Sai Đường

Chương 11: Hết thảy thuộc về tôi




Còn đang oán giận thì điện thoại trên bàn chợt reo lên, lúc đầu cô còn tưởng là Dung Dung nhưng cầm lên thì mới thấy là không phải, cô lập tức đón nghe, 'Không phải anh đang họp sao?'

'Họp xong rồi.' Phạm Trọng Nam vẫn đang ngồi trong phòng họp, một tay kẹp thuốc, một tay cầm điện thoại, laptop vẫn còn đang mở. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, hắn hỏi, 'Bối bối đâu?'

'Ngủ rồi.'

'Em đang làm gì vậy?'

'Đang xem những bức ảnh mà Tiểu Dật gửi cho em.'

'Mở webcam lên đi.'

' Làm gì chứ? Em đâu không có công sự gì để bàn với anh.'

'Anh muốn nhìn thấy em.' Giọng nói trầm thấp xuyên qua sóng điện thoại như dụ hoặc cô, như đang kề sát bên tai cô nói chuyện vậy, khiến tai cô tự dưng nóng lên.

'Không cho anh nhìn.' Cô nhịn không được, khóe môi nhẹ câu lên một ý cười.

'Không cho anh nhìn? Có tin ngày mai anh đưa con trai đến Melbourne tìm em không?'

'Sao anh lại nhỏ mọn như vậy? Kỳ nghỉ của con trai còn chưa kết thúc, anh không được làm như vậy bằng không con sẽ không vui.'

'Vậy em mở webcam lên đi. Anh muốn nhìn thấy em.'

'Bá đạo!' Cô vừa mở webcam vừa nũng nịu mắng.

Không đến một phút, gương mặt xinh xắn của cô đã xuất hiện trên màn hình laptop của hắn nhưng trên màn hình của cô thì vẫn một màu đen kịt. 'Phạm Trọng nam, anh gạt người. Anh đang ở đâu vậy?'

'Đang hút thuốc, em chờ một chút.' Hắn nhìn thấy cô là được rồi.

'Làm gì mà cứ hút thuốc suốt vậy? Không cho hút nữa.' Cô chau mày.

'Hút hết điếu này thôi.' Nghiện thuốc loại tật xấu này không phải nói bỏ là bỏ được, giờ hắn đang dần dần giảm bớt.

'Sau này cũng không được hút nữa. Em sẽ dặn Tiểu Dật trông chừng anh. Anh mà dám hút, em...'

'Em thế nào? Hay là mỗi ngày em đều ở bên cạnh anh đi, anh đảm bảo sẽ không hút nữa.' Lúc muốn hút thuốc thì hôn cô, hôn đến khi cơn thèm thuốc qua đi, ừm, cách cai thuốc này cũng không tệ!

'Hừm, nghĩ hay quá!' Còn lâu cô mới rơi vào bẫy của hắn.

'Không phải tại anh, là vì em đẹp thôi.' Không thể không thừa nhận, ấn tượng đầu tiên của đàn ông dành cho một cô gái đa phần đều đến từ vẻ ngoài. Không phải lần đầu tiên gặp mặt hắn đã bị cô làm cho mê mệt đó sao?

Nếu phải nói, những cô gái mà hắn gặp cũng không phải là ít nhưng chỉ riêng có cô gái xinh đẹp như hoa bách hợp này khiến cho hắn mê đắm không thôi.

Tại sao lại thích đến như vậy, mê đắm đến như vậy, không thể buông xuống được đến vậy? Ngay cả bản thân hắn cũng không nói được.

Hoặc có lẽ là ngay lần đầu tiên gặp mặt cô đã khiến hắn kinh ngạc trước dung mạo của mình, hoặc có lẽ là vì mùi hương ngọt ngào và cảm giác mềm mại cô để lại khi vô tình ngã vào lòng hắn, hoặc có lẽ là dáng vẻ đơn độc, yếu ớt của cô khi đứng khóc một mình trong đêm, hoặc có lẽ là, khi cô lần đầu tiên đứng ở cửa phòng hắn, vẻ yếu đuối khiến người ta không cách nào cự tuyệt, càng có thể là, vẻ quật cường khi cô đứng trong mưa đợi hắn, nhất định phải từ hắn nghe được đáp án...

Tất cả những điều đó khiến hắn không cách nào kháng cự được sức hấp dẫn ở cô, chỉ một lòng muốn thương yêu cô, khiến cho cô vui vẻ, hạnh phúc suốt cuộc đời này!

