Sách Đạn Tinh Anh

Quyển 3 - Chương 2: Sóng gió




Hôm nay vừa bước vào lớp Hoàng cảm thấy có cái gì đó khác thường, để ý kỷ thì anh mới thấy được các thành viên của lớp dường như tất cả đều đang tụ tập ở cái bàn của anh vẫn thường ngồi học, ko biết họ đang làm gì ở đó vì tất cả đều quay lưng lại với anh, trong lòng đang đầy thắc mắc thì anh nghe một giọng nói rất quen thuộc, nhưng giọng nói đó lúc trước nghe thấy rất hồn nhiên, vui vẻ, hôm nay thì nghe lạI rất buồn, dường như ngườI nói đang rất mĩn cưỡng nói:

- Nhà mình có chút chuyện, ko kịp báo với trường, cảm ơn các bạn đã quan tâm mình nha.

- Tịnh nghỉ tới 2 tuần, bài vở trong lớp nhìu lắm đó, để mình cho Tịnh mượn vở nhé.

- Để mình tớI nhà Tịnh giúp Tịnh ôn bài nhé - …..

Tất cả bọn họ đều tỏ ra quan tâm Tịnh, mong muốn của họ tất nhiên ko ngoài việc lấy điểm và tiếp cận Quân, ko để cho các cô gái đó nói tiếp, nổi vui mừng của Hoàng ko cần che giấu, vạch những cô gái đó tránh đường rồi anh đi lại trước mặt cô:

- Tịnh đi học lại rồi hả, Hoàng…

Hoàng đang định nói mình rất nhớ cô, nhưng kịp thời nhớ lại xung quanh họ bây giờ rất đông người. Khi Tịnh ngước lên nhìn Hoàng và khẻ trả lờI câu nói chưa hoàn chỉnh của anh “ Vâng” thì anh thấy trong ánh mắt cô cả một bể buồn, chắc đã có chuyện gì đó xảy ra với cô trong thời gian quan, muốn lên tiếng hỏi cô nhưng rồi anh chuyển sang một lời mời:

- Hoàng với Tịnh lên sân thượng nói chuyện được ko?

Yên lặng nhìn Hoàng một lát, rồi Tịnh cũng đứng lên tỏ ý đồng ý với lời yêu cầu của anh, Hoàng bước đi trước và Tịnh đi theo sau, họ đi thẳng theo hướng lên sân thượng.

Hoàng đứng gác hai tay lên lang cang của sân thượng, Tịnh thì dựa lưng vào lang cang, cô quay lưng lại với Hoàng, cố ý để ko nhìn thẳng vào mặt Hoàng, ko muốn anh nhìn thấy nỗi buồn trong ánh mắt cô:

- Nhà em có chuyện gì sao? Thời gian em nghỉ học ở đây anh rất lo cho em, anh đã đến nhà em để gặp em nhưng ko dám vào nhà.

- Em…

Gấp ngừng giây lát Tịnh quyết định nói cho anh biết những chuyện xảy ra với cô, nhưng mặt cô cuối xuống để che đi giọt nước mắt sắp trào ra trong mắt:

- Ngoại của Tịnh bệnh nặng đã qua đời, Tịnh về quê để gặp ngoại lần cuối và chịu tang ngoại.

- Xin lỗi, Hoàng đã nhắc đến chuyện đau lòng của Tịnh.

Nghe trong giọng nói Hoàng có vẻ ấy nấy, Tịnh cười nhẹ thành tiếng nhưng nếu được nhìn thẳng gương mặt cô anh sẽ phát hiện cô hoàn toàn ko hề cười:

- hii, mình ko sao đâu, Hoàng ko phải bận tâm mình sẽ buồn.

Sau đó cả 2 lại yên lặng, Hoàng thì do ko dám lên tiếng nữa sợ chạm vào nổi đau của Tịnh, còn Tịnh cô đang hồi tưởng lại thời gian qua, tinh thần cô dường như đã ko còn ở nơi này.

Một lát rất lâu rồi, Hoàng mới lên tiếng trước:

- Mình có một chuyện muốn Tịnh trả lời mình được ko? Chuyện này có lẻ khá riêng tư với Tịnh, nếu được mình mong Tịnh đừng giận mình mà trả lời cho mình nhé.

- Vâng.

Hoàng hỏi rồi ngưng lại rất lâu để nghe câu trả lời của Tịnh, sau đó anh mới đặt thẳng vấn đề mà anh muốn có câu trả lời:

- Mình muốn Tịnh kẻ cho mình nghe chuyện Tịnh với anh anh Quân được ko? Mình quyết định ko nói ra mối quan hệ của Tịnh và anh Quân cho mọi người nghe. Nhưng mình cũng mong Tịnh trả lời thành thật vì sao Tịnh còn nhỏ như vậy mà đã là vợ người ta rồi, được ko?

