Sắc Xuân Nhập Rượu

Chương 11: Khó nhịn tự giày vò




Sau đó ta cùng Thường Trữ nói chuyện phiếm rất lâu, cho đến lúc mặt trời lặn về phía Tây ta mới nhớ ra Nhạn Nhi vẫn còn chờ ở trong tiệm trà. Ta vội vàng nói lời tạm biệt với Thường Trữ, lúc chạy vào tiệm trà lại thấy đầu gỗ. Đầu gỗ vừa nhìn thấy ta, sắc mặt như được thả lỏng, trong mắt hiện lên vẻ nhu hòa, "Quán Quán."

Ta ngạc nhiên nói: "Nhạn Nhi đâu?"

"Muội ấy vừa về rồi" Giang Hằng đặt xuống mấy đồng tiền xuống bàn, hắn cầm lấy tay ta, "Chúng ta về nhà thôi."

Ta cùng đầu gỗ bước ra khỏi tiệm trà, ta chợt thấy hiện giờ đầu gỗ hơi khác thường, đi được một đoạn ngắn, ta nhịn không được hỏi: "Đầu gỗ, chàng sao lại ở tiệm trà?"

Lời nói của ta còn chưa dứt, Giang Hằng đã nắm chặt lấy tay ta, hắn cúi đầu nói: "Nhạn Nhi sai người đến nói ta biết hôm nay nàng gặp cố nhân."

"Sau đó?"

"Nàng và Thường Trữ công chúa tình cảm rất tốt, ta lo nàng sẽ cũng nàng ấy bỏ đi."

Ta dở khóc dở cười, "Sao có thể chứ? Ngày thành thân của chúng ta đã định, giá y thiệp mời đều đã chuẩn bị xong, ta sao có thể bỏ đi với Thường Trữ chứ?"

Đầu gỗ mím môi không nói lời nào.

Trong lòng ta nghĩ hắn sợ ta cà Thường Trữ bỏ đi, mà ta lại sợ hắn nhớ lại những chuyện trước kia lại chạy theo chân Hoàng đế. Ta và đầu gỗ coi như giống nhau, tuy nói sắp đến ngày thành thân, nhưng hiện giờ ta và đầu gỗ có thể nói là khuyết thiếu vài phần an tâm.

Ta nhìn đầu gỗ, nảy ra một ý hay.

Ta giả bộ bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, nói: "Hôm nay Thường Trữ đúng là có khuyên ta về cung, nàng ấy nói với ta bệ hạ vẫn không quên được ta, Thường Trữ cũng nhớ ta mà Giang Nam lại xa xôi như vậy..." Vẻ mặt Giang Hằng lập tức căng thẳng, ta liếc nhìn, lại nói: "Thường Trữ còn nói chỉ cần ta và chàng còn chưa động phòng, thì nàng ấy vẫn tiếp tục khuyên ta về cung."

Giang Hằng lập tức nói: "Còn sáu ngày nữa."

Haizz, lúc ta nói đến hai chữ động phòng đã cố ý nhấn mạnh, mà đầu gỗ này sao vẫn không nghe ra ẩn ý của ta chứ? Ý của ta là động phòng quan trọng hơn, tốt nhất tối nay cá nước thân mật cho chắc chắn. Nhưng mà đầu gỗ vẫn là đầu gỗ, hắn cố tình nghe không ra ý tứ của ta, xem ra chỉ có thể nói rõ.

Ta kéo kéo tay Giang Hằng, khẽ nói: "Ý của ta không phải như thế."

Đầu gỗ khó hiểu nói: "Có ý gì?"

Ta kiễng chân đến gần sát tai hắn, nhỏ giọng nói: "Ý của ta là chúng ta đêm nay động phòng."

Đèn lồng đã thắp lên, trên bầu trời sao đêm lấp lánh rộng khắp, lúc rời khỏi tai hắn thì thấy tầng đỏ ửng lan từ tai đến tận cổ hắn, hắn mấp máy môi định mở miệng, thì ta lườm hắn, "Đầu gỗ, chàng mà nói cái gì thành thân xong mới động phòng thì sẽ làm ta tức giận."

Giang Hằng ngậm miệng lại.

Ta mừng rỡ nói: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta hiện giờ quay về động phòng đi." Dừng lại, ta lại nói: "Nên sớm hoàn thành chuyện này, nếu hôm sau ra được một oa nhi, thì càng tốt. Đến lúc đó chàng an tâm ta cũng an tâm, tất cả đều vui vẻ."

.

Lúc trở lại Giang gia, vừa đúng lúc gặp Tứ công tử Giang gia Giang Dật đang định ra ngoài tầm hoa vấn liễu, Giang Dật nhìn thấy Giang Hằng rất không tình nguyện gọi một tiếng “Đại ca”, sau đó lại u oán gọi ta một tiếng "Đại tẩu" . Ta nghe mà trong lòng thoải mái, có lẽ là vì nguyên nhân yêu ai yêu cả đường đi, ta chợt thấy thật ra các công tử nhà giàu cũng không hư hỏng lắm.

