổi vì giận mà mất đi lý trí kêu khóc hay gào thét, như vậy cũng không có ích lợi gì.

'Mẹ, con hận họ! Con không thoải mái thì họ cũng đừng hòng sống được an ổn!'

Cho dù là chết cũng phải kéo theo họ chết cùng! Giang Tịnh Văn nắm thật chặt nắm tay, tự thề với mình như thế.

***

Sau bữa cơm tối ấm áp, hai đứa nhỏ tắm xong đã lên giường ngủ. Giang Tâm Đoá sau khi tắm xong thì bắt đầu tìm kiếm khắp phòng, từ tủ đầu giường, ngăn kéo đến tủ áo nhưng đều không tìm thấy thứ mà mình muốn tìm.

'Ở đâu chứ? Cuối cùng hết cách, cô nằm bò trên thảm nhìn xuống gầm giường, xem liệu có khả năng hắn cất dấu ở dưới không.

Khi Phạm Trọng Nam từ thư phòng trở lại nhìn thấy chính là cảnh tượng này, cô gái của hắn mặc áo ngủ nằm bò trên thảm. Chiếc áo ngủ vốn dài đến đầu gối bởi vì động tác của cô mà cuộn lên, lộ ra vô hạn xuân quang...

Cổ họng hắn khô rang, ánh mắt cũng tối lại, nếu như không phải rất hiểu cô, hắn nhất định sẽ cho rằng cô đang có ý đồ dụ dỗ mình. Nhưng cho dù cô không dụ dỗ, lúc nào hắn cũng có thể trở thành một con sói đói. Nếu như cô còn có ý đồ dụ dỗ, vậy thì...

'Tìm gì vậy?' Hắn đi đến sau lưng cô, đặt tay lên bắp chân trắng nõn đang lắc lư trước mặt mình...

Bị người ta ăn đậu hũ trắng trợn, cô bật ngồi dậy, 'Tiểu Dật nói trong phòng còn giữ ảnh cưới của chúng ta, sao em tìm không thấy?'

Nói ra thì thẹn nhưng hai người ngay cả yêu đương còn không có, đám cưới cũng không có chụp ảnh cưới thì làm gì có ảnh cưới để hắn giữ lại chứ! Điều này khiến cô tò mò hết sức.

'Cái đó hở...' Sắc mặt Phạm Trọng Nam có chút không được tự nhiên, giống như bị người ta nói trúng tim đen vậy.

'Rốt cuộc là có hay không?' Hai tay Giang Tâm Đoá níu lấy cổ chiếc áo ngủ của hắn hỏi dồn.

'Anh cất rồi!'

'Cất ở đâu?'

'Thực sự muốn xem sao?'

'Đương nhiên muốn!'

'Không hối hận?'

'Không hối hận.'

'Vậy đi thôi.'

'Đi đâu?'

'Thư phòng.'

Thế là hai người nắm tay nhau đi vào thư phòng.

Đây là ảnh cưới sao? Giang Tâm Đoá lật tới lật lui quyển album mỏng dính mà hắn rút ra từ trong ngăn kéo của bàn làm việc đưa cho mình.

Những tấm ảnh này đối với mà nói cô không xa lạ bởi vì người trong hình đích thực là cô.

Ảnh chắc là khi cô thử áo cưới được nhân viên phục trang chụp lại, tổng cộng chỉ có mấy trang thôi mà bên trong chỉ có một mình cô. Tuy rằng lúc ấy cô đối với tương lai của mình còn mờ mịt, nhưng khi thử áo cưới vẻ thẹn thùng và e lệ của một cô gái sắp bước lên xe hoa vẫn không cách nào che giấu được.

Nhưng hắn làm sao có được những bức ảnh này? Chính cô cũng còn chưa thấy chúng nữa là.

