Sắc Dục Chi Dạ

Chương 28: Cắm sừng




” Chuyện gì?” Sở Uyên ý bảo hắn vào phòng: ” Phía Sở Hạng có động tĩnh gì sao?”

” Chuyện này thì không có.” Ôn Liễu Niên nhanh chóng lắc đầu: ” Tiết tướng quân dụng binh như thần, quân ta thế như chẻ tre, đã dẹp xong mười bảy đảo nhỏ của Phỉ Miễn quốc rồi.”

” Thế ái khanh đến đây là vì chuyện gì?” Sở Uyên hỏi.

Ôn Liễu Niên ở trong lòng âm thầm nắm quyền một chút, nói: ” Tây Nam Vương.”

Sở Uyên nhíu mày.

Ôn Liễu Niên trầm giọng nói: ” Mấy ngày nay vi thần đều xem tinh tượng, lần này Tây Nam Vương rơi xuống biển là kiếp số do trời định, nhưng nếu vượt qua được kiếp nạn này thì từ nay về sau chính là thuận buồm xuôi gió, vô tai vô nạn, cho nên Hoàng thượng cũng không cần vì vậy mà lo lắng quá mức.”

Sở Uyên hỏi: ” Thật vậy sao?”

Vẻ mặt Ôn Liễu Niên hết sức chân thành, liều mạng gật đầu.

Sở Uyên nói: ” Thì ra ái khanh còn có bản lĩnh đến bực này.”

Ôn Liễu Niên chột dạ nói: ” Chỉ là hiểu sơ sơ, hiểu sơ sơ thôi.” Nói bừa đó.

Bên ngoài, mọi người soàn soạt chen chúc nhau ngồi xổm dưới cửa sổ, tập trung tinh thần nghe lén.

Sở Uyên lại hỏi: ” Vậy hắn còn có thể trở về không?”

” Tất nhiên sẽ trở về.” Ôn Liễu Niên nhanh chóng tiếp lời.

Sở Uyên nói: ” Số mệnh đã định là sẽ trở về ư?”

Ôn Liễu Niên tiếp tục gật đầu.

Sở Uyên nói: ” Vậy trẫm có cần phải phái người đi tìm hắn nữa không?”

Ôn Liễu Niên: “….”

Ôn Liễu Niên nói: ” Hay là cứ phái người tìm một chút đi.”

Sở Uyên nhìn thẳng hắn một hồi, lắc đầu cười cười: ” Lui ra ngoài đi, để một mình trẫm yên tĩnh chút, trẫm không sao.”

Ôn Liễu Niên ủ rũ ỉu xìu ra cửa, Triệu Việt đưa tay vỗ vỗ hắn, tỏ ý không có sao hết. Những người còn lại rầu rĩ nhìn vào mắt nhau, cũng thầm thở dài trong lòng—cứ không ăn không ngủ không tức giận như vậy, còn chẳng bằng lật bàn mắng chửi người một phen, có thể làm cho người khác càng thấy yên tâm hơn một chút. Kìm nén mãi như thế, cũng đừng nén ra bệnh a.

” Đoạn huynh không có chuyện gì đâu.” Tư Không Duệ đưa tay ôm vai Đoạn Dao, dùng sức lắc lắc: ” Đừng sợ.”

Đoạn Dao hít hít mũi, gật đầu: ” Dạ!”

************

Thiên Chi Nhai, Đoạn Bạch Nguyệt thử vận khí, trong tim vẫn có cảm giác đè nén đau nhức như cũ. Võ công của Sở Hạng không tính thấp, ngày đó ở dưới biển ăn của hắn một chưởng, ít nhiều gì cũng sẽ đả thương tâm mạch. Lại không biết rốt cuộc nơi này cách đại doanh Sở quân bao xa, không có thuyền bè không có lương khô, cho dù có nóng lòng sốt ruột thế nào đi nữa thì hiện tại cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi thời cơ.

Tam thẩm nói nhiều, bình thường cũng không có việc gì để làm, bởi vậy cực thích tìm tới chỗ hắn nói chuyện phiếm, bưng thêm một sàng đậu phộng, vừa bóc vỏ vừa nói, mỗi lần ngồi xuống là nói suốt mấy canh giờ.

” Thật sự thích nương tử của ngươi đến vậy sao?” Tam thẩm nói: “Xinh đẹp không?”

” Đẹp.” Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.

” Như ngươi vậy gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.” Tam thẩm cười nói: ” Đừng trách thẩm thẩm nhanh mồm nhanh miệng, là đầu bếp a, có thể đẹp trên theo chuẩn nào được chứ. Có điều nương tử xấu thì mới quý giá, những cô nương lớn lên quá xinh đẹp đều không phải là người biết an phận sống qua ngày.”

