SẮC XUÂN GỬI NGƯỜI TÌNH (NGƯỜI TÌNH)

Chương 7: Thanh niên 5 tốt




Trần Mạch Đông sờ bao thuốc trong túi, hỏi:

– Nãy mắc gì cô đá tôi?

Trang Khiết đáp:

– Vì thấy anh vĩ đại chứ sao.

Trần Mạch Đông nhìn cô, ngậm điếu thuốc rồi gật đầu, bước về phía nhà tang lễ.

Trang Khiết đi theo hỏi anh:

– Sao Chủ tịch thị trấn khen anh mà anh không cười?

– Do tính chất công việc nên trước giờ tôi đều không cười.

– Tính chất công việc gì?

– À hiểu rồi.

Trang Khiết sực ngộ ra:

– Suốt ngày gặp thi hài với người nhà khóc tang thì đúng là không nên cười thật.

– Trước kia cô trầm tính với kiệm lời lắm mà.

Trần Mạch Đông chê cô ồn ào.

– Anh cũng bảo là trước kia còn gì.

Trang Khiết thầm nhẩm tính.

– Sắp 16 năm rồi.

– Anh cũng lột xác 360 độ còn gì? Hồi xưa anh từng tốc váy con gái bị nhà trường…

Trần Mạch Đông đứng khựng lại cãi:

– Tôi chưa từng tốc váy con gái bao giờ.

– À ừ, em hiểu lầm anh.

– Hồi ấy ai cũng mặc quần đồng phục, tôi tốc kiểu gì hả?

Trần Mạch Đông nhìn cô.

– Vâng vâng, do em nhờ nhầm.

Trần Mạch Đông tính nói gì đó, nhưng vẩy tàn thuốc xong lại im bặt.

Trang Khiết ngoái đầu nhìn tòa nhà Ủy ban cảm thán:

– Anh đừng thấy lúc ở đó mọi người hăng hái đòi đóng góp cho quê hương mà lầm. Anh cứ chờ mà xem, đến khi họ quay lại cuộc sống của mình là sẽ quên ngay thôi.

– Đó là vì 14 tuổi cô mới chuyển đến đây nên không có tình cảm gì với thị trấn Nam Bình.

Trần Mạch Đông dùng mũi giày dập tàn thuốc, chỉ vào khu công nghiệp nói:

– Bên kia có mấy nhà xưởng chuẩn bị gộp thành một nhà máy lớn chuyên chế biến thịt, đó là mối đầu tư nhà họ Vương huy động được.

– Nhà máy chế biến thịt á?

– Bây giờ núi Hình đã được quy hoạch thành ruộng bậc thang, làng Dương Câu cũng trồng mấy chục mẫu củ mài. Mấy chuyện này đều do những người xa xứ lần lượt làm cho quê hương. Nhiều nơi chất đất không tốt, thị trấn đành phải căn cứ vào điều kiện của từng nơi để tìm phương hướng phát triển. Nhiều người góp gió ắt thành bão, đây chính là mục đích Chủ tịch thị trấn mở cuộc họp này.

Trang Khiết nhìn anh cả buổi mới than:

– Lúc anh nghiêm túc trông sợ thế!

Nói xong, cô cúi đầu lật xem tập tài liệu quảng bá đang cầm trên tay. Trang thứ hai là bài giới thiệu củ mài có trình bày rõ ưu điểm của giống và sản lượng hàng năm, dưới cùng viết: Hoan nghênh bạn bè bốn phương liên hệ bàn việc thu mua.

– Củ mài này chẳng có lợi thế gì để cạnh tranh cả vì củ mài Hà Nam đã quá nổi tiếng, lại có tận mấy vùng chuyên canh, mà ở Sơn Đông và Hồ Bắc cũng có…

– Thế cô thử đề xuất xem trồng gì thì ổn?

Trần Mạch Đông ngắt lời cô.

– Trồng cây gì lạ lạ ấy.

– Cô quen biết nhiều, có quen ai trồng cây không?

Trần Mạch Đông hỏi cô.

– Cây gì? Để khi nào em hỏi thử.

– Cây nào vàng rực rỡ như trong trò chơi mà kết thành đồng vàng, mỗi khi gió thổi là rụng lả tả ấy, còn không thì cây gì mọc đầy tờ tiền đỏ rực cũng được.

