Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 1 - Chương 31: Phù văn




Từ lúc Ngự Chi Tuyệt học được cách sử dụng máy tính, ngày Lăng Hạ có chút không tốt lắm.

Ngự Chi Tuyệt từ máy tính tìm hiểu được hàm nghĩ của av linh tinh rất nhanh, ánh mắt sắc bén khiển trách kia, quả thực muốn phóng ra dao găm rồi. Lăng Hạ chột dạ tránh ánh mắt của y, trước kia hắn là trực nam, xem cái này không phải thật bình thường sao? Huống hồ hắn cũng không phải xem thường xuyên, chỉ ngẫu nhiên xem một lần. . . . . .

Tương đối may mắn chính là dưới sự kháng nghị của Lăng Hạ, cuối cùng Ngự Chi Tuyệt cũng đánh mất ý niệm mua vài thứ kia về, bây giờ hắn đã có chút ăn không tiêu, còn giở trò gì nữa hả?

Lúc Lăng Hạ mang Ngự Chi Tuyệt dạo siêu thị, nổi lên dũng khí mua mấy hộp Durex vị bạc hà cùng thuốc bôi trơn. Mỗi lần gì kia, công tác thanh lý đều rất khó, nhưng lại tương đối xấu hổ.

Lúc hắn cho Ngự Chi Tuyệt dùng , Ngự Chi Tuyệt hiếu kỳ hỏi: “Đây là cái gì?”

Lăng Hạ ngốc ngốc mang cho y, dù sao chính hắn cũng không dùng. Hắn lừa Ngự Chi Tuyệt nói: “Xem như một công cụ.”

Ngự Chi Tuyệt lúc đầu rất là hưng trí , nhưng thử một lần liền ném vào thùng rác, nói là làm không thoải mái. Lăng Hạ xúc động muốn hộc máu , rõ ràng hắn chọn loại siêu mỏng , được xưng là đeo thoải mái như không đeo. Mấy thứ này hắn dùng không được, đương nhiên không thể tự mình thí nghiệm một chút. . . . . .

Nhưng thuốc bôi trơn thì Ngự Chi Tuyệt tỏ vẻ thật vừa lòng, liền dùng thêm vài lần, Lăng Hạ quả thực bị y tức chết rồi.

Ngày giống như nước chảy, mỗi một ngày bình thản lại hạnh phúc đi qua, theo mùa thu đến mùa đông.

Lăng Hạ thật thích loại cuộc sống an nhàn này, nhưng hắn biết Ngự Chi Tuyệt không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài. Ngự Chi Tuyệt không giống hắn, thâm căn cố đế khác nhau, tinh thần mạo hiểm bẩm sinh, không chỉ bằng mấy tháng ngắn ngủn là có thể chuyển biến .

Hắn có thể cảm giác được Ngự Chi Tuyệt nỗ lực thích ứng với cuộc sống bên này . Nhưng trên thực tế, đối với một người được xưng là Ma Tôn mà nói thì thật là rất bình thản, có lẽ nói là bình thường thì chuẩn xác hơn.

Hắn hiểu rất rõ Ngự Chi Tuyệt, hiểu biết đến mức dù đối phương không thể hiện ra ngoài, hắn cũng có thể hiểu rõ nội tâm đối phương đang nghĩ gì. Nơi đây an bình lại không có đối thủ, có lẽ Ngự Chi Tuyệt không có khả năng vui vẻ thật sự.

Mấy ngày nay Ngự Chi Tuyệt tương đối trầm mê Võng Du, chơi đều là những trò máu me đánh nhau bắn nhau kịch liệt, nhưng trò gì y cũng có thể luyện thành cao thủ rất nhanh, không có cách nào, thao tác và năng lực của y quá cường hãn rồi. Có đôi khi Lăng Hạ thấy Ngự Chi Tuyệt ở nơi đó chơi Võng Du, nhưng trong ánh mắt lại là cô đơn nhàn nhạt không dễ dàng phát giác.