Lần này thì Tịnh gập ngừng rất lâu, con mắt láo liêng nhìn mọi thứ ở đó, thật sự cô đang suy nghỉ, tìm ngôn ngữ để có thể nói vớI Hoàng vấn đề này một cách dễ hiểu nhất, Hoàng cũng ko vội gì, tỏ ra rất tự nhiên nhưng trong lòng anh thì đang rất hồi hộp nghe cô nói, cuốI cùng thì cô cũng lên tiếng:

- Việc mình lấy anh Quân, thực ra là do ngoại mình sắp xếp, theo ngoại mình trước khi mất nói với mình thì hôn ước này đã có từ rất lâu rồi, do lời hứa của người lớn, cho nên ngoại biết mình sắp mất, muốn mình ko cảm thấy cô đơn trên đời, và để mình còn có người thân chăm sóc nên ngoại đã phải thức hiện cuộc hôn nhân của mình và anh Quân trước khi ngoại mất đi. Và để mình được đến trường như những người khác, anh Quân và mình đã giấu đi mối quan hệ này của chúng mình, xin lỗi bạn nha.

Nghe được câu trả lời của Tịnh, bổng nhiên trong lòng Hoàng cảm thấy có một tia hy vọng, tuy nhiên Hoàng cũng ko vội vui mừng, nhìn sang Tịnh, Hoàng tiếp tục tìm hiểu cái mình muốn biết:

- Vậy Tịnh yêu anh Quân chứ?

- Yêu………mình ko biết nữa, anh Quân có rất nhiều cô gái thích, ảnh là người đàn ông tốt, ảnh chăm sóc mình cũng vì ngoại mình mà thôi, ảnh chưa bao giờ nói yêu mình mà ( lời tác giả: con nhỏ này ngốc hết biết, nhìn biểu hiện của Quân như vậy mà còn ko biết nữa, nhưng cũng tại Quân nữa ko chịu tỏ tình với con nhỏ. Haiz……)

Tịnh rất hoang mang khi trả lời câu hỏi này của Hoàng, lần về quê này sau khi chôn cất ngoại xong, cô có thời gian tâm sự với bà giúp việc già trước khi trở lại thành phố này, bà đã dạy cô cách làm vợ, bổn phận của người làm vợ đối với chồng.v..v..nghe mà cô đỏ bừng mặt, trước giờ cô ko hề biết nhưng qua lời bà nói thì cô vẫn chưa thực sự là vợ anh…và điều đó cũng làm Tịnh bắt đầu suy nghỉ.( lời tác giả: có vẻ Tịnh nhà ta bắt đầu lớn rồi)

Khi nghe xong lời Tịnh nói, lòng Hoàng vui mừng ko có ngôn từ nào diễn tả được, anh nghe như có tiếng pháo hoa nổ bên tai, mừng như ngày hội.

“ Tịnh ơi, cám ơn em. Vậy là anh quyết định sẽ tiếp tục, anh sẽ ko bỏ cuộc đâu” nhưng lời này Hoàng thầm nói trong lòng chứ ko dám nói ra. CuốI nhìn đồng hồ, Hoàng vui vẻ nhắc nhở Tịnh:

- Sắp bắt đầu tiết học rồi đó, tụi mình đi vào học thôi. Àh, Luân cũng lo lắng cho Tịnh lắm đó, lát ra chơi mình hẹn Luân đi xuống căn tin nha.

- Vâng.

Nhìn gương mặt đang vui của Hoàng, Tịnh cũng vui vẻ đáp lại. Cả 2 cùng đi xuống phòng học.

Hôm nay Quân có việc ko đi rướt Tịnh được, nên đã cho tài xế đến rướt Tịnh, ngồi trên xe ko có Quân bên cạnh Tịnh cũng ko muốn nói chuyện, trước giờ toàn là Quân rướt Tịnh tan học, chưa bao giờ anh để tài xế rướt như vậy. Trong lòng cô thầm lo lắng “ko biết có chuyện gì với anh ấy nữa”, đang nhìn lơ lãng ra ngoài cửa sổ xe, chiếc xe chạy bon bon trên đường, những dãy nhà lùi lại phía sau theo cái nhìn của cô, bỏng cô nhỏm người dậy, miệng mở to chứng tỏ vẻ ngạc nhiên “ kia chẳng phải là Quân sao, lúc sáng anh đúng là mặc áo màu đó và chiếc xe cũng là của anh, vậy là cô ko nhìn nhằm, anh gọi điện nói có việc bận, thì ra việc bận của anh là đi nhà hàng với cô em nuôi của mình, họ còn hôn nhau trước cổng nhà hàng nữa chứ.” Lòng cô như vỡ nát ra từng mảnh, nước mắt chảy xuống đôi gò má mịn màng liên tục, con gió thổi cuốn đi những giọt nước mắt khi cô thấy khó chịu và mở cửa sổ xe ra, nhưng sao gió vẫn ko thể cuốn hết đi buồn phiền và nỗi đau trong lòng cô.