Trần Mạch Đông nghiêm túc nói.



Trang Khiết ngửa đầu cười to, cười xong đấm anh một cái bảo:

– Đi ăn với em nhé? Tiện thể xem phim luôn.

Trần Mạch Đông thoáng do dự rồi mượn điện thoại cô gọi điện hỏi nhà tang lễ có việc gì không, cúp máy xong mới hỏi cô:

– Ăn gì đây?

– Cơm bình thường thôi, gần đây em mới cắt một khúc dạ dày nên tạm thời không ăn mấy món nhiều dầu mỡ được.

– Thế đến quán cháo Bé Lệ đi.

– Ừ.

– Thành phố lớn tốt thế cơ à?

Trần Mạch Đông hỏi cô.

– Lại chả, có phải cắt phứt cả dạ dày em cũng chịu.

Tất nhiên đây chỉ là câu nói đùa.

– Bệnh nó vừa vừa chứ.

Trần Mạch Đông mắng.

– Bà anh mà không ở thị trấn thì anh chịu về chắc?

Trang Khiết cười anh:

– Bày đặt nói xây dựng quê hương.

– Đấy là Chủ tịch thị trấn nói cho các cô nghe.

Trần Mạch Đông lười trả treo với cô. Anh tia thấy ngôi nhà hoang ven đường, bảo cô:

– Chờ tôi chút.

Trang Khiết đợi một lát, chợt tò mò muốn biết anh vào ngôi nhà hoang đó làm gì. Vừa dợm vào đã nghe tiếng nước chảy, cô ngước lên nhìn rồi mắng:

– Sao anh chẳng có chút ý thức cộng đồng gì hết vậy?

– Đã buồn tiểu thì còn quan tâm ý thức cộng đồng cái nỗi gì.

Trần Mạch Đông ngậm điếu thuốc, kéo khóa quần lên.

– Sao anh không về sân nhà mình mà tiểu?

Dù ngôi nhà này đã bị bỏ hoang mấy chục năm.

– Nín không nổi.

Uống trà suốt buổi chiều nên Trang Khiết cũng buồn tiểu, cô tính nhịn tới quán cháo mới xả lũ, ai ngờ Trần Mạch Đông lại đòi tiện đường ghé sang nhà tang lễ lấy điện thoại.

Trang Khiết đứng ở ngã tư xa xa, ý bảo anh sang nhà tang lễ lấy điện thoại một mình chứ cô không đi. Trần Mạch Đông chạy xe máy tới, Trang Khiết leo lên hỏi:

– Sao anh không chạy xe máy tới chỗ họp?

– Xe máy của nhà tang lễ không đậu lung tung được.

– Có chuyện thế nữa á?

Trang Khiết không hiểu lắm, thuận miệng hỏi:

– Vậy anh đậu trước quán cháo là nghiệp quá còn gì?

Đoạn giật nảy mình kêu:

– Dừng dừng dừng.

Trần Mạch Đông dừng xe, Trang Khiết nhảy phắt xuống bảo:

– Em thích đi bộ hơn.

Trần Mạch Đông nhoẻn môi cười, chạy tà tà theo sau cô nói:

– Nếu lỡ làm sai thì xin lỗi là được.

Bấy giờ Trang Khiết mới biết anh giỡn, rồi chắp tay trước ngực khấn lia lịa:

– Con xin lỗi con xin lỗi, trăm sự đều tại con thiếu hiểu biết.

Tính Trang Khiết hay tò mò, lúc ngồi ăn cô hỏi anh từng gặp hiện tượng siêu nhiên bao giờ chưa. Trần Mạch Đông nhìn cô như nhìn đứa thiểu năng, đáp:

– Chưa gặp bao giờ.

– Thế có vụ nào đẩy vào lò hỏa táng mà sống lại…

– Đâu ra, nếu có thật thì đẩy vào đó rồi cũng hết cách.

Trần Mạch Đông phổ cập kiến thức cho cô:

– Từng có người mở mắt ra lúc nhập quan, nhưng đã đến bước hỏa táng thì không ai còn khả năng sống lại hết.

– Nghe hãi thật, đám người đem chôn chắc sợ chết điếng.