'Những bức ảnh này lại cho nhà thiết kế trang phục chụp lại. Bà ấy rất thích hình ảnh em trong chiếc áo cưới nhưng lại không thể công bố ra ngoài mà xóa đi thì rất đáng tiếc nên bà ấy liên hệ Lý Triết hỏi cậu ta xem có muốn lấy chúng về không. Anh bảo Lý Triết mang về rửa ra.'

Vậy sao em không biết?'

Bởi vì đó là chuyện sau khi họ đã li hôn! Phạm Trọng Nam không trả lời cô nhưng từ vẻ mặt của hắn, Giang Tâm Đoá nhìn ra được.

'Ảnh cưới không có chú rể!' Cô gập tập ảnh lại nhỏ giọng nói.

'Chúng ta đi chụp lại một bộ ảnh cưới khác, được không?' Hắn ôm lấy cô, thấp giọng thì thầm bên tai.

'Không được.' Muốn nhân cơ hội cầu hôn hở, nào có chuyện dễ dàng như thế!

'Vậy lúc nào thì được?'

'Không phải anh nói muốn theo đuổi em sao?'

'Vậy theo đuổi đến như thế nào thì mới được?'

'Đợi đến khi em hài lòng mới thôi.'

'Được!'Hắn sảng khoái nhận lời, 'Về phòng trước, đảm bảo khiến em hài lòng!'

Một ngày trước khi về Melbourne, Giang Tâm Đoá cùng Phạm Trọng Nam đến trường nữ trung học thăm Phạm Tuyết Chân.

Trường nữ trung học nằm ở Bath, một nơi nằm cách trung tâm Luân Đôn khoảng 100 dặm, lái xe phải mất hơn một giờ mới đến nơi. Đây là một thành phố nhỏ rất xinh đẹp.

Cảnh sắc tuyệt đẹp ở đây đã khiến cho Giang Tâm Đoá, người lần đầu tiên đến thăm, hoàn toàn bị mê hoặc. Nếu như không phải vì vội đến thăm Phạm Tuyết Chân cô nhất định sẽ bắt hắn dừng xe đi dạo một vòng cho thỏa chí rồi tính sau.

Hoàn cảnh của trường nữ trung học mà Phạm Tuyết Chân học không tệ, không gian rộng rãi, phong cảnh xinh đẹp. Nhưng Giang Tâm Đoá lại nhạy cảm nhận ra cô bé Phạm Tuyết Chân vui vẻ hoạt bát thường ngày hôm nay lại có chút khác thường.

Tuy rằng lúc hai người vừa mới đến, nét vui sướng trên gương mặt xinh đẹp kia là không giả, nhưng khi hai người đi đến gian phòng đơn trong ký túc xá của Chân Chân thì trên mặt cô lại lộ ra vẻ bối rối dường như có điều gì đó muốn nói nhưng lại không dám nói.

Sau khi Giang Tâm Đoá đã quan sát một vòng căn phòng nhỏ gọn gàng mà hết sức sạch sẽ kia thì Phạm Tuyết Chân vẫn chưa nói gì.

'Chân Chân, có chuyện gì vậy? Có thể nói cho chị nghe không?' Cô vẫn luôn xem Chân Chân là em gái mình, cô không muốn nhìn thấy cô không vui.

'Đoá Đoá...' Nghe Giang Tâm Đoá nói vậy, vành mắt Chân Chân chợt đỏ lên...

'Đừng khóc! Nói cho chị biết chuyện gì đã xảy ra. Có phải trong trường học có ai bắt nạt em không?' Giang Tâm Đoá vội khoác tay lên vai cô bé lo lắng hỏi.

Phạm Tuyết Chân từ 18 tuổi mới bắt đầu hòa nhập vào cuộc sống thực, bắt đầu tiếp xúc với người lạ. Tuy rằng năm nay đã ngoài 20 tuổi nhưng cô vẫn rất đơn thuần, hơn nữa lại còn sống trong ký túc xá, nếu như cùng bạn học xảy ra tranh chấp gì, xử lý không tốt cũng là chuyện rất bình thường.

