Sai Đường

Chương 18: Cậu có phải rất sợ tôi?




Xe không biết khi nào đã dừng lại, hắn đưa hai tay nâng mặt cô lên, nhìn gương mặt xinh đẹp đã ướt đẫm nước mắt, chậm rãi cúi xuống hôn lên từng giọt nước mắt mặn chát đó, một lần lại một lần...

Không biết qua bao lâu cô rốt cuộc nín khóc, mở to đôi mắt vẫn còn lóng lánh nước nhưng lại phát ra những tia sáng động lòng người, khẽ khàng gọi, 'Phạm Trọng Nam...'

Cô gọi tên hắn, trước giờ cô vẫn luôn thích gọi cả họ lẫn tên hắn như thế, nhưng cũng là ba chữ đó, từ miệng cô thốt ra lại mang theo một sự thân thiết không thể diễn tả bằng lời.

'Gì?' Hắn cúi xuống, tì trán lên trán cô.

'Hứa với em một chuyện.'

'Được.'

'Đợi em tốt nghiệp, anh hãy đến cưới em, được không?'

Tuy rằng hắn nói sẽ theo đuổi cô nhưng cô đã không đợi kịp muốn cùng hắn trao đổi lời thề ước.

'Được.' Hắn nghiêm cẩn trả lời, vẫn chỉ là một chữ gọn gàng, trầm thấp.

***

Tan học, Giang Tâm Đóa vừa đi ra khỏi cổng trường thì đã thấy chiếc xe quen thuộc đỗ ở nơi quen thuộc, trên xe còn có hai đứa nhỏ.

'Sao hôm nay sớm vậy?' Cô ngạc nhiên nhìn hai gương mặt giống nhau như đúc lộ ra sau cửa kiếng xe vừa được hạ xuống.

'Ba nói hôm nay đưa chúng ta đến nhà người khác chơi, mẹ nhanh lên xe đi.' Bối Bối vẫy đôi tay nhỏ.

Đến nhà người khác chơi? Sao không nghe hắn nói chứ? Làm cô chẳng chuẩn bị gì cả.

Giang Tâm Đóa lên xe, cài dây an toàn xong cô nhìn sang người đàn ông đang thuần thục xoay vô lăng, tò mò hỏi, 'Chúng ta sắp đi đâu?'

'Nhà bạn.'

'Bạn nào?' Bạn của hắn cô biết rất hữu hạn, càng đừng nói là bạn mà hắn biết ở8.

'Em biết mà.' Phạm Trọng Nam vẫn nhàn nhạt đáp.

'Rốt cuộc là ai chứ?' Cô nghiêng mặt qua, đôi mắt đen láy chớp động, bộ dạng như không nghe được đáp án thì không chịu thôi vậy.

Hắn đưa tay cọ nhẹ lên mũi cô, 'Đợi lát nữa thì biết.'

'Cứ thích giả vờ thần bí. Đến nhà người khác không cần phải chuẩn bị quà sao?' Cô vừa tan học, hai tay trống trơn, mà người như đại boss thì chắc chắn là sẽ không nghĩ đến chuyện quà cáp rồi.

'Mẹ, bọn con với ba có mua quà rồi.' Phạm Dật Triển lên tiếng trả lời mẹ mình.

'Đúng đó mẹ. Quà là con chọn nha.' Bối Bối kiêu ngạo hếch mũi lên.

'Tặng cho bạn nhỏ sao?' Giang Tâm Đóa xoay người nhìn về phía hai đứa nhỏ ngồi sau, xem ra trong nhà của người đó cũng có trẻ con rồi, bằng không Bối Bối nhà cô làm sao biết chọn quà gì chứ.

'Dạ.'

'Quà gì? Cho mẹ xem xem.'

'Mẹ, quà phải tặng cho người ta để người ta mở chứ.'

'Được rồi được rồi, chịu thua hai đứa.' Đứa nào đứa nấy cũng thật tinh ranh.

***

Nửa tiếng sau, khi xe lái vào một căn biệt thự được vây quanh bởi cây xanh râm mát nằm ở ngoại ô phía Đông Nam thành phố thì đã thấy chủ nhân của nó đứng đợi đã lâu.

Xuống xe, lúc Giang Tâm Đóa nhìn thấy gương mặt khá quen của người đàn ông thì kinh ngạc đến không thốt nên lời.

Thì ra người bạn mà họ đến thăm lại là Đường Nhĩ Ngôn!

