Sai Đường

Chương 36: Đèn trong phòng




Phạm Trọng Nam cắn chặt môi, cho dù hôm nay trong tình thế bắt buộc phải làm điều đó với cô ta, hắn nhất định sẽ khiến cho cô ta phải chịu đau đớn gấp bội, nhất định sẽ khiến cho cô ta cảm thấy hối hận khi đã sống trên đời này.

Năm đó ngay cả Phạm Nhân Kính còn chưa dám dùng cách này để đối phó với hắn, cô gái ngu xuẩn kia lại rất lợi hại. Lần này hắn nhất định phải để cô ta biết rõ một điều, chọc đến Phạm Trọng Nam hắn, ai cũng đừng mong có được kết cuộc tốt.

'Anh...' Vẻ hung ác và lạnh lùng toát ra từ đáy mát hắn khiến Giang Tịnh Văn có chút khiếp đảm.

'Đồ biến thái, cút ngay cho tôi!' Hắn quát một câu đầy giận dữ nhưng sự giận dữ và vẻ khinh bỉ của hắn bỗng dưng lại kích thích lòng oán ghét và đố kỵ sâu trong lòng Giang Tịnh Văn.

'Tôi biến thái? Vậy thì thế nào? Tôi vẫn mang một gương mặt giống hệt Giang Tâm Đóa, tôi sẽ đi khắp nơi quyến rũ đàn ông. Nếu như đợi lát nữa cô ta nhìn thấy có một người giống mình như đúc cùng với người đàn ông của mình lên giường cuồng hoan, anh đoán xem Giang Tâm Đóa yêu dấu của anh sẽ có phản ứng như thế nào?'

'Câm miệng! Không cho phép nhắc đến cô ấy! Tên của cô ấy bật ra từ miệng cô thật không khác gì một loại sỉ nhục.'

'Phạm Trọng Nam!' Giang Tịnh Văn giận đến toàn thân phát run, 'Được thôi! Tôi cũng muốn thử xem xem anh làm cách nào bảo vệ được cho cô ta. Tôi lại muốn thử xem, khi cô ta nhìn rõ cảnh tượng anh với tôi điên loan đảo phượng ngay trong phòng làm việc thì sẽ cảm thấy thế nào.'

'Cô dám?'

'Thuốc tôi còn dám bỏ cho anh uống, còn một bước cuối cùng thôi, có gì mà không dám chứ?'

Vì để nắm chắc thời gian, Giang Tịnh Văn mặc kệ sự chống trả trong vô lực của hắn, lần nữa vươn tay, cứng rắn thoát hết những y phục đã tán loạn trên người hắn để thân thể nam tính với những cơ bắp ẩn hiện lộ ra không sót chút gì.

Dùng hết sức lực toàn thân, Giang Tịnh Văn quặt hai tay Phạm Trọng Nam ra sau, đang định ngồi lên đùi hắn...

'Giang Tịnh Văn...chắc không phải là cô không biết trên người mình cũng đang chảy dòng máu của họ Phạm đấy chứ?' Tiện nhân này không ngờ lại thực sự dám cường bạo hắn, Phạm Trọng Nam chỉ đành tìm cách kéo dài thời gian dù rằng hắn đã bị sự bỉ ổi và không biết xấu hổ của cô ta làm cho bản thân khó chịu đến sắp ói!

Đợi khi hắn qua được hôm nay, xem hắn làm sao sửa trị cô ta!

'Vậy...thì thế nào?' Giang Tịnh Văn quả nhiên bị câu hỏi của hắn làm cho ngẩn người trong giây lát.

Chẳng lẽ Phạm Trọng Nam cũng biết chuyện này sao? Sao lại có thể chứ?

'Thế nào? Muốn làm chuyện đó với tôi, cô không cảm thấy ghê tởm hay sao?' Phạm Trọng Nam cố nén cảm giác choáng váng đột nhiên ập đến, điều quan trọng bây giờ là kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.

Giang Tịnh Văn bĩu môi, 'Có ai biết tôi là người của nhà họ Phạm các người đâu chứ?'