Hắn thử mang Ngự Chi Tuyệt đi làm quen với bạn bè của mình, nhưng mà Ngự Chi Tuyệt luôn thiếu hứng thú, hơn nữa người khác thấy Ngự Chi Tuyệt đều kinh diễm, Lăng Hạ cũng cảm thấy khó chịu. Nơi náo nhiệt Ngự Chi Tuyệt không thích đi, hắn cũng không thích.

Đi ra ngoài du lịch, phong cảnh bên ngoài xa không bì kịp cảnh sắc thiên nhiên ở Dị Giới linh khí đầy đủ không chút ô nhiễm, dù đến nơi thần bí nhất chưa được thám hiểm, động vật ở đó còn chống không được ma thú nguy hiểm nhị cấp đâu. . . . . .

Dưới tình huống như vậy, toàn bộ nhiệt tình của Ngự Chi Tuyệt đều chuyển lên giường sự, có đôi khi không sẽ làm quá đáng một chút. Lăng Hạ thông cảm cho y, có đôi khi bị ép buộc quá đáng nhưng chỉ oán trách vài câu rồi thôi.

Lăng Hạ không có nói ra, chỉ bắt đầu vụng trộm tìm kiếm phương pháp có thể trở về. Kỳ thực với hắn mà nói, ở đâu đều giống nhau , có lẽ năng lực thích ứng của hắn mạnh hơn Ngự Chi Tuyệt .

Ngự Chi Tuyệt hiển nhiên không biết mình đến từ một quyển sách, Lăng Hạ vụng trộm tìm tòi một chút, lại kinh ngạc phát hiện căn bản không có tác giả “Rau chân vịt canh trứng” , ngược lại là tại nơi nào đấy nhiều ra một rau chân vịt canh trứng được xưng là chuyên nghiệp viết văn đam mỹ.

Lăng Hạ nhớ các tác phẩm của rau chân vịt canh trứng không nhiều lắm, hắn đều lưu lại, nhưng trong mục lưu trữ đều là Hệ liệt Hắc Ám , cái gì mà nhốt XX, nuôi nhốt OO linh tinh , Lăng Hạ xem mà đầu đầy hắc tuyến.

Lúc hắn mở ra một quyển trong đó, thấy tên nhân vật chính liền cả kinh, vội vàng bấm vào, tên thật tự kêu 《 xuyên không đến Dị Giới ngược luyến tình thâm 》, thể loại: nhốt, thể xác và tinh thần đều ngược; nhân vật chính: Ngự xx, Lăng oo, a sá!

Chuyện xưa tình tiết cũ rích, một nhân sĩ chính phái Lăng oo gặp Ma Tôn Ngự XX, bị nhốt lại, bị nuôi lại bị nhốt, các loại ngược thân lại ngược tâm sm, cuối cùng thế mà còn Cmn he a!

Lăng Hạ thật không thể lý giải nếp nhăn não của tác giả, như vậy sao có thể he ? Trong óc nhất định toàn là cỏ đi? Hắn thật sự không thể lý giải! Làm hắn kinh hãi là Ngự xx trong truyện, mặc kệ là bề ngoài hay tính cách đều có bảy tám phần tương tự Ngự Chi Tuyệt , về phần thánh phụ Lăng oo đầu ngâm nước kia? Lăng Hạ mới không thừa nhận hắn giống mình đâu!

Rau chân vịt canh trứng này, khẳng định không phải là tên lừa đảo trước kia!

Không có khả năng tìm được tin tức hữu hiệu gì từ máy tính, Lăng Hạ rầu rĩ đóng trang web.

Ngự Chi Tuyệt gác chân ở ban công, ngồi trên sàn, ánh mặt ngày đông xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu trắng sát đất nhu hòa chiếu vào sườn mặt y, giống như sáng lên .

