Sắc Xuân Trên Đỉnh Non Ngàn

Chương 27: Chăm sóc và nuông chiều




Editor: May

Anh ta nói xong, lại dừng lại, trong đôi mắt thăm sâu hiện lên một tia sáng trêu tức, “Sao chị dâu lại cảm thấy em giống như là một người đàn ông thấy phụ nữ liền không kiềm nén được chứ?”

Thẩm Chanh đang bưng tách lên chuẩn bị uống cà phê, sau khi nghe những lời này của anh ta, nhíu mày liếc nhìn anh ta một cái, “Có tin phun chú một mặt nước không.”

”Tin.” Tần Cận cười đến hóng hách, “Sự bạo lực của chị dâu không phải là người bình thường có thể chịu đựng được, em lại không chịu đựng nổi.”

Cô bạo lực?

Thẩm Chanh không vui nhíu mày, “Con mắt nào của chú nhìn thấy tôi bạo lực?”

Tần Cận vẫn đang cười: “Nhìn cũng chưa nhìn thấy qua, nhưng.... em từng nghe qua.”

Anh ta cố ý gia tăng giọng điệu ở hai chữ nghe qua cực kỳ nặng, như là đang ám chỉ gì đó.

Thẩm Chanh nhíu mày, “Hửm?”

Tần Cận ho nhẹ một tiếng, “Có người nói, mỗi lúc trời tối chị đều không cho anh ấy ngủ.”

Thẩm Chanh: “....”

Cô không cho anh ngủ khi nào?

Không đợi Thẩm Chanh nói chuyện, Tần Cận lại bồi thêm một câu, “Hơn nữa còn nói, buổi sáng chị không cho anh ấy rời giường.”

Thẩm Chanh: “....”

Cô thật muốn lôi người đàn ông đó tới hỏi một chút, đặc biệt sao là ai không để cho người ta ngủ, là ai làm cho ai không xuống giường được?!

Không biết xấu hổ!

”Chị dâu, chuyện này chị biết là được rồi, tuyệt đối đừng nói cho anh ấy biết em từng nói gì.”

Anh ấy trong miệng Tần Cận, chỉ đương nhiên là Thi Vực.

Đều nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm, quả nhiên không giả, hai tên yêu nghiệt này, đáng lẽ nên chờ ngày bị thu phục!

Thẩm Chanh chẳng thèm để ý đến anh ta, nắm túi xách lên đứng dậy bước đi, sau khi đi ra một đoạn khoảng cách lại sực nhớ ra gì đó, quay đầu lại nhắc nhở Tần Cận: “Về sau cách Cố Liên Thành xa một chút, đừng để cho Diệp Tử khó chịu.”

Nói xong, cũng không đợi Tần Cận đưa ra đáp lại, liền muốn bước ra quán cà phê.

Thông qua kính cửa sổ nhìn Thẩm Chanh lái xe đi, Tần Cận chậm rãi thu hồi tầm mắt, uống xong một ly cà phê, anh móc điện thoại từ trong túi quần ra.

Nghĩ đến từ tối hôm qua đến bây giờ, cô gái nhỏ trong nhà vẫn luôn rầu rĩ không vui, thậm chí chưa từng cười qua, không kiềm được vặn nhướng mày.

Ngón tay khớp xương rõ ràng khẽ chạm lên trên màn hình, rất nhanh liền soạn ra một tin nhắn: Đói không? Đói rồi thì anh trở về chở em đi ăn cơm.

Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động một lúc, cảm thấy có chút không ổn, vì vậy xóa đi hai chữ đói không.

Sau khi xóa bỏ, vẫn có chút do dự, suy đi nghĩ lại, lại xóa bỏ hai chữ đói rồi.

Vốn một câu rất bình thường, bị anh cắt giảm đến chỉ còn mỗi mấy chữ “Anh trở về chở em đi ăn cơm“.

Cuối cùng, anh cứ như vậy gửi đi.

Diệp Tử vừa tỉnh ngủ, chợt nghe điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường phát ra âm thanh chấn động ong ong.

Cô trở mình, duỗi tay tìm kiếm điện thoại, nằm sấp trên giường mở màn hình khóa điện thoại, thấy là Tần Cận gởi tin nhắn tới, không kiềm được khẩn trương lên.

Cô cắn răng suy nghĩ kỹ rất lâu, cũng không có dũng khí mở ra.

Từ tối hôm qua đến bây giờ, trong đầu của cô vẫn luôn nhớ lại hình ảnh nhìn thấy ở trong bữa tiệc.

Người đàn ông tuấn mỹ, người phụ nữ hoàn mỹ như vẽ, hai người chuyện trò vui vẻ, đúng là rất xứng lứa vừa đôi.

Người phụ nữ kia đẹp như vậy, chỉ cần là đàn ông đều sẽ động tâm thôi.

Diệp Tử hung hăng cắn môi, rõ ràng không muốn nghĩ ngợi lung tung, nhưng không biết tại sao, cô chính là không khống chế nổi tư tưởng của mình, hết lần này tới lần khác đi suy đoán giữa hai người có cái gì hay không, hoặc có lẽ sẽ xảy ra một vài chuyện gì đó đúng không.

Làm sao vậy làm sao vậy, cô đây là làm sao...

Diệp Tử dùng tay siết chặc điện thoại, nắm đến cả đốt ngón tay cũng bắt đầu trắng bệch, nhưng vẫn không dám mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.