'Có phải cô muốn khoác cái họ Phạm kia lên người không?' Phạm Trọng Nam lắc mạnh đầu, cố gắng duy trì sự tỉnh táo.

'Trước đây đúng là rất muốn nhưng giờ tôi đã biết là không thể nào. Anh cũng không cần dùng chuyện đó để dụ hoặc tôi. Tôi sẽ không mắc bẫy đâu.' Giang Tịnh Văn điềm nhiên cười.

'Tại sao Giang Viễn Hàng lại giúp cô?'

'Anh nói thử xem?'

'Hai người lại biết được cái gì?'

'Chuyện liên quan đến nhà họ Giang, những gì nên biết, không nên biết chúng tôi đều biết cả rồi.' Giang Tịnh Văn đưa tay vuốt nhẹ sóng mũi cao thẳng của hắn, kiều mị nói, 'Không bằng anh cứ xem tôi như Giang Tâm Đóa một lần xem. Dù sao hai người cũng giống nhau như đúc, hơn nữa, tôi nhất định sẽ đối xử với anh càng tốt hơn cô ta, anh thấy sao?'

Dù sao Phạm Trọng Nam bị mê hoặc, không phải là vì gương mặt xinh đẹp kia sao?

Nếu như cô đã có được gương mặt kia, lại có thể trao đổi thân phận với Giang Tâm Đóa thì tốt biết mấy! Vậy thì đời này không cần phải sống những ngày tháng trốn chui trốn nhủi như một con chuột nữa.

Cho dù, quan hệ giữa cô và Phạm Trọng Nam là cấm kỵ thì thế nào? Ai mà biết đâu chứ?

Giờ phút này, điều mà Giang Tịnh Văn khát vọng nhất chính là có thể thực sự thay thế Giang Tâm Đóa, cùng Phạm Trọng Nam ở bên nhau.

Chừng như người trúng thuốc không chỉ có một mình Phạm Trọng Nam, ngay cả cô cũng bị ảo tưởng đẹp đẽ kia làm cho mê hoặc.

'Cô muốn thay thế cô ấy?' Phạm Trọng Nam nhắm chặt mắt, không muốn tiếp tục nhìn gương mặt xinh đẹp lúc này đã trở nên vặn vẹo vì ghen tức, vì khao khát kia nữa, điều này chỉ khiến trong lòng hắn càng thêm chán ghét, ghê tởm lẫn áy náy.

'Được không?'

'Tôi khát, cô đi rót cho tôi một ly nước.' Một ngọn lửa càng lúc càng vượng đang cháy bùng lên trong khắp cơ thể hắn khiến cả người Phạm Trọng Nam căng lên như dây đàn.

Hắn chỉ có một cử động nhỏ, cả người Giang Tịnh Văn đã mềm nhũn --- thật sự rất muốn để hắn ôm một cái, tâm lý cô càng lúc càng vặn vẹo, hoàn toàn chìm đắm trong vai diễn “Giang Tâm Đóa”, hoàn toàn không còn là chính mình.

Phạm Trọng Nam biết lần này hắn thực sự khó mà thoát thân, đợi lát nữa khi dược tính của thuốc hoàn toàn phát huy công hiệu, hắn nếu không bị dục vọng mài mòn đến chết thì chính là như tiện nhân Giang Tịnh Văn kia nói, hắn sẽ mất hết lý trí, biến thành một loại dã thú chỉ biết tìm kiếm sự thỏa mãn.

'Lúc này đây còn uống nước gì chứ?' Giang Tịnh Văn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đã bị cắn nát đến rướm máu kia.

'Tôi nói muốn uống nước, lập tức đi lấy!' Không biết nước liệu có thể làm tan đi phần nào hiệu quả của thuốc trong cơ thể hắn hay không nữa? Nhưng mặc kệ có được hay không hắn cũng phải thử, không được cũng phải tìm cách kéo dài thời gian.

Chỉ cần cô ta rời khỏi hắn, hắn sẽ nghĩ cách xông ra khỏi văn phòng.

Chết tiệt! Nghĩ đến đây, Phạm Trọng Nam không khỏi mắng thầm một câu. Ngoài cửa rõ ràng là có nhiều người như vậy, vậy mà hắn ở trong này lại bó tay không có cách nào.

