Sắc Trời Nhuộm Tối

Chương 132: Trị liệu




Tiết mục năm mới đặc biệt truyền ra thì Đình Đình đang ở nhà ông ngoại ở Nam Kinh mừng năm mới.

Nghiêm tư lệnh chỉ có một con gái là Nghiêm Ái Hoa, con gái lại chỉ sinh một mình Đình Đình, tuy không phải từ nhỏ sống bên người lớn lên nhưng trong lòng vô cùng lại yêu thương sủng nịch.

Từ khi Đình Đình ra đời đến nay, chiếc xe đạp đầu tiên, điện thoại đầu tiên, máy vi tính đầu tiên, lần đầu tiên du lịch hải ngoại, đều là quà của Nghiêm tư lệnh cho cháu gái.

Triệu Kính Quốc ba Đình Đình thường nói với vợ, nếu Đình Đình do ông bà ngoại nuôi lớn, không chừng được thương đến coi trời bằng vung.

Nghiêm Ái Hoa không thể phản bác.

Tiếc nuối suốt đời của Nghiêm tư lệnh là bà lão lúc còn trẻ bị thương, sau khi sinh con gái Ái Hoa thì không thể sinh con them nữa. Đến khi con gái lập gia đình, ông lão thủ trưởng chỉ tâm tâm niệm niệm muốn ôm cháu ngoại, coi như con mà nuôi, dạy nó các kỹ năng hành quân chiến tranh, về sau kế thừa ông trở thành quân nhân.

Không ngờ con gái sinh cũng là cháu gái. Lúc đó nhà nước lại phổ biến chính sách kế hoạch hoá gia đình, cả đời Nghiêm tư lệnh chăm chú đi theo đảng tự hào, càng nghĩ nhiều cũng thở dài một tiếng, bỏ đi bỏ đi, không còn ý nghĩ với con gái nữa.

Triệu Đình Đình là cháu duy nhất nên trở thành niềm vui của Nghiêm tư lệnh, tất cả ăn ngon mặc đẹp đồ dùng tốt đều tặng cho cháu gái.

Lúc Đình Đình mới sinh ra, đừng nói là sữa bột nhập khẩu, dù cho sữa bột sản phẩm trong nước cũng là thứ phân phối, em bé ở gia đình bình thường không có sữa mẹ chỉ có thể ăn ít bánh bằng sữa. Nghiêm tư lệnh lại thông qua quan hệ, vì sữa mẹ không đủ cho Đình Đình mà mua sữa nhập khẩu về chồng chất cao như ngọn núi.

Đình Đình uống không hết thì tất cả rót vào trong bụng Triệu Kính Quốc xuất thân cực khổ khiến tất cả mọi người trong đại viện thấy ông đều muốn trêu chọc hai câu.

“Trời Tiểu Nghiêm ở cữ, sao thịt đều ở trên người Triệu trợ lý?”

“Ha ha, Tiểu Triệu, chờ Ái Hoa ra tháng, anh nên rèn luyện thật nhiều.”

Đến khi Đình Đình cai sữa bột, có thể ăn thức ăn rắn, Triệu Kính Quốc đã đến tình trạng nhìn thấy sữa là chạy nhưng đây là chuyện nói sau.

Tóm lại yêu thương và sủng nịch của Nghiêm tư lệnh với cháu ngoại chỉ nhìn là thấy.

Đợi cho Đình Đình học nhà trẻ thì Nghiêm tư lệnh thiếu chút nữa lấy lý do Triệu Kính Quốc và Nghiêm Ái Hoa làm việc bận rộn mà đón Đình Đình đến Nam Kinh. Nhưng Nghiêm Ái lấy lý do con nít mà cách đời dạy dỗ dễ dàng kiêu căng nên uyển chuyển cự tuyệt đề nghị của cha mình. Vì thế ông cụ không vui một thời gi­an ngắn.

Về sau hai bên thỏa hiệp, ngày tết ngày nghỉ Đình Đình đều đến chỗ ông ngoại để lão thủ trưởng hưởng thụ niềm vui ngậm kẹo đùa cháu, lúc này Nghiêm tư lệnh mới lộ ra nụ cười.

May mà Đình Đình là đứa trẻ ngoan, cũng không vì được yêu thương mà mà kiêu căng, làm cho cha mẹ bớt lo lắng.