Đoạn Bạch Nguyệt cũng cười: ” Thẩm thẩm nói rất đúng.”

” Có thể gả được một tướng công như ngươi, mệnh số của nàng cũng thật là tốt.” Tam thẩm nói: ” Đã qua nhiều ngày như vậy rồi, nhưng ngươi vẫn luôn nhắc đến nàng, một ngày cũng chưa từng quên.”

Đoạn Bạch Nguyệt nhân cơ hội nói: ” Vậy thẩm thẩm cảm thấy, ta còn có thể gặp lại nàng không?”

Tam thẩm lắc đầu: ” Bí mật của Thiên Chi Nhai này được tất cả mọi người ở đây đồng tâm hiệp lực che giấu nhiều năm như vậy, làm sao có thể chỉ vì một người như ngươi mà mạo hiểm được, ngươi cũng đừng suy nghĩ chuyện này nữa.”

Đoạn Bạch Nguyệt nghe vậy trầm mặc.

Tam thẩm thấy hắn như thế, lại nói: ” Ngươi cũng coi như người đã chết qua một lần, nên suy nghĩ thoáng một chút. Trên đảo này cũng có không ít cô nương, đợi sau khi thương thế lành hẳn, lại để A Gia chọn cho ngươi một người không tồi, một lần nữa tạo dựng gia đình, thành gia lập thất, tương lai sau này dần dần cũng sẽ tốt lên thôi.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ở trên đảo này tuy nói áo cơm no đủ, nhưng cũng không phải giàu có gì. Nếu bằng lòng cùng thế giới bên ngoài liên hệ thông thương thì cuộc sống tất nhiên sẽ thoải mái hơn hiện tại, vì sao lại phải trốn tránh lánh đời như thế?”

” Tổ huấn đã là như vậy rồi.” Tam thẩm nói: ” Huống hồ muốn giàu có dư dả như thế làm chi? Lần này Nam Hải xảy ra chiến tranh, đám mọi rợ Phỉ Miễn quốc điên cuồng đi khắp nơi trưng binh cướp bạc, Bạch Tượng quốc và Xiêm Viễn quốc là hai đảo quốc lớn trong vùng nên mới có thể may mắn tránh khỏi tai họa, nhưng các tiểu đảo còn lại đều gặp phải tai ương, rất nhiều nam tử trẻ tuổi đều bị bắt đi sung quân. Chính vì Thiên Chi Nhai này lánh đời không lộ diện, cho nên mới có thể an ổn đến tận hôm nay, nếu không chỉ sợ lần này cũng không ai tới cứu ngươi.”

Trưng binh: khác chiêu mộ, chiêu mộ thì theo ý nguyện, còn trưng là bắt ép nhiều hơn.

” Vì lánh nạn, cho nên lánh đời?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Tam thẩm oán giận liếc hắn một cái: ” Ngươi cái người trẻ tuổi này, vì sao còn nói nhiều hơn cả ta vậy.”

Đoạn Bạch Nguyệt vô tội nói: ” Nằm một chỗ trên giường không có việc gì làm, chỉ có thể nói chuyện.”

Ngoài cửa sổ có mười mấy thân ảnh vụt qua, theo sau đó là tiếng cười nói ầm ĩ huyên náo. Là một nhóm các thiếu niên khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, đang vui vẻ đuổi bắt nhau, Đoạn Bạch Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua, khen: ” Khinh công thật sự rất cao.” Nếu đặt ở vùng võ lâm Trung Nguyên, chỉ hơn mười tuổi đã có tư chất như thế này thì e là chỉ có người của Nhật Nguyệt sơn trang mới có thể so được.

Mười bốn mười lăm tuổi, ngày “xưa” Dao nhi mười ba tuổi cũng được gọi là thiếu niên rồi, mà mấy nhóc này mụ Tiếu mụ để là “nam oa”, có lẽ nào là vì bi giờ Nguyệt ca đã ngoài 3ot, cho nên mười bốn mười lăm tuổi cũng đã trở thành “oa” của anh ấy, oa oa oa oa nhân gia không chịu đâu không chịu đâu TToTT

Tam thẩm bưng sàng đứng dậy, nói: ” Sau khi ngươi khỏe lại, nếu muốn học thì cũng có thể nhờ A Gia dạy ngươi.”

“Vậy thì tốt quá.” Đoạn Bạch Nguyệt nhìn theo nàng ra khỏi gian phòng, lớn tiếng gọi với theo: ” Tối nay có thể ăn canh cá không?”