Trang Khiết hào hứng kể:

– Em từng mục kích sở thị đấy. Hồi bé em có một bà cô ốm đau luôn, tự dưng có một hôm bà ấy nổi điên gào khóc bảo bà ấy nhớ nhà với thằng con trai lắm. Mấy điều bà ấy nói đều là chuyện của một người cùng làng, mà người nọ đã mất vì tai nạn ngoài ý muốn rồi.

– Nhà em đông người thế mà không giữ nổi bà ấy, bà ấy khỏe kinh lắm, sau phải gọi một bà cụ đến, chẳng biết cụ kia véo chỗ nào trên người bà cô mà bà ấy ngất lịm, tỉnh lại chẳng nhớ gì sất.

Trang Khiết nghiêm túc nói:

– Em tin khoa học, nhưng cũng tin cả những điều khoa học chưa giải thích được.

– Tôi cũng tin, thì vốn dĩ có thờ có thiêng có kiêng có lành mà.

Trần Mạch Đông đáp.

– Em có con bạn kể nó từng thấy mẹ nó về, mà mẹ nó không mặc đồ trắng xõa tóc dài gì đâu, vẫn ăn mặc y như lúc còn sống, nên mấy bộ phim ma chuyên gia nói điêu.

Trần Mạch Đông cúi đầu ăn cháo.

Trang Khiết ngắm anh một lát, rồi vừa húp cháo vừa bảo:

– Chẳng hiểu sao anh lại ế chứ trông anh hút gái lắm đấy.

– Anh đừng có hạ thấp tiêu chuẩn tìm bạn đời vì nghề nghiệp của mình nhé. Ai hiểu anh người ta khắc chấp nhận công việc của anh, chứ đã không hiểu thì anh có đổi nghề vì họ cũng chẳng ích gì.

Trần Mạch Đông nhìn cô.

– Sao ngây như phỗng thế?

Thấy anh ngẩn ra, Trang Khiết nói:

– Tuy anh cũng từng sai quấy, nhưng nhìn chung vẫn tốt chán.

– Con hư hối lỗi quý hơn vàng mà.

– Chứ sao cô còn độc thân?

Trần Mạch Đông hỏi lại.

– Em á? Em yêu mà không được đáp lại.

Trang Khiết cười.

Trần Mạch Đông trách:

– Hôm trước cô vừa bảo thích tôi xong.

Trang Khiết ngửa đầu cười ngất.

Trần Mạch Đông mặc kệ cô, tiếp tục ăn cháo.

Lúc hai người đã yên vị trong rạp chiếu phim, Trần Mạch Đông không dằn được hỏi:

– Thằng kia chê chân cô à?

– Ai cơ?

– Cái thằng cô yêu mà nó không đáp lại ấy.

Trang Khiết sửng sốt, sau nghĩ rồi đáp:

– Chủ yếu là vì lão ấy yêu em chỉ hai phần mà yêu bản thân lão những tám phần.

– Thế cô muốn nó yêu cô mấy phần?

– Năm phần đã đạt chuẩn, còn bảy phần là mỹ mãn.

Trang Khiết nhìn màn hình đáp.

Trần Mạch Đông không hỏi tiếp.

Lúc xem phim xong ra khỏi rạp, Trang Khiết vẫy tay chào tạm biệt anh rồi hát nghêu ngao:

– Tôi và Tổ Quốc tôi không thể chia lìa dẫu chỉ một giây, dù rằng tôi hiên ngang…

Ơ quên lời.

– Trang Khiết này.

Trần Mạch Đông gọi cô lại.

– Hả?

Trang Khiết ngoái đầu.

– Số ban nãy tôi mượn điện thoại cô gọi chính là số của tôi, Wechat cũng xài số đó luôn.

– Ừ, sau này liên hệ nhé.

– Ngày mấy cô về Thượng Hải thế?

Trần Mạch Đông hỏi.

– Mùng 10.

– Chúc cô bình an.

– Cảm ơn.

Không hiểu sao Trang Khiết lại thấy câu chúc của anh nghe hơi cấn, bèn tốt bụng nhắc:

– Anh chớ có chúc bậy bạ thế nữa nhá, nghe ớn vãi linh hồn.

*

Cô lưu tên Trần Mạch Đông trong danh bạ Wechat là: Thanh niên 5 tốt.

Trần Mạch Đông lưu số Wechat của cô là: Trang Khiết.