Nghiêm tư lệnh liếc mắt nhìn cháu ngoại trên TV, lại nhìn những người trên bàn cơm, thở dài nói với con gái, “Công việc này của con bé rốt cuộc bận cỡ nào? Khi tốt nghiệp còn là một đứa bé xinh đẹp bụ bẫm, thấy nói mỗi ngày mỗi gầy đi, dáng vóc như gió thổi sẽ bay.”

Nghiêm Ái Hoa nhìn về con gái đang cười ha hả ăn xương sườn tương vô tích, không chút ý gì lời ông ngoại nói đành phải gắp một ít giá xào cho cha, “Nghề của tụi nó, gầy một chút lên màn ảnh mới đẹp. Nhìn trên TV thoạt nhìn cũng béo. Đình Đình cũng bình thường thôi.”

“Bình thường?” Nghiêm tư lệnh như muốn đạp bàn. Cháu ngoại như hoa như ngọc mượt mà đáng yêu của ông cụ, từ khi vào đài truyền hình, thì gầy gò ốm yếu “Còn còn nói là bình thường? Tay gầy chân gầy này, vừa bấm có thể gãy!”

“Được rồi ông.” Bà ngoại tranh thủ thời gi­an thừa dịp trước khi Nghiêm tư lệnh bắt đầu giáo huấn ngăn lại, để ông lão bắt đầu nói thì không có nửa tiếng đến một tiếng không dừng được, còn được ăn cơm hay không chứ?

Đình Đình cười, múc một muỗng rau xào tôm vào trong chén bà, “Bà ngoại, bà ăn nhiều tôm một chút, protein cao, choles­terol thấp.”

“Vẫn là Đình Đình ngoan.” Lập tức mặt mày bà ngoại hớn hở.

“Đình Đình, phần ông ngoại đâu?” Nghiêm tư lệnh không chịu để cho cháu ngoại trọng bên này nhẹ bên kia.

“Ông ngoại phải ăn nhiều món chay, cháu nghe Dương cán sự nói lần này ông kiểm tra sức khoẻ đường huyết hơi cao đấy, đúng rồi, khổ qua mát là tốt nhất, ít đường.” Đình Đình tranh thủ thời gi­an trấn an ông ngoại. Lão ngoan đồng tâm tính của con nít, phải dụ dỗ mới được.

Nghiêm tư lệnh vừa nghe, tức giận gì cũng bay mất, vẫn là cháu ngoại ngoan.

“Ôi trời, Đình Đình của chúng ta thật xinh.” Ánh mắt bà ngoại nhìn khuôn mặt tươi cười của cháu ngoại trên TV.

“Ông già đứng bên cạnh là ai vậy?” Nghiêm tư lệnh hỏi. Ông lão thủ trưởng xưa nay chỉ xem đài trung ương, kênh quân sự và thêm kênh cuộc sống mà cháu ngoại chủ trì, phim chiến tranh phim gián điệp cùng mấy kênh khác, Nghiêm tư lệnh không quan tâm.

“Đó là người chủ trì ở tin tức băng tần.” Nghiêm Ái Hoa bật cười, “Mới hơn ba mươi tuổi, bốn mươi cũng chưa tới mà ba đã kêu người ta là ông lão?”

Đình Đình nhịn không được cười “Ha ha” ra tiếng, “Ông ngoại, TV như kính chiếu yêu, có thể phóng đại khuyết điểm vô cùng. Dáng người bình thường thì trong đó cũng như bác gái, ông nhìn lầm rồi.”

“Ông xem anh chàng cao ráo bên kia không tồi, lông mi con mắt rất có tinh thần.” Nghiêm tư lệnh cười rộ lên, chết cũng không thừa nhận mình nhìn lầm.

Đình Đình đưa mắt nhìn lại, thì ra ông ngoại nói là Hứa Đình Vũ.

Anh Hứa đúng là may mắn, ở giữa trăm người chủ trì mà chỉ nhìn cũng đều có thể thấy hắn.

Như hạc giữa bầy gà.

Trong đầu Đình Đình hiện lên một thành ngữ.

Sau đó tự động xoá thành ngữ kia đi.

Anh Hứa là hạc, như vậy cô xen lẫn trong đám người kia thì là cái gì?

Gà?

Người điều khiển chương trình tiệc tối trên TV đang nhiệt tình giới thiệu quy tắc của cuộc tranh tài nấu nướng giữa những người chủ trì.