Hắn không muốn để Đóa Đóa nhìn thấy cảnh mình và một cô gái khác... cho dù đó là ngoài ý muốn, là hắn bị tính kế cũng vậy!

Nếu như không phải biết Đóa Đóa đến tìm hắn, trước khi từ phòng họp trở về hắn cũng sẽ không ra lệnh không cho ai đến quấy rầy, cũng sẽ không dặn phòng thư ký ngăn hết những cuộc điện thoại gọi vào.

Hắn đây chính là tự tay đẩy mình vào hiểm cảnh mà!

Bị tiếng rống giận của hắn làm cho giật nảy mình, dũng khí vừa dâng trào trong Giang Tịnh Văn lập tức tan đi không ít, cô ta vội rụt tay lại.

Phạm Trọng Nam không biết mình còn có thể chịu đựng bao lâu bởi vì hắn rõ ràng cảm nhận được dược tính của loại thuốc kia càng lúc càng mãnh liệt, lửa dục vọng đang bừng bừng cháy trong cơ thể!

Rất muốn rất muốn...

Không muốn không muốn...

Hắn không thể khiến Đóa Đóa đau lòng!

Vừa nghĩ tới cô gái nhỏ của hắn, răng Phạm Trọng Nam càng thêm cắn chặt, bàn tay nắm lại càng thêm dùng sức, hắn nhất định phải kiên trì đến giây cuối cùng!

'Chúng ta tốt nhất đừng nên lãng phí thời gian!'

'Giờ tôi còn chạy được sao? Nếu như cô đã muốn lên giường với tôi như vậy, đi rót cho tôi một ly nước, tôi đảm bảo lát nữa sẽ để cho cô ba ngày ba đêm không đi ra khỏi gian phòng này!' Dược tính mãnh liệt khiến cả gương mặt tuấn tú trở nên dữ tợn mà tà tứ!

'Thật vậy sao?' Giang Tịnh Văn mừng rỡ hỏi lại, 'Đây là anh nói đấy nhé!'

Tuột xuống khỏi người hắn, cô chạy đến quầy bar nơi góc phòng tìm nước rót cho hắn uống.

Sức nặng áp trên người vừa biến mất, ý thức của Phạm Trọng Nam tỉnh táo lại đôi chút, dùng hết sức lực toàn thân hắn mới miễn cưỡng chống tay lên mép bàn, từ từ đứng dậy. Vốn định gọi điện thoại cầu cứu nhưng hắn tìm không được điện thoại của mình còn điện thoại bàn thì dây đã bị bứt mất. Điều này khiến hắn áo não không thôi.

Gian nan nhặt chiếc áo sơ mi bị ném trên sàn, chật vật phủ nó lên thân thể mình, Phạm Trọng Nam loạng choạng lần từng bước đi về phía cửa.

Đi rồi nghỉ, nghỉ rồi đi, được một đoạn, hắn chợt phát hiện dường như mình đang dần hồi phục lại chút khí lực nhưng bù vào đó, một bộ phận nào đó trên thân thể càng thêm trướng đau khó chịu, trong đầu chỉ toàn những hình ảnh hoan lạc. Hắn rũ mạnh đầu, cố gắng đè nén ngọn lửa đang cháy phừng phừng trong cơ thể, răng cắn môi càng chặt hơn, gian nan bước từng bước về phía cửa phòng...

'Phạm Trọng Nam, anh muốn đi đâu?' Trong tay là ly nước vừa mới rót từ quầy bar bước ra, Giang Tịnh Văn nhìn thấy bóng dáng cao ngất kia đang chật vật rời đi thì hoảng hốt bật kêu lên sau đó thì bất chấp tát cả ném ly nước trên tay đi, vội vàng chạy đến ngăn bàn tay đang đưa về phía cửa của hắn.

Lực tay từ phía sau lưng cứng rắn kéo hắn lại ngược lại càng kích thích dã tính bởi vì thuốc mà tồn tại sẵn trong người, hắn dùng sức cuồng loạn giãy dụa, định tìm cho mình một cơ hội thoát thân cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.