Sắc Nữ Kỳ Tài (Có Nên Đa Phu?!)

Chương 17: Đêm mưa




Ngân Tiểu Nhất cùng Ngân Tiểu Tứ đang giằng co, Ngân Tiểu Tiểu cũng quên đuổi theo Hoa Tiểu Ngũ, đứng tại chỗ đợi đoạn sau.

Ngân Tiểu Nhất phòng mãi không công, xuất kỳ bất ý, một giây khi Ngân Tiểu Tứ thả lỏng cảnh giác Ngân Tiểu Nhất lập tức nhào lên cắn thân rắn của Ngân Tiểu Tứ một ngụm.

“Ngân Tiểu Nhất, ngươi thật sự dám cắn ta! Ngươi đứng lại đó cho ta!” Ngân Tiểu Tứ bị cắn xù lông ( xin xem nhẹ chuyện rắn không có lông … ), đuổi theo Ngân Tiểu Nhất còn chưa thôi, thề phải bắt được Ngân Tiểu Nhất sau đó… Cắn lại một ngụm.

Ngân Tiểu Tiểu từ hóa đá khôi phục lại nhìn thấy Ngân Tiểu Nhất cùng Ngân Tiểu Tứ một trước một sau biến mất trong tầm mắt của mình, rất muốn khóc.

Đây đều là chuyện gì a chuyện gì! Chơi trò chơi phải nhất định cắn rắn sao! Đau lắm biết không! Ngân Tiểu Tiểu bi phẫn : “Hoa Tiểu Ngũ ta cho ngươi biết, ngươi muốn cắn thì đi tìm Ngân Tiểu Nhất… và Ngân Tiểu Tứ! Ngươi nếu còn dám cắn ta! Ta…” Ta cũng sẽ không cắn trở về…

“Ta… Ta sẽ nói cha cắn ngươi!” ừ, đúng vậy, đó là một biện pháp tốt.

Hoa Tiểu Ngũ thực uất ức, độc xà bộ tộc luôn chơi đùa như vậy, cũng không thấy ai phản đối mà, sao Tiểu Tiểu lại phản ứng lớn như vậy chứ, nhưng mà nói cho cha cha cũng không thể cắn mình, đây là cách rèn luyện năng lực đi săn của mình đó!

Nhưng mà nhìn thấy mặt rắn của Ngân Tiểu Tiểu đã muốn đen rớt ra, Hoa Tiểu Ngũ lần đầu lựa chọn sáng suốt tránh đi mủi nhọn, ngoan ngoãn bò đi tìm Ngân Tiểu Nhất… và Ngân Tiểu Tứ.

Ngân Tiểu Tiểu đứng tại chỗ đen mặt trong chốc lát, nhìn Tứ ca thật là thông minh, không ngờ cũng là đồ đần! Bị người gây chiến một phát đã xù lông, nó không thể bình tĩnh một chút sao? ! Ngươi mà đuổi theo Ngân Tiểu Nhất cắn lại một phát cũng chỉ càng chứng minh ngươi là một đồ đần ! Huống chi…

Ngân Tiểu Tiểu mắt nhìn Ngân Tiểu Tứ dù làm thế nào cũng đuổi không kịp Ngân Tiểu Nhất… Càng càng giống đồ đần được chứ!

Ngân Tiểu Tiểu cũng không để ý Hoa Tiểu Nhị và Hoa Tiểu Tam kia đang cắn vui vẻ đàng kia, tự mình du đãng bốn phía.

… Thực không thú vị.

Ngân Tiểu Tiểu bĩu môi, thật là rất nhàm chán, ở đây trừ cỏ cũng chỉ có cỏ, cái gì cũng không có, thật là không có ý nghĩa.

“Dọn cơm dọn cơm !” thân ảnh Hoa Tiểu Hoa từ xa đến gần, thanh âm cũng dần dần lớn lên.

Hoa Tiểu Nhị cùng Hoa Tiểu Tam lập tức ngừng động tác, hoan hô xông về phía Hoa Tiểu Hoa. Ngân Tiểu Nhất, Ngân Tiểu Tứ cùng Hoa Tiểu Ngũ đã bò đi thật xa cũng bật người bò trở về, ai cũng sẽ không từ chối đồ ăn nha.

Bên này Hoa Tiểu Hoa ném thức ăn bắt được xuống đất, bên kia mái hiên Ngân Đại Bạch cũng mang theo thức ăn trở lại.

Ngân Tiểu Tiểu vòng qua bọn Ngân Tiểu Nhất, nhìn nhìn bên trong, vẻ mặt lập tức chán ghét lui về phía sau vài bước. Quả nhiên vẫn chuột được rắn yêu thích sao? Hoa Tiểu Hoa mang về đều là một ít chuột chết. Mặc dù đều là rót nọc độc vào trong cơ thể chuột để con chuột tử vong, bề ngoài nhìn không ra con chuột chết thảm bao nhiêu, nhưng mà nhìn chuột như vậy đã rất khó làm cho người ta tiếp nhận được chứ.

Nghĩ đến đây Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy may mắn, mẹ nó, may mà xuyên thành con rắn, nếu mà xuyên thành chuột thì mình có khi chết vì đương trường không chấp nhận được!

… Ngân Tiểu Tiểu, ngươi thật sự quên chuyện ngươi sợ rắn rồi phải không.

“Í? Đây là?” ánh mắt của Ngân Tiểu Tiểu bị thức ăn Ngân Đại Bạch mang về hấp dẫn, này không phải là chuột, bộ dạng có vẻ như giống… chuột đồng?

“Đây là chuột đồng.” Hoa Tiểu Hoa nhìn thức ăn làm Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy nghi hoặc, nói.