Đầu gỗ rất có uy nghiêm của bậc huynh trưởng, hắn nghiêm mặt giáo huấn Giang Dật, bảo hắn đi hoa lâu ít thôi. Giang Dật cũng nghe lời, đầu gỗ chỉ mới nói hai ba câu, hắn đã sờ mũi nói: "Đại ca nói rất đúng, sau này ta nhất định sẽ ít đi hoa lâu."

Sau khi Giang Dật rời đi, ta nói với đầu gỗ: "Đầu gỗ, chàng rất có dáng dạy dỗ đệ đệ không ngoan." Ta bỗng dưng nhớ tới Nhị nương cùng Tam nương của đầu gỗ, lúc trước Tam nương còn thuê sát thủ đến giết Nhạn Nhi... Lần này đầu gỗ trở về Giang gia trở thành trưởng tử(*con trai trưởng*) Giang tộc, Tam nương nhất định trong lòng sinh oán hận đầu gỗ. "Đầu gỗ, chàng phải cẩn thận Tam nương của chàng, bà ta đã có thể phái sát thủ đến giết Nhạn Nhi, tất nhiên cũng có thể làm thế với chàng."

Giang Hằng nói: "Tam nương làm như vậy, chỉ là dựa vào gia phụ ốm đau nằm liệt giường, mẫu thân không quản chuyện Giang gia, hiện giờ bệnh tình phụ thân chuyển biến tốt, mẫu thân đã bắt đầu để ý đến sự vụ trong Giang gia, có lẽ Tam nương cũng không gây ra chuyện lớn gì. Hơn nữa Tam nương làm chuyện ác độc với Nhạn Nhi, ta đã thu thập chứng cớ. Đợi chứng cớ thu thập đầy đủ, có lẽ Giang phủ sẽ không còn vị trí Tam nương."

Ta bĩu môi, nói: "Thật ra nói đến cùng đều là phụ thân chàng không tốt, nếu phụ thân chàng chỉ lấy một mình mẫu thân, nhất định sẽ không phát sinh những chuyện này."

"Ta chỉ lấy một mình Quán Quán, có một mình Quán Quán là đủ rồi."

Ta lườm hắn, "Thách chàng cũng không dám lấy người khác. Haiz, không nói những lời này nữa, chúng ta mau trở về phòng đi. Nhanh làm chuyện đúng đắn."

Mặt đầu gỗ lại đỏ lên, ta lôi kéo hắn vào phòng, vừa đi vừa nói: "Nếu chàng dám nói một chữ không, từ nay về sau ta sẽ không để ý chàng nữa." Qua mấy ngày chung sống với đầu gỗ, ta phát hiện đối phó với đầu gỗ thì tính tình phải mạnh bạo một chút.

Xem ra ta mạnh bạo là đúng, đầu gỗ đến giờ một chút phản kháng cũng không có ngoan ngoãn theo ta về phòng.

Tuy nhìn bên ngoài ta gần như là dâng trào, la hét muốn cùng đầu gỗ động phòng, nhưng thật sự, ta cũng vô cùng khẩn trương, bàn tay dưới tay áo đã hơi run run.

Mặt Giang Hằng từ lúc đi đến lúc vào phòng vẫn đỏ hồng, ta nhìn nhìn, mặt của hắn đỏ đến mức có thể nhỏ cả máu ra ngoài. Ta đưa tay sờ thử, ra vẻ thoải mái nói: "Đầu gỗ, thả lỏng một chút. Người không biết chuyện nhìn vào, còn tưởng ta đã làm gì chàng."

Giang Hằng tội nghiệp nhìn ta, "Quán Quán, hiện giờ động phòng?"

Ta ho khụ khụ, "Chàng không phải lo lắng ta cùng Thường Trữ bỏ đi sao?"

"Quán Quán, ta gọi nha hoàn đem nước ấm vào cho nàng tắm rửa."

Ta lạnh mặt: "Chàng đừng có kéo dài thời gian như vậy, việc này cuối cùng cũng phải làm, chúng ta tốc chiến tốc thắng." Nói xong, trong lòng ta dâng lên cảm giác hào hùng, ta lại nói: "Mấy ngày nay chàng không phải đều ở bên ngoài buôn bán sao? Việc buôn bán bên ngoài không phải làm rất nhanh sao, chàng cứ đem chuyện phòng the làm như buôn bán đi."

Giang Hằng mặt đỏ giống hệt như tôm luộc, hắn trầm mặc, đột nhiên cầm lấy chén trà nguội trên bàn hung hăng uống một ngụm, hắn nói: "Quán Quán, ta..." Hắn dừng lại, lại hung hăng uống một ngụm trà, "Ta..."

...

Ấm trà nguội trên bàn đều bị Giang Hằng uống sạch, khoé miệng ta giật giật, bất đắc dĩ nói: "Rốt cuộc là chàng muốn nói gì?"