“... Chia làm hai tổ long phượng, dùng ý phượng tường cửu thiên, long du tứ hải. Hai người chủ trì làm một tổ nhỏ, căn cứ đề tài rút thăm trước đó để chế biến thức ăn. Hiện trường chúng ta mời được năm vị chuyên gia mỹ thực bình luận, cùng quần chúng nhiệt tâm ở hiện trường Diệu Vũ Thai đêm đó đánh giá, tổng hợp hương vị trên năm phương diện để chấm điểm cho món ăn, cuối cùng chọn ra một tổ chiến thắng, và mười món ăn...”

Nghiêm tư lệnh gật gật đầu “Tiết mục này có ý tứ.”

“Đình Đình nấu món gì?” Bà ngoại hiền từ hỏi.

Ánh mắt Đình Đình sáng lên “Bà ngoại, trong bếp còn nguyên liệu dư hay không, cháu xuống bếp bộc lộ tài năng cho mọi người xem.”

Nói xong, nhảy người lên, chạy vào bếp, gọi cũng không ngừng lại.

“Đứa nhỏ này, sao nói gió liền mưa?”

“Được được, cái này giống ta, mạnh mẽ vang dội!” Nghiêm tư lệnh lại đắc ý.

Cùng lúc đó, Triêu Dương cũng ở trong nhà, cùng cha mẹ em gái và cháu gái ăn cơm.

Ống kính trên TV lướt qua khán phòng, miệng Tiểu Niếp Niếp ngậm một đống cơm chỉ vào màn hình tinh thể lớn gọi: “Ông ngoại bà ngoại, cậu!”

Chương tiểu muội đang chăm sóc con gái, lột vỏ tôm cho con ngẩng đầu thì màn hình đã xẹt qua.

“Gì vậy con?” Chương tiểu muội cho tôm vào trong chén con gái.

“Con thấy cậu!” Niếp Niếp kiên trì.

“Triêu Dương, có phải là con không?” Ba Chương cũng cảm thấy vừa rồi như thoáng thấy con trai.

Triêu Dương chỉ cười không nói.

“Cậu cười như vậy thật giảo hoạt.” Niếp Niếp dùng đôi tay nhỏ bé đang cầm heo quay mật ong kéo kéo khoé mắt.

Chương tiểu muội kéo”Vụt” một cái bàn tay mũm mĩm của con gái đang đặt ở khoé mắt khẽ vuốt “Coi chừng nhiễm trùng mắt!”

“Ông ngoại bà ngoại, mẹ đánh con!” Em bé mập mạp cáo trạng ngay mặt.

Mẹ Chương lập tức dùng khí thế y như vậy vuốt ve tay của cháu gái, “Sao lại đánh Tiểu Niếp chứ? Không biết còn tưởng rằng con là mẹ kế.”

Chương tiểu muội rơi lệ rồi “Mẹ, con là do mẹ sinh sao?”

“Như vậy Niếp Niếp là con sinh sao?”

Bên này hai mẹ con vì em bé mập mạp tranh cãi ngươi một lời ta một câu, bên kia ba Chương nhìn săm soi một đám người chủ trì xưa nay ngăn nắp xinh đẹp trên màn hình.

“... Không thể tưởng được to lớn mà cũng linh hoạt thế...”

Ba Chương nói chính là anh Liêu xướng ngôn viên ở đài thể dục. Bình thường giải thích trận đấu kích tình bốn phía, rung đùi đắc ý, không ngờ xuống tiết mục, dáng người khôi ngô lại có vẻ mười phần linh hoạt, cùng người chủ trì tin tức tài chính và kinh tế một khôi một hài, hợp tác ăn ý thật là vượt xa tưởng tượng.

Trên màn ảnh, lại chiếu đến người nữ chủ trì, quay cảnh gần chỉ thấy trên chóp mũi mỹ nữ chủ trì có chút mồ hôi trong suốt, chăm chú tự bỏ xương gà, nam chủ trì anh tuấn bên cạnh đang cầm chén inox trộn nhân bánh.

Người điều khiển chương trình bên cạnh đó lớn tiếng giới thiệu nói, “Na Na một trong bốn tiểu hoa đán của tập đoàn Nghiễm Điện chúng ta không chỉ người đẹp mà còn khéo tay, nghe nói cô rất xem trọng món ăn này...”

Ba Chương nhìn cũng không cho là đúng.

