Sắc Xuân Nhập Rượu

Chương 3: Không nên, xin anh không nên




La Tố tách Tiểu Hoàng và Sicily ra, đừng hiểu nhầm, không phải La Tố thấy Tiểu Hoàng và Sicily có gì đó không thuần khiết, mà bộ dáng Sicily biến thành người làm La Tố có chút để ý.

Sicily bất đồng với bọn Tiểu Hoàng và Đại Ngốc, hình người của Sicily bỏ qua thời kì con nít, trực tiếp bước vào thời thanh niên, đây là điều La Tố chú ý nhất.

Bất quá mang Sicily theo bên người kiểm tra vài ngày cũng không phát hiện Sicily có gì bất ổn, nhưng từ khi Tiểu Hoàng và Sicily vào nhà gỗ nhỏ, mỗi ngày đều dính lấy Sicily, ngay cả chủ nhân La Tố cũng quăng ra sau đầu.

Tiểu Hoàng có người chăm sóc đối với La Tố mà nói là chuyện tốt, tuy không biết vì sao quan hệ 2 đứa trở nên tốt như vậy, bất quá cũng không ảnh hưởng gì tới cậu, ngược lại còn gỡ xuống một gánh nặng. Tiểu Hoàng biến thành hình người cùng khế ước thú tuy khác biệt không lớn, nhưng thể trọng có biến hóa long trời lở đất, vì thế trước kia mấy động tác làm nũng như nhảy lên vai La Tố, nằm trong túi tiền cậu ngủ gà ngủ gật, mọi hành động như vậy bây giờ lại không thể làm.

Nhưng Tiểu Hoàng lại là một đứa bé không biết nặng nhẹ, nó không biết cái nào có thể làm, cái nào không, vì thế La Tố thường xuyên bị tiểu quỷ tóc vàng ‘đè’ tới mức xương sống thắt lưng đều đau nhức, cũng may bây giờ cuối cùng cũng có người tiếp nhận tiểu bại hoại này, làm cậu thở phào không ít.

La Tố không đem chuyện thiếu niên 14 tuổi trong quả cầu thủy tinh là Sicily nói cho Tư Lôi Tạp, thứ nhất cậu cảm thấy không cần… thứ hai… Sicily và Tư Lôi Tạp có thể nói là thù mới hận cũ, nếu chuyện này thực sự bị Tư Lôi Tạp Biết, với tính cách buồn tao của nam nhân kia, nói không chừng sẽ làm ra chuyện kinh khủng gì đó không biết được.

Mấy ngày nay, trừ bỏ lục đục có khế ước thú biến thành hình người, liên minh cũng có hành động mới. Thực ngoài dự đoán của La Tố, liên minh không khởi sướng công kích Bắc Ngoại Sâm mà áp dụng chiến lược trợ giúp toàn diện.

Đơn giản mà nói liên minh chẳng những không phái quân đội tấn công Bắc Ngoại Sâm, thậm chí còn công bố thừa nhận Bắc Ngoại Sâm hoàn toàn độc lập với liên minh trên internet và các phương tiện truyền thông, mà tên chính thức của Bắc Ngoại Sâm đã được đổi thành tên mà La Tố đã nói trước khi rời đi ‘Vương Quốc Khế Ước Thú’.

Tiếp đó, liên minh còn ban bố một loạt chính sách, tỷ như Bắc Ngoại Sâm, cũng chính là Vương Quốc Khế Ước Thú từ khu cấm trở thành khu bảo hộ. Dân chúng thiếu niên tới một độ tuổi nhất định nếu vẫn chưa kí kết được khế ước thú có thể xin phép chính phủ tiến vào Bắc Ngoại Sâm để tìm kiếm khế ước thú của mình.

Mặc khác, liên minh còn thừa nhận thân phận Kì Lân của La Tố, nhưng trừ bỏ nhắc tên, liên minh phong tỏa tất cả truyền thông lan truyền hình ảnh hay các đoạn băng ghi hình Kì Lân.

La Tố lúc tra được tin này còn cảm thấy có chút khó tin, liên minh cấm truyền thông đăng hình cậu còn có thể hiểu, nhưng sa liên minh dám tuyên bố ‘Thiếu niên chưa kí kết khế ước thú có thể xin phép chính phủ tiến vào Bắc Ngoại Sâm’? Chẳng lẽ liên minh không sợ những thiếu niên này có đi mà không có về?