Phạm Tuyết Chân vẫn một mực lắc đầu nhưng nước mắt đã bắt đầu rơi xuống.

'Vậy rốt cuộc là có chuyện gì? Nhớ nhà sao?'

Vẫn lắc đầu.

'Thân thể không thoải mái?'

Lại lắc đầu.

'Nói cho chị biết đi, đừng để chị lo lắng!' Cô vẫn cứ một mực lắc đầu và khóc như thế này khiến Giang Tâm Đoá thực sự rất lo lắng.

'Nếu như không thể nói với chị, vậy chị bảo Frank vào có được không?'

Nghe Giang Tâm Đoá nói muốn tìm Phạm Trọng Nam, Phạm Tuyết Chân rốt cuộc nghẹn ngào nói, 'Đừng, đừng để cho Frank biết!'

'Vậy nói cho chị biết được không?' Giang Tâm Đoá rút mấy tờ khăn giấy giúp cô lau nước mắt, vẫn rất kiên nhẫn hỏi.

'Đoá Đoá, chị phải hứa với em là không được cho ai biết, bao gồm cả Sara và Frank.' Phạm Tuyết Chân mở to đôi mắt đẹp vẫn còn long lanh nước nhìn Giang Tâm Đoá.

'Được! Chị hứa với em là sẽ không nhắc với ai.' Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là chuyện đó không có ảnh hưởng gì xấu đến cô bé.

Phạm Tuyết Chân cắn môi, ngập ngừng hồi lâu mới thẹn thùng nói, 'Anh Cẩn Hành, anh ấy...'

Tống Cẩn Hành? Anh ta đã làm gì Chân Chân? Giang Tâm Đoá kinh ngạc vô cùng.

'Tống đại ca bắt nạt em?'

Chắc không phải như cô tưởng tượng đấy chứ? Bắt nạt Chân Chân sau đó không chịu trách nhiệm?!

'Không có.' Phạm Tuyết Chân Lập tức phủ nhận. 'Anh ấy không có bắt nạt em.'

'Vậy anh ta làm gì em?'

'Anh ấy, anh ấy, anh ấy hôn em...'

Quả nhiên...

'Em không thích anh ấy hôn em sao?' Giang Tâm Đoá cẩn thận quan sát sắc mặt của cô. Nếu như cô nhớ không nhầm Chân Chân ngày xưa luôn rất thích đi theo sau Tống Cẩn Hành, sự yêu thích trong đáy mắt cô dành cho anh ta không cách nào dấu diếm được, còn sự cưng chiều mà Tống Cẩn Hành dành cho cô, người có mắt đều có thể nhìn ra. Nếu như hai người thật lòng yêu nhau thì...

'Nhưng anh Cẩn Hành nói bởi hôm ấy anh ấy uống say quá, anh ấy nói xin lỗi em, nói không nên mạo phạm em, còn nói sau này sẽ không như vậy nữa...'

Tối thứ bảy hôm đó Tống Cẩn Hành đến tìm cô nói muốn mời cô đi ăn cơm thuận tiện chào tạm biệt.

Cô biết anh Cẩn Hành trước giờ luôn không thích ở một chỗ quá lâu, tính đến hôm nay anh ấy đã ở lại Luân Đôn gần một tháng, chắc cũng đã đến lúc đi đến trạm tiếp theo rồi. Mấy năm qua anh ấy đều như vậy, đi khắp mọi nơi nhưng không chỗ nào dừng lại quá lâu.

Tuy rằng trong lòng rất không nỡ nhưng cô lại không có lý do gì bảo anh Cẩn Hành lưu lại Luân Đôn.

Tối hôm đó anh Cẩn Hành uống không ít, lúc đưa cô về trường học, khi xe vừa dừng trước cổng trường thì đột nhiên nâng mặt cô lên, nói cô càng lúc càng xinh đẹp, sau đó thì những nụ hôn như cuồng phong ập đến...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.