” Được.” Tam thẩm đáp ứng một tiếng: ” Đúng lúc A Cảm mới mang về một đợt cá tươi, ta đi lấy một ít hầm canh cho ngươi.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, nằm trở về đầu giường, lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhóm thiếu niên kia đã chạy đi rất xa, lúc này chắc cũng đã chạy tới bờ biển rồi.

Lúc vừa mới được Nguyệt La cứu về, hắn cho rằng Thiên Chi Nhai này cũng giống như đảo Nhiễm Sương của Quỷ Thủ tiền bối, hoặc đảo Lạc Anh của Đại Minh Vương, đều là hải ngoại tiên sơn không màng thế sự. Nhưng thời gian trôi qua, dần dần hắn lại thấy dường như có chút khác biệt — Lý do mà người ở Thiên Chi Nhai này lánh đời cũng không phải bởi vì siêu nhiên, mà càng như là vì sợ hãi, đối với thế giới bên ngoài đều có một loại mâu thuẫn và địch ý cực kì sâu đậm. Bất kể là Nguyệt La hay là Tam thẩm, dường như đều cảm thấy chỉ cần Thiên Chi Nhai vừa xuất hiện trong mắt người đời, thì ngay lập tức sẽ có hải tặc và kẻ cướp tràn vào đánh phá, không còn nhà cửa, phải sống tạm bợ nay đây mai đó. Nghĩ xa hơn chút nữa, khinh công của tất cả mọi người ở đây có thể luyện đến đẳng cấp tà môn như vậy, có lẽ cũng là vì chuẩn bị tinh thần để có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.

Đoạn Bạch Nguyệt tựa người vào gối đầu phía sau suy nghĩ, lần đầu tiên cảm thấy trước đây mình nên xem thật nhiều sách sử. Nếu Ôn Liễu Niên ở chỗ này thì có lẽ sẽ giúp mình nhớ lại một chút, xem thử mấy trăm năm trước có gia tộc thanh danh hiển hách nào bị bức bách đến nỗi không còn cách nào khác là phải ra biển hay không, rồi từ đó về sau bặt vô âm tín.

Nhưng chuyện mà sắp tới cần phải mệt não hơn so với lai lịch của Thiên Chi Nhai chính là sau khi thương thế lành lại, rốt cuộc phải làm sao mới có thể trở về. Đoạn Bạch Nguyệt thở dài trong lòng, cũng có chút hối hận ngày đó mình quá lỗ mãng phạm phải sai lầm, lần sau gặp mặt đừng nói là bàn giặt y phục, cho dù là bàn chông hay bàn đinh gì cũng được, chỉ cần có thể ôm người thương vào lòng một lần nữa thôi, những chuyện còn lại đều dễ nói.

” Này, ngươi có thể đi được chưa?” Nguyệt La nhoài hơn phân nửa cơ thể qua cửa sổ, trên mặt lấm tấm mồ hôi, gò má đỏ bừng.

Đoạn Bạch Nguyệt kéo chăn lên, nói: “Vùng Trung Nguyên có câu, gọi là thương gân động cốt một trăm ngày.”

Thương gân động cốt một trăm ngày: ý là bị thương đến gân cốt thì phải nghỉ ngơi 100 ngày.

” Vậy ta đi một mình.” Nguyệt La ném cho hắn một quả dừa: ” Ở bờ biển đang phá trận, rất đẹp, ngươi không đi được thì thật đáng tiếc.”

” Trận gì thế?” Đoạn Bạch Nguyệt giật mình, chống người ngồi dậy.

” Trận gì cũng có.” Nguyệt La nói: ” A Gia cũng ở đó, dạy mọi người cách tìm trận môn.”

Đoạn Bạch Nguyệt xuống giường mang giày.

” Ơ, không phải ngươi nói cần một trăm ngày sao?” Nguyệt La hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt tìm một cây gậy gỗ để chống, cùng nàng đi về phía bờ biển.

Mới đi được một đoạn ngắn, Đoạn Bạch Nguyệt bất giác lùi về phía sau né tránh: ” Ngươi nhìn ta hoài như vậy làm chi?”

Nguyệt La bĩu môi: ” Ngươi cũng rất đẹp mắt nha.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Quá khen.”

” Nhưng không đẹp mắt bằng A Trầm ca ca đâu.” Nguyệt La đỡ hắn: ” Đi thôi, như thế này nhanh hơn.”

” Ngươi thích hắn phải không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Nguyệt La cả giận: ” Thích hắn làm chi, ta không thích hắn, ta phải gả cho rất nhiều người, ngươi cũng vậy, ngươi xếp thứ mười tám.”