La tố vốn định hỏi Tư Lôi Tạp xác nhận lại tin tức này, chính là lo lắng anh là một thành viên quân đội, hơn nữa với tính cách của nam nhân đó, nếu cậu hỏi anh nhất định sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, dù sao một bên là người yêu, một bên là quốc gia mình nguyện trung thành.

Nghĩ đi nghĩ lại thấy chỉ cần chờ đợi cũng có kết quả, vì thế La Tố cũng không làm Tư Lôi Tạp khó xử, thẳng đến 3 ngày sau, La Tố rốt cuộc hiểu được tính toán của liên minh.

Liên minh cũng không có nhiều người tiến vào Bắc Ngoại Sâm, chỉ thả 3, 4 đứa con nít tiến vào, đứa lớn nhất cũng không quá 12, nhỏ nhất cũng chỉ 7 tuổi. Bên người đám nhỏ chỉ có một quân nhân đi theo, La Tố định để huyễn nhãn thú thay đổi kết cấu Bắc Ngoại Sâm, để đám người đi một vòng tròn rồi trở về, không ngờ cuối cùng lại xảy ra chuyện.

Mấy đứa nhỏ tiến vào lần này, thế nhưng lại có đứa có lực tương tác rất cao đối với khế ước thú, hơn nữa con nít nhỏ tuổi như vậy cũng không có tâm địa gian xảo, tâm tư đơn thuần nên rất được khế ước thú thích, này cũng làm khế ước thú Bắc Ngoại Sâm chủ động thân cận.

Bất quá vì mệnh lệnh của La Tố nên nhóm khế ước thú tuy thực thích đám nhỏ này, nhưng không ai dám tùy tiện hạ khế ước, bởi vì chúng nó đều biết một khi kí khế ước với người bên ngoài, vậy chúng nó nhất định phải rời khỏi Bắc Ngoại Sâm, thậm chí còn phải rời khỏi đồng bạn của mình.

Nhưng có một con huyễn nhãn thú thực sự rất thích một đứa nhỏ trong đoàn người, La Tố có thể thông qua lực tinh thần dao động đọc được cảm thụ cùng tâm tình của nó, loại vui sướng khi rốt cuộc cũng chờ đợi được người trong vận mệnh của mình… làm La Tố trầm mặc cùng những cảm xúc không thể giải thích.

Khế ước thú vì thú nhân mà sinh, tựa như nhóm động vật vậy, những con chó lưu lạc làm sao không muốn tìm một gia đình thu lưu mình, một chủ nhân hảo hảo đối đã với nó.

Kì thực ngay từ đầu cậu đã hiểu… thứ khế ước thú muốn không phải tự do, cũng không phải quyền lợi ngự trị thú nhân, thậm chí so với tự do chúng nó càng khao khát được làm bạn với chủ nhân của mình, yên lặng bảo hộ bên người, chỉ cần chủ nhân không vứt bỏ chúng nó, không xem chúng nó là công cụ lợi dụng thì đủ rồi.

Rõ ràng chỉ là yêu cầu nhỏ bé như thế nhưng trên thế giới này có rất nhiều người không làm được, tựa như cậu lúc trước vậy. Có lẽ cậu hiện tại làm tất cả chỉ vì chuộc tội mà thôi, nói ra thì thứ thực sự cậu để ý… cũng không phải nội tâm khế ước thú, mà là chính mình.

Cậu vốn tưởng mình đã thay đổi, nhưng tới bây giờ cậu mới phát hiện, kì thật cậu không thay đổi gì cả. Cậu vẫn là tên phản bội đồng bạn của mình trong quá khứ, nam nhân tàn nhẫn trơ mắt nhìn A Lại chết đi.

La Tố cụp mi mắt, bi ai dần dần khuếch tán trong lòng cậu, cậu làm nhiều như vậy, rời bỏ liên minh, rời bỏ người nhà và Tư Lôi Tạp, kết quả đi một vòng lại phát hiện mình vẫn đứng yên một chỗ, cậu thật sự… không có chút tiến bộ nào cả.

Cảm thụ được tình cảm tha thiết chân thành nhất trong lòng khế ước thú, La Tố rốt cuộc hiểu ra việc thực sự mình nên làm là gì, cậu không ngăn cản huyễn nhãn thú kí khế ước với người bên ngoài, việc cậu muốn chính là bảo hộ khế ước thú, chứ không phải… ngăn cản tự do của chúng.

Bất luận khế ước thú Bắc Ngoại Sâm đi tới đâu, chỉ cần cậu còn sống một ngày, cậu sẽ dùng ánh mắt mình hảo hảo nhìn khế ước thú, dùng đôi tay này hảo hảo bảo vệ khế ước thú, việc cậu phải làm là để nhóm khế ước thú … vĩnh viễn có một ngôi nhà để quay về.