'Phạm Trọng Nam, anh chỉ giỏi dẻo miệng. Anh còn như vậy nữa, em không muốn nói chuyện với anh!' Không ngờ người đàn ông như hắn lại biết nói những lời này.

Nhưng mà...chẳng lẽ hắn thực sự thích gương mặt của mình sao?

Giang Tâm Đóa đột nhiên nhớ lại năm đó có một cô gái có gương mặt giống hệt với mình, nếu như cô ta xuất hiện trước mặt hắn, liệu hắn có phân biệt được không?

Nghĩ đến đây lòng cô chợt lạnh, để bản thân khỏi phải suy nghĩ lung tung, cô quyết định dời đi đề tài, 'Phạm Trọng Nam, Lý Triết đến Melbourne công tác, anh có biết không?'

'Hành trình của cậu ta không cần báo cáo với anh.' Phạm Trọng Nam đã hút thuốc xong, hắn xoay ghế lại, xuất hiện trên màn hình, gương mặt tràn đầy ý cười, 'Không phải em hy vọng cậu ta đi tìm Dương Dung Dung sao?'

Giang Tâm Đóa lúc này cũng đã nhìn thấy hắn trên màn hình, nghe câu trả lời của hắn, cô chống cằm suy tư, 'Chiều nay họ gặp mặt rồi. Nhưng Lý Triết kia thật đáng ghét, lại còn dẫn theo một cô gái cùng đến. Giờ Dung Dung còn chưa về, không biết họ nói chuyện ra sao rồi nữa? Phạm Trọng Nam, anh nói xem Lý Triết người này sao lại trở nên đáng ghét như thế chứ? Trước đây anh ta đâu có như vậy đâu.'

'Họ đều là người lớn rồi, không cần em lo lắng nhiều như vậy. Hai người sẽ tự giải quyết chuyện của mình.' Chuyện hắn không thích nhất chính là xen vào việc riêng của người khác nhưng cô gái trước mặt thì dường như rất thích điều ngược lại.

Lý Triết không phải người tính tình xốc nổi, hắn tin cậu ta bất kể là làm chuyện gì cũng đều đã suy nghĩ kỹ càng.

Họ biết nhau nhiều năm như vậy rồi, ngoại trừ vai trò boss của cậu ta, giữa họ cũng xem như có một tình bạn sâu sắc đến hiểu rõ lãn nhau, đương nhiên hắn cũng hy vọng cậu ta có được hạnh phúc.

Nhưng chuyện tình cảm, người ngoài không xen vào được.

Đến cuối cùng có thể ở bên nhau hay không còn phải xem hai người trong cuộc nghĩ thế nào. Hắn không hy vọng những giây phút hiếm hoi nói chuyện với cô chủ đề lại là người khác.

'Nhưng em lo Lý Triết sẽ bắt nạt Dung Dung.'

'Em cảm thấy nếu Dương Dung Dung và Lý Triết đến với nhau, ai sẽ bắt nạt ai?'

'Không biết nữa.' Trước đây Dung Dung đúng là rất lợi hại nhưng phụ nữ cho dù có lợi hại hơn đi nữa, lúc đối mặt với chuyện tình cảm cũng đều sẽ trở nên mềm yếu.

'Đóa Đóa...' Phạm Trọng Nam quyết định kết thúc đề tài này.

'Gì?' Cô nghi hoặc nhìn hắn.

'Lấy tay ra, đặt ở trên bàn.'

'Tại sao chứ?'

'Nghe lời.'

'Không nghe.'

Tuy nói như vậy nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đặt tay lên bàn, 'Làm gì mà thần bí vậy chứ?' Chẳng lẽ lại làm ảo thuật xuyên không gian sao?

'Ngồi thẳng một chút.'

Cả người Giang Tâm Đóa thẳng băng.

'Vai phải thấp xuống một chút.'

Được rồi, thấp một chút. Cô cũng muốn biết hắn định làm gì.

'OK, cứ như vậy.'

'Người ta giữ tư thế này mệt lắm.'

'Cho anh nhìn một chút thì tốt rồi.'

Nhìn một chút là tốt rồi? Là ý gì? Giang Tâm Đóa lòng đầy khó hiểu nhìn hắn, tuy rằng cách một tầng màn hình nhưng ánh mắt hắn sáng rực như đuốc, dường như qua màn hình cũng có thể cảm nhận được sức nóng đang phóng về phía cô...

Rốt cuộc hắn đang nhìn cái gì chứ?

Giang Tâm Đóa thuận theo ánh mắt hắn nhìn xuống...