Mặt Giang Hằng lại đỏ lên, trong lòng ta kinh hoảng, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ... chàng có tâm vô lực?" Ta hoảng hốt, càng phát giác phán đoán của mình hình như là đúng. Lúc ở trong cung, đầu gỗ đã nói hắn trước giờ chưa từng đến Thanh lâu, cảm thấy nơi đó là nơi ô uế. Về sau ta cùng hắn ở trên giường cọ cọ sát sát vài lần, hắn vẫn quân tử như trước làm người ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Có tâm vô lực... Có tâm vô lực...

Ta cắn răng nói: "Đầu gỗ đừng sợ, ta biết Giang Nam không thiếu đại phu chuyên trị bệnh có tâm vô lực ... Ngày mai, không, bây giờ chúng ta lập tức đi tìm đại phu." Ta kéo tay đầu gỗ, đầu gỗ lật tay cầm lấy tay ta, "Quán Quán, không phải."

"Haiz, chàng đừng lo lắng. Chúng ta đã tính là vợ chồng rồi, chàng không phải thẹn thùng."

"Quán Quán, ta có tâm có lực." Mặt đầu gỗ càng lúc càng đỏ, hắn bỗng dưng buông tay ta ra, nói: "Nàng chờ một lát, ta đi lấy mấy thứ rồi quay lại..."

Ta sửng sốt, đầu gỗ đã quay đầu rời khỏi phòng. Ta cũng không biết đầu gỗ muốn đi lấy cái gì, dù sao đầu gỗ đã nói có tâm có lực thì ta cũng không cần lo lắng. Hơn nữa đêm dài đằng đẵng, không vội không vội.

Cho nên, ta gọi nha hoàn đem nước ấm vào, lại chọn một chiếc yếm đỏ thêu uyên ương cùng bộ váy lụa mỏng. Tắm rửa xong xuôi, lúc ta từ sau bình phong bước ra, Giang Hằng đã quay lại.

Hắn ngồi trước bàn, trên bàn chồng chất đồ, sách có quyển tranh cũng có. Ta kinh ngạc đi tới, đầu gỗ cả khuôn mặt đỏ bừng ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn dừng lại trên người ta, cả khuôn mặt lập tức lại đỏ thêm mấy phần, "Quán... Quán Quán..."

"Hửm?"

"Cẩn thận cảm lạnh."

Ta nói: "Ta rất nóng."

Trong mắt hắn có sự bối rối, dường như không biết nên nhìn đi đâu, vừa cúi đầu rồi lại nhanh chóng ngẩng lên. Ta kinh ngạc hỏi: "Chàng đang xem gì thế?"

Đầu gỗ gấp sách lại, hắn nặng nề khụ khụ mấy tiếng, "... Xuân cung."

"Tìm ở đâu đến?"

"Trong phòng Tứ đệ." Đầu gỗ lại ho khụ khụ, nói: "Phương diện này ta không tinh thông lắm, cũng không biết nên dùng lực độ nào cùng phương thức nào, nhỡ làm bị thương Quán Quán, cho nên đến chỗ Tứ đệ mượn... xuân cung tìm hiểu chút..."

Ta nói: "... Chàng thật sự chưa quan hệ lần nào?"

Đầu gỗ đỏ mặt nói: "Đối với chuyện phòng the ta rất nghiêm túc, chỉ muốn... cùng người trong lòng cùng nhau mây mưa vu sơn." (*mây mưa vu sơn – mây mưa ở non Vu: chỉ hoan ái nam nữ*)

"Quá tốt quá tốt, về điểm này chúng ta giống nhau." Ta ngồi xuống ghế bên phải đầu gỗ, tùy tiện cầm lên một bức hoạ, "Chúng ta cùng nhau tìm hiểu..."

Ta mở bức hoạ ra, bên trong vẽ một nam một nữ, lấy tư thế nữ trên nam dưới để tiến hành mây mưa vu sơn, vẽ cực kỳ sinh động, ta gần như có thể nghe thấy tiếng thở gấp ưm a từ trong tranh vang ra. Ta chỉ thấy miệng khô lưỡi khô, mặt đỏ tai hồng, tim trong lồng ngực đập rất nhanh.

Mặt ta đỏ nóng lên, thoáng liếc nhìn đầu gỗ, cả người hắn cứ như vừa mới từ thùng nhuộm màu đỏ đi ra vậy.

Ta kéo kéo ống tay áo đầu gỗ, chỉ chỉ bức hoạ trên tay, "... Chàng xem thế này được không?"

Ánh mắt đầu gỗ căn bản không dám nhìn ta, hắn khẽ nói: "Nàng thích như vậy?"

Ta cũng nói khẽ: "... Thế nào cũng được."

Hai chúng ta lại trầm mặc một lúc lâu, ta nhỏ giọng nói: "Nghe nói nam nhân đều thích ở trên ..."

Đầu gỗ cũng nhỏ giọng nói: "... Ta thế nào cũng được."

"Vậy thì... đến đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.