Cô biết anh ta là Hoa kiều người Úc nhưng lại không biết thì ra anh ta cũng ở Melbourne. Không biết Đường Nhĩ Ngôn đã gặp Sở Tư Nhan chưa nhỉ?

Nhớ đến lần trước sau khi tình cờ gặp được Sở Tư Nhan ở công viên, bởi vì sau đó chuyện của bản thân nhiều quá nên họ không có cơ hội gặp lại nhau, cũng không có bất kỳ phương thức liên lạc nào của nhau, không biết giờ bạn ấy có còn ở Melbourne hay không nữa?

Hai người không biết liệu còn cơ hội ở bên nhau không?

'Frank, hoan nghênh đến chơi.' Đường Nhĩ Ngôn gật đầu với Phạm Trọng Nam sau đó đưa tay về phía Giang Tâm Đóa nãy giờ vẫn đang ngớ người ra kia, 'Hoan nghênh, Phạm phu nhân.'

'Chào anh.' Giang Tâm Đóa rốt cuộc hoàn hồn, cô đưa tay bắt tay anh ta, mỉm cười.

'Đây là con gái tôi, Đường Tâm.' Đường Nhĩ Ngôn đẩy cô bé nãy giờ vẫn trốn sau lưng mình ra phía trước, 'Tâm Tâm, chào chú, dì với hai em đi.'

Cô bé Đường Tâm trong bộ váy công chúa màu hồng phấn dè dặt bước ra đứng bên cạnh Đường Nhĩ Ngôn, làn da trắng nõn như sữa của cô bé ánh lên một màu hồng hào khỏe mạnh, đôi mày đầy anh khí, đôi mắt vừa to vừa sáng như hai ngôi sao trên trời đêm, chiếc mũi nhỏ xíu, đôi môi hồng hào như cánh hoa, không điểm nào là không chứng tỏ đây là một cô bé xinh đẹp tao nhã của danh môn.

Khi cô bé hướng mặt về phía Giang Tâm Đóa nhỏ nhẹ chào cô, Giang Tâm Đóa ngây ngẩn cả người, gương mặt này, ánh mắt đó, đích thực là của Sở Tư Nhan...

Sao lại có thể? Sao lại có thể như thế?

'Tâm Tâm, đây là quà của em với anh trai tặng cho chị.'

'Cám ơn.' Tuy rằng Tâm lớn hơn Giang Phẩm Huyên và Phạm Dật Triển một tuổi nhưng xem ra, đôi song sinh nhà họ Phạm lại có vẻ giống anh chị của cô bé hơn.

Đường Tâm thực sự là một cô bé rất hay thẹn thùng, sau khi chào hỏi xong cô bé lại lui về bên cạnh ba mình, ôm chặt trong lòng món quà mà bạn tặng cười thật ngọt ngào, nhìn thật chọc người ta trìu mến.

'Tâm Tâm, dẫn các em vào nhà đi, được không?' Đường Nhĩ Ngôn hơi khuỵu gối, sờ đầu con gái dịu giọng nói.

'Ba, còn ba?'

'Ba với chú Frank nói chuyện với nhau một lát.'

Phạm Trọng Nam nắm tay Giang Tâm Đóa, 'Em theo bọn trẻ vào nhà đi.'

Giang Tâm Đóa biết hai người có chuyện riêng nói với nhau, gật đầu sau đó bước đến, đưa tay cho Đường Tâm, 'Chúng ta cùng vào nhà mở quà, có được không?'

Đường Tâm nhìn ba mình rồi lại nhìn sang Giang Tâm Đóa, nhè nhẹ gật đầu, đưa bàn tay nhỏ xíu, mềm mại ra.

Quản gian nãy giờ vẫn đứng sau lưng họ lúc này bước đến, dẫn đường cho họ vào trong.

Đợi mọi người vào cả rồi, Đường Nhĩ Ngôn tựa người vào một gốc cây cổ thụ, lấy bao thuốc ra đưa cho Phạm Trọng Nam, chừng như do dự một chút rồi hắn vẫn đón lấy, đót một điếu nhưng chỉ kẹp nó ở tay, để mặc nó cháy...

'Muốn cai?' Đường Nhĩ Ngôn nhả một vòng khói, nhìn người bạn vẫn kẹp thuốc nơi tay, thờ ơ hỏi.

'Cô ấy không thích.' Phạm Trọng Nam hơi cúi đầu nhìn điếu thuốc đang cháy trên tay, ý cười và sự thỏa mãn trong mắt không làm sao che dấu được.