Tháng 11, ở một nơi thuộc Nam bán cầu như Melbourne đang là mùa xuân, khí hậu ấm áp, sau khi tắm xong Giang Tâm Đóa chỉ mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa mỏng loại hở vai, lại có thói quen không mặc áo ngực đi ngủ, lúc này cô đang nghiêng người về bên phải, dây đeo áo trượt xuống, một nửa bộ ngực cứ thế bại lộ trong mắt một người nào đó...

Chẳng trách hắn...

'Phạm Trọng Nam, anh thật lưu manh!'

Nửa đêm nửa hôm, trong một gian phòng nào đó của nhà họ Giang đột nhiên truyền đến tiếng thét đầy phẫn nộ của một cô gái!

***

Melbourne là một thành phố đẹp, ban ngày đường phố đông đúc, cực kỳ náo nhiệt nhưng khi đêm về, khi những phồn hoa đã đi ngủ, Melbourne lại mang một vẻ tĩnh mịch và lãng mạn rất riêng.

Nhất là sau cơn mưa nhỏ kia, trong không khí ẩm ướt mang theo hương hoa nhàn nhạt, những ngọn đèn hai bên đường chiếu ra những luồng ánh sáng vàng nhạt ấm áp.

Vừa từ một nhà hàng món Tứ Xuyên ăn xong bữa tối bước ra, Dương Dung Dung một tay kẹp áo khoác, một tay cầm túi xách, trên người chỉ mặc một chiếc váy dài chậm rãi đi dưới ánh đèn vàng nhạt ấy.

Ăn xong một bữa ăn toàn món Tứ Xuyên chính hiệu, cả người cô đang toát mồ hôi, cần chút không khí thoáng đãng bên ngoài cân bằng lại.

Cũng thật kỳ lạ, sau khi mang thai khẩu vị của cô thực sự thay đổi nhiều, món ngọt tuy vẫn thích ăn nhưng thích nhất lại là những món cay, càng cay ăn càng thấy ngon. Cứ tiếp tục ăn thế này, không biết sau này bụng cô liệu có lớn hơn bụng Đóa Đóa lúc mang song thai hay không nữa?

Theo bản năng, cô đưa ty vuốt nhẹ vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, người đàn ông vẫn luôn đi theo phía sau cô chắc là không phải vì biết cô mang thai nên mới muốn níu kéo đấy chứ?

Vậy những lời bày tỏ lúc nãy, là thật sao?

Lúc đó cô thực sự bị những lời này làm cho ngẩn ngơ một lúc lâu, ngay cả trả lời thế nào cũng không biết, sau đó thì làm như không nghe thấy, cứ tiếp tục đi về phía trước, sau đó thì hắn không còn gọi cô nữa mà cứ như vậy đi theo phía sau cô, cách khoảng hai, ba mét gì đấy, tầm mắt chưa từng rời khỏi người cô.

Hắn đi theo cô qua vô số những đường lớn ngõ nhỏ, cô đi vào nhà hàng thì hắn ở bên ngoài chờ, qua lớp kiếng của nhà hàng, nhìn cô ăn thật ngon lành, sau đó cô bước ra, hắn lại tiếp tục bước theo cô gái lúc này như được những ngọn đèn đường chiếu xuống, thoạt nhìn như được phủ một vầng hào quang kia.

Hắn không biết cô nghĩ thế nào về những lời bày tỏ lúc nãy trước đám đông. Lúc đó hắn cũng không nghĩ nhiều lắm, chỉ là muốn nói cho cô biết cảm nhận thực sự trong lòng mình.

Có những thứ, thực sự mất đi rồi mới biết trân trọng.

Tình yêu là một trong số đó.

Giữa hai người, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc đều chưa ai nói với ai lời yêu, nhưng nhiều năm như vậy rồi, tình cảm sớm đã khắc sâu vào đáy lòng của mỗi người.

Từ khi hắn lên tiếng bày tỏ tình yêu, một cảm giác kỳ diệu cứ quẩn quanh trong lòng, sự xúc động trước giờ chưa từng cảm nhận được xuyên qua từng mạch máu, chữa lành tâm linh bị tổn thương của hắn.

Lúc này Lý Triết mới chân thực cảm nhận được, thì ra hắn thực sự rất yêu rất yêu cô, mà cô nhất định cũng yêu hắn giống như vậy, bằng không cô sẽ không tự nhận là mình hối hận.

Loại cảm giác này, thật khiến người ta thấy hạnh phúc.

Ngay cả khi cô mặc kệ hắn, hắn cứ thế lẳng lặng đi theo sau cô, cũng đã cảm thấy hạnh phúc vô cùng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.