Đã không còn mệnh lệnh cưỡng chế của La Tố, huyễn nhãn thú cùng đứa nhỏ thú nhân rời đi. Lúc đi, La Tố phát tin chúc phúc tới cho nó, hi vọng đứa nhỏ đó sẽ mang cuộc sống hạnh phúc tới cho nó, ngoài ra có không ít khế ước thú vui vẻ tiễn huyễn nhãn thú kia đi, là đồng bạn đầu tiên rời đi, mọi người đều có chút lưu luyến không rời.

Một nhóm con nít tiến tới tìm kiếm khế ước thú rời đi, Bắc Ngoại Sâm rốt cuộc khôi phục lại bình tĩnh, bất quá La Tố biết sự yên ổn này sẽ không kéo dài quá lâu, hôm nay cậu đã để người liên minh đưa vào thành công mang khế ước thú đi, vì thế liên minh nhất định sẽ lập tức phái người tới đàm phán, có lẽ đây là mục đích của liên minh… muốn biết ý tưởng cùng điểm mấu chốt thực sự của cậu.

Không ngoài dự đoán của La Tố, bọn nhỏ tới tìm khế ước thú rời đi không bao lâu, liên minh đã phái người tới đàm phán, người liên minh phái tới lần này vẫn là Ôn Tư Đặc.

Ôn Tư Đặc mang tới cho La Tố tin tức liên minh vẫn nguyện ý kí kết hiệp nghị hòa bình, hi vọng La Tố có thể sớm trở về liên minh, La Tố vẫn như trước cự tuyệt trở về, bất quá cậu lại đồng ý hiệp nghị hòa bình không xâm phạm lẫn nhau, cùng lúc đó, công dân liên minh có thể tiến vào Bắc Ngoại Sâm tìm kiếm khế ước thú, đương nhiên trong quá trình này nếu kẻ nào dám làm bừa hoặc cùng võ lực tổn thương, ức hiếp khế ước thú, La Tố có thể xử phạt tại chỗ, sinh tử miễn bàn.

“Đúng rồi, còn một việc muốn nói với cậu.” Ôn Tư Đặc nhận được hiệp nghị xong mới nói: “Pháp Phi Tư bị phán tù chung thân.”

“Ân.” La Tố khẽ nói.

“Xem ra cậu không có nhiều hứng thú với chuyện của anh ta.” Ôn Tư Đặc nhìn ra La Tố có chút lơ đãng, bất quá anh cũng không để ý, đổi đề tài: “Đoạn thời gian sau có thể tôi không tới được.”

“Sao vậy?”

“Cơ thể không tiện lắm, vì thế lần sau nếu phái người tới đàm phán, hẳn sẽ phái người khác.” Ôn Tư Đặc nhún vai.

“Bị thương?” La Tố dùng lực tinh thần cảm ứng cơ thể Ôn Tư Đặc, bất quá không phát hiện có chỗ nào bị thương nhưng lại ngoài ý muốn bắt được tinh thần dao động của một người khác, đây là…?

“Nói đơn giản thì, tôi mang thai.” Ôn Tư Đặc vẫn bộ dáng cũ, mỉm cười ôn nhu.

La Tố nghe vậy, khó tin trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy một chuyện khó tiêu hóa như vậy, qua thật lâu mới tỉnh táo lại: “Là lúc bị hình phạt à? Huyễn nhãn thú tôi để lại không có tác dụng sao? Người kia là ai?”

Ôn Tư Đặc thấy La Tố khẩn trương như vậy, nhịn không được cười khẽ: “Không phải như cậu tưởng đâu, tôi chỉ tìm ra chuyện càng thú vị hơn thôi.”

“…” La Tố biết tính cách Ôn Tư Đặc không giống như vẻ ngoài ôn hòa mềm mại của anh, vì thế cũng không nói thêm gì.

“Không hỏi ai là cha đứa nhỏ sao?” Ôn Tư Đặc xoa nhẹ nốt ruồi bên khóe mắt.

“Đại khái cũng đoán được.” Không phải La Tố không hiếu kì, mà người có thể làm Ôn Tư Đặc có kết luận ‘thú vị’ không nhiều, huống chi trong lòng anh vốn đã có hình bóng một người.

“Tôi chỉ không hiểu được…” La Tố cụp mi mắt: “Anh đã thoát khỏi quá khứ sao?”