'Quả nhiên có phụ nữ bên cạnh thì khác hẳn.' Đường Nhĩ Ngôn nhìn về phía chân trời xa xa, không biết đang nghĩ gì.

'Cậu cũng có thể.'

'Tôi có thể tìm một nghìn người, một vạn người...' Nhưng những người đó đều không phải cô ấy, không có ai có thể lấp đầy cảm giác hư không và cô tịch trong lòng hắn, loại cảm giác này, cho dù có nói, chưa chắc có ai hiểu.

'Còn chưa có chút manh mối nào sao?' Phạm Trọng Nam biết những năm qua Đường Nhĩ Ngôn chưa từng từ bỏ ý định tìm lại cô gái đó, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa có chút tăm hơi gì.

Sao lại có thể giấu bản thân kín như thế?

Đường Nhĩ Ngôn Luân Đôn, 'Mỗi lần theo dấu vết tìm được đến nơi thì người đã đi rồi. Tôi biết có người giúp cô ấy, bằng không cũng không có khả năng trốn lâu như vậy.'

'Không có cô ấy, thực sự không được sao?' Phạm Trọng Nam thở dài một tiếng dù trong lòng cũng hiểu.

Tâm tình của Nhĩ Ngôn, hắn hiểu hơn ai hết.

Hai người từ lúc mười mấy tuổi học đại học quen biết đến bây giờ, hắn và Nhĩ Ngôn cá tính gần nhau nhất, lúc Tống Cẩn Hành, Bách Thiếu Khuynh phong hoa tuyết nguyệt nhất, hai người lại hoàn toàn không có chút hứng thú nào.

Nhưng người như vậy, một khi rơi vào tình yêu thì không cách nào thoát ra được, chỉ có thể càng hãm càng sâu...

'Đừng nói phụ nữ nữa.' Đường Nhĩ Ngôn thu hồi tầm mắt, 'Lần này cậu đến Melbourne định ở bao lâu?'

'Có chuyện gì?' Phạm Trọng Nam hỏi lại.

'Thị trưởng thành phố tổ chức tiệc rượu, muốn mời cả cậu, thấy sao?'

'Ông ấy bảo cậu làm thuyết khách sao?' Trên thực tế hắn đã từ chối rồi, không ngờ ông ta lại thông qua Đường Nhĩ Ngôn mời hắn một lần.

'Vị đại kim chủ như cậu xuất hiện, đừng nói là thị trưởng, qua mấy ngày nữa chỉ sợ thủ tướng cũng muốn mời cậu.'

Phạm Trọng Nam cười khẽ, 'Động tác thật nhanh.'

'Ông ấy hy vọng tối mai có thể gặp câu, bàn chuyện với câu.'

'Bàn chuyện gì? Làm sao vãn hồi nền kinh tế đang tuột dốc sao?' Hắn cười châm chọc.

Đường Nhĩ Ngôn gật đầu, 'Nền kinh tế của Úc gần đây khó mà nói là lạc quan được, tỷ suất đồng đô Úc so với đô Mỹ liên tục rớt giá, tỷ lệ thất nghiệp đã tăng đến mức cao nhất trong 12 năm qua. Thị trưởng chắc là hy vọng cậu có thể giúp giải quyết phần nào tỷ lệ thất nghiệp, gia tăng đầu tư vào Úc, tạo thêm nhiều cơ hội việc làm ở đây, vãn hồi chút thanh thế. Ông ấy hy vọng, cuộc tuyển cử hai năm sau mình có thể thuận lợi tái đắc cử.'

'Vậy tôi cũng muốn đi gặp ông ta xem sao, xem ông ta ra điều kiện thế nào.' Khoản đầu tư mà tập đoàn Phạm thị rót vào Úc đã vượt quá 100 tỷ, tuy rằng hắn vẫn xem trọng thị trường Úc nhưng nếu muốn có thêm khoản đầu tư nào nữa, phải xem điều kiện mà đối phương ra thế nào.'

'Nếu như cậu đồng ý gặp ông ta, tôi cho người báo với ông ta một tiếng.'

'Ông ta có thể tìm cậu làm người trung gian, tôi không gặp ông ta không phải là không nể mặt cậu lắm không?' Phạm Trọng Nam búng điếu thuốc trên tay, cười nhẹ.

Hắn còn chưa quyết định lúc nào thì trở về Luân Đôn, nếu như có thể bàn được một vụ đầu tư điều kiện ưu đãi ở Melbourne hình như cũng không tệ lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.