Cô bỏ điện thoại xuống, nghiêm túc đọc tập tài liệu quảng bá thị trấn, còn dùng thông tin bài giới thiệu củ mài vẽ bản đồ chi tiết, bổ sung thêm lợi thế cạnh tranh của nó so với củ mài những nơi khác, sau đó lưu tệp lại, tính mai gửi cho những khách hàng tiềm năng.

Sau khi đóng máy tính, Trang Khiết đang ngáp dài đi xuống lầu thì gặp Liêu Đào và Hà Chương Dược mới từ nhà xưởng về. Cô ngó đồng hồ, thấy sắp đến 12 giờ đêm đến nơi. Liêu Đào hỏi cô Chủ tịch thị trấn nói gì, Trang Khiết thuật lại sơ sơ cho bà hay.

– Thị trấn đáo để đấy, mục đích của họ rõ như ban ngày rồi còn gì? Ấy là muốn đám phượng hoàng rời tổ như mấy đứa nhớ về cội nguồn, đừng có bay cao quá mà quên luôn chốn chôn nhau cắt rốn.

Liêu Đào nói.

Hà Chương Dược bảo ông ngửi thấy mùi khăm khẳm, có phải con ngỗng kia lại ỉa bậy không?

Trang Khiết ngửi thử, đúng là thấy thối thật. Hôm qua con ngỗng kia cũng ỉa bậy, giữa ban ngày ban mặt nó dám chạy vào phòng cô bĩnh một bãi ra thảm làm cô tởm phát ói.

Ba người đi lòng vòng tìm cứt ngỗng trong phòng khách. Liêu Đào bất cẩn giẫm trúng, nổi khùng vứt phắt giày đi rồi lao xồng xộc lên phòng Trang Nghiên, túm cổ con ngỗng kia vứt ra ngoài sân.

Trang Nghiên nghe tiếng ngỗng kêu thảm thiết, chạy ngay xuống, thừa lúc Liêu Đào không để ý lại lén ôm nó lên phòng rồi xuống giặt giày cho bà. Trang Khiết tiện thể vứt tấm thảm chùi chân ở xó nhà cho cậu giặt luôn.

Trưa hôm sau, Trang Khiết chở Trang Nghiên ra ga tàu cao tốc. Cậu gửi gắm con ngỗng Kỷ Sơn cho cô cứ như gửi lại đứa con thơ, mong cô đừng để Liêu Đào ăn thịt nó. Trang Khiết phát buồn cười, cô cũng sắp đi rồi, sao mà canh chừng Liêu Đào được.

Trang Nghiên bảo cô nói với Liêu Đào một tiếng để bà hứa đừng ăn con ngỗng. Nếu cậu tự nói thì có khi ngày mai Liêu Đào luộc nó luôn cũng không biết chừng. Nói xong, cậu lại than được nghỉ ít quá, không nỡ xa Trang Khiết, rồi cứ thế khóc hu hu.

Trang Khiết ôm cậu, dỗ tết âm chị em mình lại gặp nhau. Cô sẽ coi chừng con ngỗng Kỷ Tam, không để Liêu Đào ăn nó.

Hà Niễu Niễu nhìn hai người họ với ánh mắt khó hiểu, con bé không hiểu vì sao Trang Nghiên lại khóc nhè. Nó với chị có khóc đâu, đây cũng là lý do khiến nó sùng bái chị, nó thấy Trang Nghiên giống hệt con gái.

Đợi Trang Nghiên kiểm vé lên tàu xong, Trang Khiết mới quay lại bãi đỗ xe. Cô chạy chiếc xe máy ba bánh, Hà Niễu Niễu bế ngỗng ngồi đằng sau. Cô không biết chạy chiếc van số sàn của nhà, chỉ biết lái xe số tự động. Mấy năm trước, Liêu Đào tính mua một chiếc xe con nhưng suy đi tính lại thấy xe van thực tế hơn nên đã mua nó.

Gió lớn mà mùi ở quê lại nồng, cộng thêm mắt Trang Khiết nhạy cảm, hễ đụng gió là túa nước mắt.

Đằng trước có một chiếc xe chắn đường, Trang Khiết đang vội nên muốn vượt nó. Đang tính vượt thì điện thoại trong túi reo, cô giảm tốc nghe máy, là Trần Mạch Đông gọi tới bảo cô chạy xe nghiêm chỉnh, đừng vượt xe nhà tang lễ.