Lăng Hạ xuất thần nhìn y một hồi, cầm di động vụng trộm chụp mấy tấm. Ngự Chi Tuyệt rất ăn ảnh, chính diện mặt bên đều đẹp mắt. Trong khoảng thời gian này trong di động hắn có rất nhiều ảnh của Ngự Chi Tuyệt, chơi trò chơi , mỉm cười , ngủ . . . . . . ngay cả khi người ở bên cạnh hắn, hắn vẫn xem không đủ .

Thưởng thức một hồi Lăng Hạ quyết định đi nấu canh xương làm vằn thắn . Ngự Chi Tuyệt rất thích hắn làm cơm, mặc kệ làm cái gì đều sẽ ăn sạch. Mùi canh xương rất nhanh tràn ngập cả căn phòng, Lăng Hạ trộn xong nhân bánh chuẩn bị bắt đầu gói, vỏ vằn thắn mua ở siêu thị không cần tự làm.

Một đôi tay từ phía sau lưng ôm chặt eo hắn, thanh âm quen thuộc dễ nghe tới gần bên lỗ tai hắn nói: “Làm cái gì vậy? Thơm quá.”

Lăng Hạ mỉm cười xoay người nói: “Vằn thắn, A Tuyệt còn chưa ăn qua đâu, đệ ở bên ngoài chờ ta thì tốt rồi, ăn cơm xong ta dẫn đệ đi xem phim, ta đã mua vé rồi.”

Phim là thể loại khoa học viễn tưởng mới nhất, Ngự Chi Tuyệt không có hứng thú với thể loại phim tình yêu tình bạn tình thân, nhưng lại có vài phần thích khoa học viễn tưởng, trong khoảng thời gian này chỉ cần có phim khoa học viễn tưởng mới khởi chiếu Lăng Hạ đều sẽ mang Ngự Chi Tuyệt đi, như cặp tình nhân nhỏ đang hẹn hò.

Bây giờ hắn bất chấp tất cả, chẳng lẽ chỉ vì ánh mắt người khác mà không sống theo cách mình thích sao? Cuộc sống là của chính mình.

Ngự Chi Tuyệt dừng một chút mỉm cười nói: “Ừm.”

Y đương nhiên cũng nhận ra Lăng Hạ bất an, trong khoảng thời gian này Lăng Hạ luôn nghĩ biện pháp làm y vui vẻ. . . . . . Y đều biết. Y tùy hứng hưởng thụ, thực ra y không cảm thấy thất lạc như Lăng Hạ tưởng tượng, y chỉ là thích người này sủng ái mình, ánh mắt chỉ nhìn mình.

Quấy nhiễu Lăng Hạ sao? Nghĩ như vậy, Ngự Chi Tuyệt khó có thể kiềm chế xoay mặt Lăng Hạ lại, cúi đầu ngậm chặt cánh môi Lăng Hạ dùng sức mút lấy.

Y muốn người này thế nào cũng cảm thấy không đủ. . . . . .

Lăng Hạ phát hoảng, hai tay hắn đều là bột mì, môi ưm a phát ra vài âm thanh mơ hồ không rõ: “Đừng phá, đang nấu cơm. . . . . .” Hắn không còn gì để nói, tần suất Ngự Chi Tuyệt động dục càng ngày càng cao, quả thực là lúc nào cũng có thể.

Ngự Chi Tuyệt tùy tay rút dây điện của bếp điện, vươn tay vào tóc Lăng Hạ khó nhịn xoa xoa: “Đợi chút nữa ăn sau.”

Lăng Hạ trên bản chất vẫn là một người Trung Quốc rất truyền thống, ban ngày làm chuyện kia luôn rất không an. Lần này Ngự Chi Tuyệt càng quá đáng, trực tiếp mang hắn đến ban công, áp hắn ngồi xuống cái thảm sạch sẽ y vừa ngồi. Hắn cả kinh vội vàng chống đẩy: “Đến phòng ngủ đi. . . . . .”