“Cậu nghĩ thế nào?” Gió nhẹ thổi bay sợi tóc bạc trên trán Ôn Tư Đặc, làm gương mặt tinh xảo lại càng thêm phần cởi mở cùng cao ngạo: “A Tố, cậu biết không? Có đôi khi thích ai cũng không quan trọng, quan trọng là… tôi muốn một đứa nhỏ.”

La Tố dừng một chút: “Nói cách khác, người kia là ai cũng được?”

“Cậu có thể lí giải như vậy.” Ôn Tư Đặc cười khẽ: “Bất quá nếu phải chọn, chọn một đối tượng có giá trị thì thú vị hơn, không phải sao?”

“Tôi hiện tại có chút đồng tình với Tu Lôi.” La Tố nhìn nhóm khế ước thú vui đùa ở xa xa nói: “Vì sao lại muốn một đứa nhỏ? Nếu không có thể nhận nuôi cũng được mà?”

“Cậu không hiểu, A Tố.” Ôn Tư Đặc mang theo nụ cười trên gương mặt làm tim người ta đập loạn cùng xúc động: “Nếu tôi chết đi thì còn ai nhớ tới Phổ Pháp? Vì thế phải là con của tôi, có dòng máu trên người tôi, thay tôi vĩnh viễn ghi khắc hết thảy.”

Yết hầu La Tố giống như bị thứ gì đó ngăn chặn, cậu kinh ngạc nhìn Ôn Tư Đặc bình tĩnh nói ra những lời này, cứ như đây là lần đầu tiên cậu nhận thức người trước mặt này.

Qua thật lâu, La Tố mới thở dài: “Tôi cảm thấy cuối cùng cũng có chút hiểu anh.”

Ôn Tư Đặc nhếch khóe miệng nói: “Tôi nghĩ từ lúc đầu nhìn thấy tôi giết người, cậu nên hiểu rồi.”

La Tố không trả lời, tiếp đó là khoảng thời gian trầm mặc thật dài, bất quá La Tố cùng Ôn Tư Đặc đều thực hưởng thụ sự im lặng này, trong Bắc Ngoại Sâm không có ai làm phiền họ, bất luận muốn nói gì cũng có thể nói cho đối phương.

Gió nhẹ xẹt qua hai người, gió bụi cùng tiếng lá cây sàn sạt, âm thanh Ôn Tư Đặc lại vang lên: “Còn cậu? Vì sao lại kiên trì ở đây?”

“Ai biết được.” La Tố không muốn trả lời, hay nên nói… cậu không biết phải trả lời thế nào.

“Ngày đó bọn Mộng Bỉ Tư khuyên cậu trở về liên minh thất bại, trên đường về ba ba cậu nói với bọn họ một việc.” Ôn Tư Đặc làm sâu thêm nụ cười bên môi: “Ông nói lúc đầu cậu muốn đổi chức nghiệp đã nói một câu.”

“Nói cái gì?” Bởi vì đã qua rất lâu, La Tố cũng không nhớ rõ.

“Cậu nói… ánh mắt khế ước thú cùng ánh mắt chúng ta bất đồng.” Ôn Tư Đặc nói tiếp: “Sau đó nhóm quan lớn liên minh liên tưởng tới lời nói lúc cậu cự tuyệt bọn họ, cậu nói cậu không tin tưởng, bởi vì từ ánh mắt họ không nhìn thấy bất cứ tình cảm thuần túy nào, khác hẳn với khế ước thú.”

“Cho nên?”

“Cho nên tôi rất hiếu kì, cậu rốt cuộc thấy gì trong mắt khế ước thú?”

“Đây là điều anh muốn hỏi hay bị người ta nhờ vả?” La Tố liếc mắt liền nhìn thấu mục đích của Ôn Tư Đặc, bởi vì bọn họ là loại người giống nhau nên họ vốn không có nhiều hành động can thiệp vào suy nghĩ của người khác.

“Coi như là tôi hỏi đi.” Ôn Tư Đặc không chút nghĩa khí bán đứng người kia, bởi vì anh biết cho dù anh không nói, với sự thông minh của La Tố cũng đoán được.

“Quên đi.” La Tố cũng không thích so đo, với lại loại người áp dụng sách lược buồn tao như vậy chỉ có Tư Lôi Tạp mà thôi, vì thế cậu nghiêng đầu nhìn Ôn Tư Đặc: “Anh thấy gì trong mắt tôi?”

