Sắc Dục Chi Dạ

Chương 18: Trái tim cảm thấy đau




CHƯƠNG 54: CÁI QUẦN IN HÌNH TUẦN LỘC

Cuộc đời là một chuỗi bi kịch. Tuy vậy, về phần mình, tôi đặc biệt cảm thấy cần phải nhấn mạnh thêm một chút: Cuộc đời là một chuỗi những combo bi kịch.

Tôi chỉ còn nước nở nụ cười méo mó với hai ngọn núi (một lửa, một băng) hai bên, sau đó dùng sức chín trâu hai hổ lôi xềnh xệch cái tên sao chổi đang bày ra bộ mặt đáng thương bên cạnh đến một góc khác.

“Cậu chán sống rồi phải không? Ai cho cậu nói ra cái chuyện kia ở đây. Trời đất thiên địa quỷ thần ơi, cậu có muốn đây là mùa xuân cuối cùng của cậu không hả?”

Quân cười hề hề, làm ra một dáng “kiên cường bất khuất trung hậu đảm đang”, vỗ ngực bình bịch nói:

““Chết dưới hoa Mẫu Đơn, làm quỷ cũng phong lưu”. Nào đến đây. Minh Quân tôi cả đời lẫy lừng, dù chỉ được chết dưới tay bông Mẫu Đơn loại hai như cậu những cũng tạm cho là may mắn hơn ối người rồi.” Vừa nói cậu ta vừa vồ lấy tay tôi, dí lên ngực cậu ta.

Tôi ôm đầu đau khổ. Lần này thì thảm rồi, dây vào nhân vật “nhây không đối thủ” như cậu ta, đâu phải tôi mới đại bại lần đầu. Được rồi, coi như cậu lợi hại, tôi buông cờ trắng đầu hàng.

“Chốt lại là cậu muốn cái gì?”

Quân hé mắt nhìn tôi, và chỉ trong một phần nghìn giây ngắn ngủi, vẻ bi thương cùng thấy chết không sờn ban nãy bị đá đít ra xa tắp, thay vào đó là bản mặt nham nhở, đắc ý khi con mồi đã lọt lưới. Cậu ta ngửa cổ cười to một tiếng, sau đó đủng đỉnh xỏ túi quần đi mất, trước lúc đi không quên bỏ lại một câu:

“Gọi về nhà báo cơm đê. Ba ngày tới, tôi sẽ làm khách nhà cậu.” Ngừng một lúc, cậu ta lại chậm rãi phun thêm mấy chữ: “Cả sáng lẫn tối”.

Mặt tôi ngắn tũn lại như vừa nuốt trửng một con sâu khoai to bằng ngón tay. Làm khách ba ngày, cả sáng lẫn tối??? Vô sỉ, đại vô sỉ. Đúng là con nhà tư bản, đụng đến lợi ích một cái là cấm có chịu thiệt mảy may. Nhờ cậu ta ngậm cái miệng mà bị chấn lột những sáu bữa cơm, cái này không phải siêu lợi nhuận, một vốn bốn lời trong truyền thuyết sao?

Tôi cắn răng, hậm hực chạy theo Quân về gian hàng, chả biết cậu ta nói vu vơ mấy câu gì đó, mà chị Nhi gật gù không còn nhìn tôi bằng ánh mắt tóe lửa nữa, Bảo cũng khôi phục trạng thái bình thường. Mà chả hiểu sao tôi thấy bầu không khí trở nên quái dị một cách kỳ lạ, cứ như đang ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt, đang chực nhấn chìm tôi vào.

Đến gần trưa, nhờ vào sức ảnh hưởng của hai hotboy chợ hoa, số hàng hóa khổng lồ đã được vô số chị em càn quét sạch sẽ như Zara giảm giá 50% bộ sưu tập Đông Xuân. Tôi và chị Nhi nhìn nhau, hai mắt tỏa sáng rực rỡ. Phát tài rồi, haha.