“Nhìn lỹ cũng không phải là thật.”

Triêu Dương cười nhạt “Tại sao ba thấy?”

Ba Chương đưa ngón trỏ ngón giữa tay phải ra để giữa hai mắt mình, “Ánh mắt của ba ba con, cái gì ma 2kho6ng nhìn ra chứ?”

Lời này ngược lại không giả.

Trước khi ba Chương kinh doanh thương vụ khách sạn, ở nhà máy tinh luyện kim loại làm quản lí mua bán, thường xuyên đến đi các nơi công tác, đã từng đến đặc khu sống ba năm. ở trong khách sạn thương vụ địa phương, mắt thấy làm khách sạn có bao nhiêu náo nhiệt.

Sauk hi công tác ba năm, trở lại vùng này, chức vị quản lý mua bán đã bị người thay thế. Lúc đó ngành sản xuất tinh luyện kim loại ngày một đi xuống, hệ thống nhà xưởng tinh luyện kim loại đóng cửa chuyển ra ngoại ô nhà xưởng của bọn họ cũng lâm vào tình cảnh gian nan, nếu như không có người nhận thầu thì phải đóng cửa kết thúc sự nghiệp.

Ba Chương là người can đảm cẩn trọng dám làm liều mà được lợi, về nhà thương lượng suốt đêm với mẹ Chương làm đầu bếp ở nhà hàng, cuối cùng nhận thầu nhà máy tinh luyện kim loại sắp đóng cửa làm thành nhà khách.

Ba Chương đem hình thức kinh doanh khách sạn chứng kiến ở đặc khu vận dụng đến nhận thầu nhà khách có phần hiệu quả. Mấy năm sau từ một gi­an nhà khách nho nhỏ đã mở rộng đến năm khách sạn thương vụ quy mô.

Ba Chương một lòng nghĩ để con trai học quản lý khách sạn, sau đó trở về thừa kế nghiệp cha, ai biết được chí của con trai không ở chỗ này nên chỉ có thể để cho ba Chương gánh vác.

Cũng may sau khi con trai trải qua thất bại trong tình cảm, không biết thông suốt ở đâu nguyện ý về nhà trợ giúp ông kinh doanh khách sạn, hơn nữa càng làm càng phát triển, không ngừng mở rộng, cuối cùng phát triển trở thành quy mô hiện nay.

Có thể nói, ba Chương nhìn người xem việc cực chuẩn.

“Cha nói một chút xem, vì sao Na Na làm không thật?” Chương tiểu muội tò mò hỏi.

“Ừ, con xem quần áo cô mặc.” Ba Chương chỉ một ngón tay lên áo đầm vai nhún lộ cánh tay của mỹ nữ chủ trì “Cả cánh tay lộ ra, chờ chút nữa nhấc chảo lên, thả nguyên liệu vào bên trong, khó tránh khỏi có nước sôi tràn ra, không phải sẽ bắn lên cánh tay cô sao?”

Chương tiểu muội đưa mắt nhìn qua, vừa rồi màn ảnh cho một cảnh gần, chiếu lên trên đôi tay của mỹ nữ chủ trì, móng tay sơn màu hồng nhạt, một đôi tay trơn bóng như ngọc, cánh tay giống như hai ngó sen trắng.

Chương tiểu muội ha ha cười rộ lên, nhìn có chút hả hê “Ba ánh mắt ba tinh quá.”

Triêu Dương lắc đầu, cô em gái này của hắn có tốt hơn chỗ nào mà còn cười người khác.

“Còn có bàn tay này bôi sơn móng tay? Sơn móng tay có thể tan, gặp được dầu và nhiệt độ cao sẽ hòa tan, rơi vào trong thức ăn thì ai muốn ăn nữa?” Ba Chương nói tiếp.

“Ba ba người xem ai làm tốt hơn?” Triêu Dương cười tủm tỉm hỏi.

“Ừ... Ừ... Cái này thì!” Ba Chương nhìn trong chốc lát, đột nhiên đưa tay chỉ vào người nữ chủ trì mặc áo đầm lông cừu màu nâu tay áo hơi dài.

Triêu Dương nhìn theo ngón tay cha, chỉ trông thấy Đình Đình trong màn ảnh, tóc dài buộc hết sau đầu, cái trán trơn bóng, ánh mắt chăm chú không khỏi, dịu dàng mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.