“…” Ôn Tư Đặc chăm chú nhìn đôi ngươi sâu đen láy của La Tố, đó là một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, không phải hình dạng nó dễ nhìn thế nào mà là từ ánh mắt đó không nhìn được bao nhiêu tình tự, giống như một viên hắc bảo thạch thuần túy, trên đó còn có ảnh ngược của chính mình.

Do dự một lát, Ôn Tư Đặc mở miệng nói: “Tôi thấy hình ảnh thu nhỏ của mình trong mắt cậu.”

“Đây là đáp án.” La Tố nhìn về phía khế ước thú, chậm rãi nói: “Tôi thấy chính mình.”

Đáp án ngoài dự liệu làm Ôn Tư Đặc sững sờ một chốc: “Sao lại là chính mình?”

“A.” La Tố khó có dịp nhếch môi cười: “Đáp án này để Tư Lôi Tạp tự mình đến hỏi đi.”

“Quả nhiên cậu đoán được.” Ôn Tư Đặc không tiếp tục truy hỏi, anh trước giờ vẫn luôn là người biết chừng mực.

Bởi vì tất cả nhiệm vụ đã hoàn thành, nên Ôn Tư Đặc cũng không ở lâu, trực tiếp rời khỏi Bắc Ngoại Sâm. Mấy ngày kế tiếp lại có vài người tiến vào, trong số họ có người thành công cũng có người thất bại, bất quá mặc kệ kết quả thế nào bọn họ cũng phát hiện khế ước thú mang ra từ Bắc Ngoại Sâm mạnh hơn khế ước thú liên minh nuôi dưỡng rất nhiều!

Từ đó về sau, tiếng tăm Bắc Ngoại Sâm ngày càng càng lan xa, khế ước Bắc Ngoại Sâm vốn là khế ước thú từ trung tâm nuôi dưỡng dã ngoại, từ khi độc lập thì địa vị trong mắt khế thú càng cao hơn, bởi vì khế ước thú Bắc Ngoại Sâm tượng trưng cho càng mạnh, càng thông minh cùng chất lượng càng tốt! Điểm này ngay cả La Tố cũng không ngờ.

Bởi vì Bắc Ngoại Sâm không khép kín đối ngoại nên liên minh cũng duy trì rất nhiều kĩ thuật cùng tiền tài, khoa học kĩ thuật cao làm Bắc Ngoại Sâm phát triển rất nhanh, khu rừng ở Bắc Ngoại Sâm được khai phá một phần thành khu vực giống như khu dân cư liên minh, khu này chuyên cung cấp cho khế ước thú hình người sử dụng, đương nhiên La Tố cũng ở đó.

Mấy tháng sau, Tư Lôi Tạp rốt cuộc cũng đến thăm Bắc Ngoại Sâm, La Tố tưởng Tư Lôi Tạp tới hỏi vấn đề kia, nhưng lúc cậu nhìn thấy ba lô quân dụng trên lưng anh, bộ dáng tính toán ở lại lâu dài thì giật mình.

“Đừng nói anh định không quay về liên minh nữa.” La Tố có chút đau đầu đỡ trán, lúc trước cậu đã nói tới mức đó, vì sao Tư Lôi Tạp vẫn không hiểu.

“Tôi nhận được nhiệm vụ mới nhất.” Tư Lôi Tạp tuy vẫn mang bộ mặt nghiêm túc nhưng tay anh đã ‘hiền lành’ bắt đầu sắp xếp quần áo La Tố.

“Nhiệm vụ gì?” La Tố có dự cảm bất hảo.

“Trợ giúp Bắc Ngoại Sâm phát triển.” Tư Lôi Tạp nghiêm trang đáp.

“…” La Tố đột nhiên có xúc động muốn hung hăng đập nát liên minh? Định áp dụng ‘mỹ nam kế’ với cậu sao? Cậu thoạt nhìn là một tên dễ dụ như vậy?

La Tố nghĩ đến đây, giương mắt nhìn về phía Tư Lôi Tạp, bởi vì quần áo chưa chặt của La Tố chất đống hơi bị nhiều, nên để thuận tiện, Tư Lôi Tạp biến về hình lang để thùng quần áo bẩn cố định trên lưng, bước đi thong thả ra cửa, có thể vì được ở cùng một chỗ với La Tố nên tâm tình cự lang đặc biệt tốt, lúc đi đường cái đuôi màu xám còn không ngừng đong đưa.

Giờ phút này La Tố phát hiện, liên minh dùng ‘mỹ nam kế’ đối với cậu… tựa hồ vẫn có tác dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.