Quân đã ngồi chễm chệ sau xe đạp điện của tôi, bộ dáng cao quý như đang chờ đợi thằng cu li chuyên trách việc đưa đón. Tôi lườm cậu ta suýt thì tròng mắt lộn ngược vào trong, quay sang dịu dàng nói với Bảo:

“Vất vả cả buổi rồi. Qua nhà tớ đi, tớ sẽ chiêu đãi cậu nhiều một bữa ra trò. Tay nghề của chị Nhi không phải dạng xoàng đâu nhé.”

Chị Nhi hừ mũi chen ngang:

“Ô lạ chưa, khách của cô, sao lại quảng cáo tay nghề của chị? Mà thôi, cho cô vào bếp thì cả nhà chỉ có nước đón Tết ngoài đường.”

Tôi ngại ngùng sờ sờ mũi, Bảo béo cũng không để tâm, xoa đâu tôi thân thiết. Giọng Quân nheo nhéo vang lên:

“Được rồi, nhanh về thôi, tôi sắp đóng băng thành hòn đá xinh đẹp nhất Vịnh Bắc Bộ rồi.”

Tôi bĩu môi, đang tính ngồi lên xe đạp điện phóng đi thì Bảo lôi lại. Bảo đề nghị tôi ngồi xe chị Nhi, để Bảo chở Quân, tôi gật đầu cái rụp. Ai cần làm phu xe cho cái tên vô lại kia chứ.

Căn nhà nhỏ trong ngõ của tôi lần đầu đón tiếp nhiều trai đẹp đến thế. Bố tôi sáng phụ mẹ bán thịt ngoài chợ sau đó thì hai ông bà chở nhau đi sắm Tết chưa về. Tôi chạy ù lên nhà thay bộ quần áo ở nhà thoải mái rồi lập cập vào phụ chị Nhi nhặt rau, rửa thịt. Tuy bếp núc là điểm mù của tôi, nhưng phụ việc thì vẫn có thể. Quân đã cởi giầy, xỏ đôi dép Hello Kity màu hồng của tôi, xông xáo nhảy vào nhặt rau cùng. Nhân lúc chẳng ai để ý, cậu ta nhéo vào hông tôi một cái rõ đau, bất mãn nói:

“Hoài An thối, cậu không giữ lời. Sao Bảo lại ở đây chứ???”

Tôi gõ lên đầu cậu ta, bĩu môi nói:

“Con mắt nào của cậu thấy tôi nuốt lời??? Cậu ăn chực ba ngày ở đây thì cứ việc. Ai nói tôi không thể mời Bảo đến nhà chơi. Ừm...Tôi đang nghĩ, có nên xúi Bảo xin bố mẹ cho đón Tết ở đây luôn không ấy.”

“KHÔNG ĐƯỢC!!!”

Tiếng gào của Quân làm con cá trên thớt của chị Nhi giật nảy lên một cái, hẳn là đau tim sẽ là một trong những nguyên nhân chủ yếu dẫn đến tử vong của nó. Chị Nhi buông dao, thở dài:

“Hai đứa đừng ở đây mắt to trừng mắt nhỏ nữa, trả lại hòa bình cho đầu bếp chuyên tâm nấu nướng đê. Quân, ở đây nhặt rau, An ra phụ Bảo trang trí nhà cửa đê.”

Dưới sự sắp xếp của bếp trưởng, bầu không khí lại yên ấm hòa thuận đôi chút. Tôi với Bảo xắn tay lên tân trang nhà cửa, Bảo giúp tôi quét màng nhện trên trần nhà, tôi thì lau chùi bàn ghế, cầu thang, sàn nhà đến láng bóng lên. Trước khi quét dọn, không nỡ thấy quần áo chỉn chu của Bảo bị lấm lem, tôi chui vào tủ quần áo của bố, tìm được cái quần thể thao sọc kẻ ưa thích của bố, đưa cho Bảo mặc tạm. May mà vóc người bố tôi cũng to lớn, trông Bảo mặc lên vẫn rất ăn rơ với cái áo len tối màu của cậu ấy.