Trang Khiết không nhìn rõ nên đâu biết chiếc xe đằng trước là xe của nhà tang lễ, cô hỏi nếu vượt thì sẽ gặp xui xẻo à, Trần Mạch Đông giải thích:

– Không cho cô vượt là vì nghĩa tử là nghĩa tận, mình nên nhường đường cho người quá cố.

Trang Khiết lại tiếp thu thêm một kiến thức lạ lùng, đồng ý ngay:

– Thế bọn anh cứ đi trước, lát em đi.

Cô dừng xe ven đường, móc điếu thuốc trong túi ra, đang tính hút thì thấy Hà Niễu Niễu ngồi phía sau đành ghìm cơn ghiền xuống.

Trần Mạch Đông cúp máy nhìn vào gương chiếu hậu, hôm nay có một ông cụ qua đời trong viện dưỡng lão nên anh tới đó. Ngoài những việc như hỏa táng thi hài, lái xe tang và làm tiếp tân ra thì chuyện gì anh cũng lo, từ dọn xác, tới hiện trường, khâu vá trang điểm, nếu không đủ người thì anh có thể kiêm luôn việc chủ trì tang lễ.

Tối đến, anh về nhà ăn bánh cà rốt bà nội làm. Bánh nhão nhoét, lại còn hơi mặn nên anh ăn không no, đành ra phố ẩm thực quất tô hoành thánh, nhân thể mua về cho bà một phần. Bà Trần ăn rất được, đã thế còn mê cái món hoành thánh này.

Dọc đường về, anh thoáng chần chừ rồi rẽ vào tiệm gà rán gọi một phần gà viên muối tiêu và một phần mề gà om. Quét mã thanh toán xong, anh ngẩng lên nhìn quanh nhưng không thấy Trang Khiết đâu, trong tiệm chỉ có một cô bé phụ trách đóng hàng và hai dì đứng rán gà.

Khi xách đồ ăn về nhà, bà mắng anh không biết tính toán, đáng lẽ anh nên mua một phần hoành thánh to, vì phần to với phần nhỏ chênh nhau những 5 cái mà giá chỉ hơn kém 1 tệ.

– Cháu sợ bà ăn không hết.

Trần Mạch Đông giải thích.

– Bà ăn được chứ sao không, bà có đụng vào bánh cà rốt đâu.

Bà Trần nói:

– Bà sợ nếu bà bảo bánh mặn cháu chẳng thèm ăn nên im luôn.



– Ai hay ăn mấy món nhão là có phước lắm, ra đường dễ vớ được tiền.

Bà Trần vừa ăn hoành thánh vừa nói.



– Bố cháu mới gọi về, cháu gọi lại xem có chuyện gì.

Trần Mạch Đông gọi tới, ông Trần cũng không gặp chuyện gì, chỉ hỏi dạo này anh thế nào.

Trần Mạch Đông đáp:

– Vẫn bình thường ạ.

Ông Trần lại hỏi sang chuyện khác, hỏi thăm sức khỏe của bà rồi hỏi khéo có phải dạo này anh đang túng thiếu không? Đoạn kể hai hôm trước vừa chuyển cho bà nội 500,000 tệ và bảo sau này nếu anh thiếu tiền cứ gọi thẳng cho ông. Sau đó dặn anh có quen bạn gái thì đừng nói cho người ta biết mình làm nghề gì vội, bao giờ tình cảm chín muồi hẵng tính v.v… Toàn mấy chuyện linh tinh mà nói suốt nửa tiếng trời.

Trần Mạch Đông biết ông lại say, vì chỉ khi say ông mới sực nhớ mình vẫn còn một thằng con dưới quê.

Trần Mạch Đông mở loa ngoài để người đầu kia nói thỏa thích, còn anh thì vùi đầu chơi game. Chơi game xong, lướt xem vòng bạn bè, thấy ba tiếng trước Trang Khiết vừa đăng trạng thái mới, là tấm ảnh cô dắt em gái lên núi Hình đào củ mài.

Trong ảnh là một củ mài bị gãy thành bốn năm khúc. Cô cầm củ mài, người ngợm toàn đất cát, cười tươi rói. Dưới ảnh là dòng ghi chú: Củ mài quê nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.