Về nhà cô bước xuống xe vớI vẻ mặt buồn não nề, tuy nhiên cô cũng kịp lao đi những giọt nước mắt trên mặt, nhìn thấy Ông triệu trong phòng khách:

- Thưa ba con đi học về.

Ông đang xem thời sự nghe tiếng cô, liền ngước mắt nhìn cô:

- Uh, con lên thay đồ rồi xuống ăn trưa vớI ba.

- Hôm nay con ko đối, ba ăn một mình nha ba.

- Con phải giữ gìn sức khoẻ chứ, ba biết con đang buồn chuyện của ngoại nhưng cũng ko nên bỏ bửa như vậy, ráng ăn một chút đi con.

- Vậng, nhưng ba ăn trước đi ko cần đợI con, con hơi mệt nghỉ một chút rồI con xuống ăn nha ba.

- Thôi, vậy cũng được.

Cô thật sự cảm thấy miệng đắng ghét ko ăn nổi, hình ảnh về Quân lúc nảy đã thực sự đánh gục cô, cô chỉ muốn nằm xuống toàn thân ko còn sức lực. còn ông Triệu nhìn cô buồn, từ chối bửa ăn, ông thở dài đưa ánh mắt lo lắng nhìn dì Nhung đang đi tới.

Buổi tối, Quân từ công ty về, ko thấy Tịnh ra mở cửa như bình thường, có chút thắc mắt trong lòng, liền đi nhanh vào nhà để gặp cô, cả ngày hôm nay ko thấy cô, ko nhìn được nụ cười hồn nhiên trên môi cô, anh cảm thấy nhớ. Nhưng trong nhà cũng ko thấy cô đâu, chỉ thấy Ông Tịnh ngồi ngoài sân sau, đang tưới cây, bước vào chào ông và cũng muốn hỏi thăm về cô nên Quân bước nhanh tới chổ Ông triệu:

- Thưa ba, con mới về.

- Ùh, con ngồi xuống đây, ba có chút chuyện muốn nói cùng con.

Ngước lên nhìn con trai đang đứng cạnh mình, ông kéo cái ghế mây đối diện cho anh ngồi xuống, như chuẩn bị cho một cuộc nói chuyện khá dài.

- Hôm nay Tịnh về nhà ko ăn cơm trưa, ở trên phòng từ trưa tớI giờ.

Nghe ba mình nói, Quân định nhỏm dậy đi tìm cô ngay, nhưng ông Triệu đã khoát tay tỏ ý kêu anh đợi ông nói hết:

- Ngoại nó mới mất, là người thấn duy nhất bên nó từ trước tới giờ nên ko thể trách nó tại sao lại đau buồn như vậy, nhưng con cũng vậy, hôm nay có bận bao nhiêu việc thì cũng phải đưa vợ về cùng ăn cơm với nó chứ, con để nó một mình sẽ làm cho nó tuổi thân nghỉ con là chồng mà ko quan tâm nó, con biết ko? Bây giờ nó ko còn ai chỉ có con là người thân duy nhất của nó, con làm sao thì làm đừng để nó buồn, mà ảnh hưởng đến sức khẻo đó.

- Dạ, vậy con xin phép lên trển xem cổ thế nào.

Ông Triệu vở trách anh, nhưng Quân ko hề có ý cải lại bởi thức sự anh cảm thấy mình có lỗi, anh nôn nóng muốn lên phòng với cô nên lên tiếng chào ông ngay khi ông kết thúc lời vở trách.

Đưa tay gõ cửa phòng mình, nhưng gõ đã lâu anh vẫn ko thấy cô lên tiếng, đành mở cửa đại vào vậy. Đi vào phòng anh thấy tối thui, cô vẫn chưa mở đèn, cố căng con mắt mình lên, khi mắt anh đã quen với bóng tối anh nhìn thấy cô đang nằm ngủ trên giường, chắc là cô đã ngủ từ trưa tới giờ nên ko bật sáng đèn.

Quay lại đưa tay lên công tắc bật đèn, cả phòng liền sáng lên, giúp anh dễ dàng nhìn thấy cô đang nằm xắp, ôm gối ôm hình con thú mà ngủ ngon lành. Bước tới ngồi lên mép giường, nhìn gương mặt cô lúc ngủ, anh cảm thấy tình yêu mình giành cho cô ngày càng tăng, nhưng anh lại chưa dám nói ra, anh sợ khi nói ra mình ko thể kém chế bản thân khi ngần bên cô, cô nào biết được mõi đêm ngủ cạnh cô, mặc dù cả 2 đều cố ý nằm xa nhau ra nhưng giữa đêm cô lại vô ý lăng vào trong lòng anh, đưa tay ôm anh làm anh ko biết đã bao nhiêu đêm phải thức dậy tắm.

Chúc một ngày vui vẻ nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.