Dọn dọn dẹp dẹp một hồi, thấy chị Nhi bất mãn tống cổ Quân ra khỏi bếp, cam cái tội, nhặt rau muống lại nhặt lá bỏ cuộng haha. Mà sau khi phát hiện ra Bảo đang mặc quần của bố tôi, cậu ta lại bám dính lấy tôi, mè nheo bằng được:

“Hoài An, cậu không thể bất công như vậy được. Bộ đồ tôi đang mặc cũng bất tiện kém gì Bảo đâu. Cậu mau cho tôi mượn một chiếc đi. Nhá nhá nhá...”

Cậu ta cứ nheo nhéo bên tai làm tôi không thể chịu nổi, tôi buông súng đầu hàng, lần nữa cắm mặt vào tủ quần áo phòng bố mẹ, tìm cho Quân chiếc quần khác. Bất giác tôi đứng sững lại trước tủ quần áo, ngó chằm chằm vào một chiếc quần dài. Tròng mắt xoay chuyển một hồi. Hừ, “quần hoa” ơi hỡi “quần hoa” ai bảo cậu đắc tội với tôi, không cho cậu ăn thua thiệt thì Hoài An tôi đâu xứng với danh xưng “thủ lĩnh trẻ trâu” của khu phố chứ.

***

Quân bước ra từ nhà tắm, nhìn chăm chú cái quần vừa thay. Chiếc quần làm bằng vải nỉ dày dặn, in hình họa tiết con tuần lộc với vài hình thù hay xuất hiện trên trang phục thổ cẩm. Xét một cách khách quan thì nó khá là hợp với vóc dáng của Quân, hai cái ống quần bó sát cặp đùi săn chắc, ôm lấy phần mông phồn thực của cậu ta. Có điều cái quần trông có phần cũn cỡn so với đôi chân mét rưỡi của Quân, thành thử độ dài của nó còn cách mắt cá chân hẳn mười centimet nữa.

Quân ngắm đi ngắm lại chiếc Quần, nhìn tôi hơi khó hiểu:

“Hoài An, tôi cảm thấy cái quần có chỗ nào không đúng lắm. Mặc lên thấy cứ sai sai sao á. Cậu chắc đây là quần của bố cậu chứ???”

Tôi dùng định lực kinh người áp chế tràng cười trong lồng ngực không xổ ra như thác lũ, thậm chí tôi còn không dám nhìn thẳng vào mắt Quân. Hơi không tự nhiên “e hèm” một tiếng, tôi ra vẻ hờn giận đáp:

“Có gì sai chứ. Ai bảo cậu cao lớn như vậy. Bố tôi chỉ có 1m65 thôi. Đây là cái quần bố tôi thích nhất. Cậu không mặc thì trả đây.”

Mặt Quân phấn khởi trông thấy, thôi không càm ràm nữa, cậu ta bắt đầu diện chiếc quần con Tuần Lộc ngắn cũn chạy đi mua nước mắm cho chị Nhi.

Tận mắt chứng kiến cậu ta khuất sau cánh cổng, tôi mới ôm ngực cười phá lên, cười như “Công nông lên dốc”, cười như “Liên Xô được mùa”, cười như “Xúi Vân giả dại”, cười đến nước mắt nước mũi tèm lem. Bảo béo đứng khoanh tay trước ngực, nhìn tôi dò xét:

“Hoài An, thực ra tớ cũng thấy cái quần hơi...sai sai.”

Tôi chống tay vào bờ tường, thở hổn hển hồi phục tinh thần, quay sang Bảo, ánh mắt lóe lên vẻ tinh quái, khóe miệng giương lên nụ cười đắc thắng:

“Đương nhiên phải sai sai rồi. Đấy là...cái quần yêu thích của mẹ tớ mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.