Đoạn Bạch Nguyệt quan sát nàng từ trên xuống dưới một phen, nói: ” Chắc ngươi cũng không phải là cô nương xinh đẹp nhất trên đảo này.”

” Liên quan gì đến kẻ đất khách quê người như ngươi!” Nguyệt La giậm chân, đưa tay lên muốn nhéo hắn.

” Nhưng ta nghe tam thẩm nói, A Trầm chính là nam tử trẻ tuổi đẹp mắt nhất trên đảo.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Này, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu ngươi còn không biết nắm chắc thời gian thì sẽ phải uống rượu mừng của hắn và người khác đó.”

Nguyệt La nghe vậy vừa tức giận vừa sốt ruột, dứt khoát ngồi xổm dưới tàng cây, bực bội nói: ” Hắn chính là không thích ta, ta còn có thể làm sao được, A Gia lại không cho phép ta đi cướp hôn.”

Đoạn Bạch Nguyệt nhịn cười, hắng hắng giọng một chút, ngồi xổm trước mặt nàng: ” Hay là làm một khoản giao dịch đi?”

” Giao dịch gì?” Nguyệt La ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng nhìn hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt ghé vào tai nàng nói nhỏ vài câu.

” Không được.” Nguyệt La đứng dậy: ” Ngươi hết hi vọng đi, A Gia không thể thả ngươi đi đâu.”

” Vậy thì ít nhất ngươi hãy giúp ta tới đại doanh Sở quân xem tình hình một chút.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu nương tử của ta đã tái giá rồi, ta cũng có thể an tâm ở lại đây.”

” Nếu nàng không tái giá thì sao?” Nguyệt La cảnh giác nói: “Ngươi còn muốn ra ngoài tìm nàng không?”

” Không tìm không tìm.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Nếu không tái giá, chí ít giúp ta xem thử nàng sinh nam oa hay là nữ oa.”

” Đâu có nhanh như thế được, nương tử của ngươi mới hoài thai ba tháng. Đây là nơi đang diễn ra chiến tranh, cho dù ngược sóng ngược gió không thuận tiện thì chậm nhất là một tháng cũng có thể tới được đại doanh Sở quân, nhưng khi đó cũng chỉ mới bốn tháng, làm sao mà sinh được?” Nguyệt La lắc đầu.

” Ồ.” Đoạn Bạch Nguyệt cười thầm, trên mặt lại thở dài ai oán: “Thì thôi vậy, cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm rồi.”

” Ngươi đừng như vậy nha.” Nguyệt La kéo hắn: ” Trên đảo này thường sẽ có thuyền ra ngoài buôn bán, vài tháng nữa ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi đi xem, trong quân doanh Đại Sở chỉ có một mình nương tử của ngươi là người mang thai thôi đúng không?”

Đoạn Bạch Nguyệt nhếch miệng cười: ” Ừ.”

” Vậy ta sẽ giúp ngươi.” Nguyệt La nói: ” Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết rồi chứ? Phải làm sao thì A Trầm ca ca mới thích ta?”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Tất nhiên.”

Nguyệt La đưa tay: ” Đập tay giao ước.”

Đoạn Bạch Nguyệt rất là phối hợp, cùng nàng đập tay ba cái, sau đó mới cùng nhau đi về phía bờ biển.

Lúc này khắp bầu trời đều là rặng mây đỏ, thủy triều dâng lên gột rửa bãi biển. Lão giả râu bạc trắng đang đứng trên một tảng đá lớn, bên dưới tập trung rất nhiều tiểu thiếu niên và tiểu cô nương khoảng hơn mười tuổi, nhìn qua ít nhất cũng có chừng một trăm người.

Người đúng là không ít a, Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ cằm, như có điều suy nghĩ.

” Này, người kia chính là A Trầm ca ca.” Nguyệt La thấp giọng nói.

Đoạn Bạch Nguyệt hoàn hồn, theo ánh mắt của nàng nhìn sang thì chỉ thấy là một thanh niên mặc y phục màu đen lưng đeo cung tiễn, đang nhảy từ trên thuyền xuống, cầm dây trói cố định thuyền vào bờ, như là vừa ra biển trở về.

” Là hắn sao?” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Ừm, ánh mắt ngươi không tệ.”

Gương mặt Nguyệt La phiếm hồng, giọng nói càng nhỏ hơn một chút: ” Ta có cần phải tới chào hỏi hắn một tiếng không?”

” Đừng đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngươi hãy nghe ta, quá chủ động không tốt.”

Nguyệt La nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy hắn dường như rất có chủ kiến, vì vậy gật đầu: ” Ừ.”

” Đi thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Trước tiên đừng để ý đến A Trầm ca ca của ngươi nữa, chúng ta đi xem trận pháp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.