“Tiểu Tiểu, ngươi muốn ăn chuột đồng sao?” Ngân Đại Bạch tràn ngập mong đợi hỏi Ngân Tiểu Tiểu, nếu Tiểu Tiểu thích ăn chuột đồng thì tốt rồi, như vậy mỗi ngày mình sẽ không cần đi tìm trứng chim cho Tiểu Tiểu!

“Không ăn đâu.” Ngân Tiểu Tiểu trừng mắt, đầu rắn chuyển sang bên kia. Ở trong mắt Ngân Tiểu Tiểu, chuột đồng tuy rằng không phải chuột, nhưng là bộ dáng lại giống hệt chuột nha! Bộ lông đó, nhan sắc đó, Ngân Tiểu Tiểu nghĩ mình phải nuốt chuột đồng vào bụng đã cảm thấy buồn nôn.

… Ngân Đại Bạch lại bò đi rồi.

Ngân Tiểu Tiểu mới mặc kệ ba ba bị đả kích hay là thất vọng, lại lui về phía sau vài bước, tránh xa nơi chúng ấu xà dùng cơm.

Chúng ấu xà bắt đầu dùng cơm , bắt đầu cắn nuốt chuột, chuột đồng , khóe miệng Ngân Tiểu Tiểu co giật vài cái, lại cách ra xa xa.

Hoa Tiểu Hoa từ giữa lui ra, không ăn gì, Ngân Đại Bạch cũng không ăn, Ngân Tiểu Tiểu biết hai con rắn chủ yếu cho ấu xà ăn trước, lúc sau sẽ đi vồ con mồi của mình. Cũng đúng, chuột bắt về phần lớn là chuột non, Hoa Tiểu Hoa cùng Ngân Đại Bạch ăn không đủ no.

Đợi cho ấu xà đều ăn xong rồi, mặt trời cũng lên tới giữa không trung, độ ấm không ngừng lên cao, ấu xà ăn no liền trực tiếp nằm trên mặt đất phơi nắng, hơi có chút buồn ngủ.

“Các ngươi ở trong này không được phép chạy loạn, ta và ba ba các ngươi đi săn.” Hoa Tiểu Hoa dặn dò năm ấu xà nằm như xác chết trước mặt, “Í? Tiểu Tiểu đâu?”

Ngân Tiểu Tứ nâng đuôi lên, chỉ chỉ về phía bờ sông, trầm trầm nói: “Tiểu Tiểu ở bên kia.”

Hoa Tiểu Hoa nhìn lại hướng Ngân Tiểu Tứ chỉ, chỉ liếc mắt một cái đã khiến Hoa Tiểu Hoa như muốn ngừng thở.

Lúc sau kèm theo một tiếng kêu “Tiểu Tiểu!” sợ hãi, Hoa Tiểu Hoa lấy tốc độ nhanh nhất bình sinh phóng đi bờ sông.

Một tiếng kêu sợ hãi này của Hoa Tiểu Hoa cũng làm cho trái tim toàn bộ rắn ở đây nảy lên, lập tức xoay người đứng lên nhìn về phía Hoa Tiểu Hoa đang phi đến.

Ngân Đại Bạch thấy Hoa Tiểu Hoa phóng về phía bờ sông đồng thời theo bản năng đi theo sau Hoa Tiểu Hoa.

Hoa Tiểu Hoa vọt tới bờ sông, cắn mạnh thân rắn của Ngân Tiểu Tiểu kéo Ngân Tiểu Tiểu ra khỏi bờ sông, quẳng lên trên mặt đất.

“…” Đây là Ngân Đại Bạch cùng Ngân Tiểu Tứ.

“… ?” Đây là Ngân Tiểu Nhất.

“… A?” Đây là Hoa Tiểu Ngũ.

“… …” Đây là Hoa Tiểu Nhị cùng Hoa Tiểu Tam.

“Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu, ngươi không sao chứ?” Hoa Tiểu Hoa khẩn trương vây quanh Ngân Tiểu Tiểu không ngừng hỏi.

“… Đau.” Ngân Tiểu Tiểu rên một tiếng, sau đó rụng rơi nước mắt.

“Đau chỗ nào đau chỗ nào?” Hoa Tiểu Hoa thấy nước mắt của Ngân Tiểu Tiểu, vội vàng hỏi.

Ngân Tiểu Tiểu ai oán nhìn Hoa Tiểu Hoa, vừa nức nở vừa nói : “Là chỗ ngươi mới cắn.”

Hoa Tiểu Hoa vội vàng tiến đến chỗ mình mới cắn, không rách da cũng không chảy máu…

“Không đau không đau mà, là cha sai.” Dù nói thế nào, nhi tử đau đều sẽ làm cha đau lòng, nhưng nghĩ đến nguyên nhân mình cắn Ngân Tiểu Tiểu, sắc mặt Hoa Tiểu Hoa cũng có chút khó nhìn, “Ngân Tiểu Tiểu, ngươi không có chuyện gì chạy xuống nước làm cái gì? Không sợ chết đuối sao?”

“… Ta nằm úp sấp ở nơi thực an toàn mà.” Ngân Tiểu Tiểu lại rơi hai giọt nước mắt, “Hơn nữa, không phải ta đã nói muốn tới nơi có nguồn nước rồi sao?”

… Là thế phải không? Hoa Tiểu Hoa ngửa đầu nhìn trời, mình chỉ nghĩ Tiểu Tiểu sợ nóng, đến bờ sông có thể uống nước chẳng hạn, ai có thể ngờ đứa trẻ trâu này lại ngâm mình trong nước !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.