Tuy rằng trong phòng có máy sưởi, hơn nữa bọn họ là người tu hành không sợ lạnh. Nhưng ở ban công là cửa sổ sát đất cỡ to, còn đặt không ít hoa hoa cỏ cỏ, rất chật. Hơn nữa cho dù có rèm cửa sổ bên ngoài nhìn không thấy, nhưng bọn họ vẫn có thể nghe thấy rõ ràng chuyện xảy ra bên ngoài.

“Trên sofa, trên bàn cơm, trong phòng bếp. . . . . .” Ngự Chi Tuyệt liên tục nói thật nhiều địa phương, sau đó híp mắt nói, “Ban công chúng ta còn chưa có làm mà.”

Mặt Lăng Hạ phựt cái liền đỏ, trong khoảng thời gian này trong phòng nhỏ của hắn, thật đúng là chỗ nào có thể sử dụng đều bị Ngự Chi Tuyệt dùng, người này sao lại không biết xấu hổ như vậy hả? Ngự Chi Tuyệt đã bắt đầu cởi quần áo của hắn, ở nhà thì đương nhiên chỉ mặt đồ ở nhà, cởi rất thuận tiện.

Biết bản thân căn bản kháng cự không được sự hấp dẫn của đối phương, Lăng Hạ cũng bất cứ chấp luôn, bắt đầu vuốt ve thân thể Ngự Chi Tuyệt, cởi bỏ từng cái cúc áo trên người y. Trên người hai người rất nhanh chỉ còn lại nội y, quần áo hỗn độn vất đầy mặt đất.

Ngự Chi Tuyệt thưởng thức thân thể Lăng Hạ, cho dù mỗi một tấc da thịt y đều rất quen thuộc, vẫn có lực hấp dẫn trí mệnh với y. Tay y lưu luyến vuốt ve trên thân thể Lăng Hạ, môi cũng dừng phía trên, mềm nhẹ trằn trọc hôn môi.

Lăng Hạ nhịn không được phát ra một chút thanh âm, lúc làm phần lớn thời gian Ngự Chi Tuyệt đều kích động, thường thường làm hắn có chút ăn không tiêu, dịu dàng như bây giờ làm toàn thân hắn đều thoải mái ấm áp.

Ngự Chi Tuyệt rất nhanh ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau nhìn một hồi, bắt đầu hôn môi. Toàn thân Lăng Hạ đều bắt đầu nóng lên, hắn mơ mơ màng màng nghĩ, Ngự Chi Tuyệt chắc chắn là loại người có thể hôn nứt quả đào trong truyền thuyết. . . . . .

Hai người đều động tình, tay Ngự Chi Tuyệt phủ lên quần lót Lăng Hạ, chút nhẹ chút nặng xoa nắn . Lăng Hạ thở dốc dần dần nhanh hơn, Ngự Chi Tuyệt híp mắt nhìn quần lót hắn, trêu đùa: “Rất có cảm giác sao?”

Lăng Hạ bối rối không cam lòng yếu thế vươn tay dọc theo cơ bắp nơi bụng Ngự Chi Tuyệt trượt xuống, sờ đến nơi đang ngẩng đầu lên, liền khiêu khích dùng sức nắn: “Chẳng phải đệ cũng có cảm giác sao?” Ngự Chi Tuyệt bây giờ sắp luyện hắn thành một tên lưu manh rồi. . . . . . Sá!

Bụng dưới của Ngự Chi Tuyệt càng trướng nóng, đôi mắt cũng càng sâu thẳm. Y vươn tay kéo quần lót Lăng Hạ xuống, kéo hai cái đùi của hắn ra hai bên, bắt đầu làm công tác chuẩn bị.

Ngay cả khi làm như thế này rất nhiều lần, Lăng Hạ vẫn cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nơi ra vào quen thuộc trở nên ẩm nhuyễn rất nhanh, ngón tay Ngự Chi Tuyệt ra ra vào vào, mang theo một chút tiếng nước, tay kia cũng không nhàn rỗi, dùng sức xoa nắn cái mông rất tròn rất co dãn của đối phương, xúc cảm đó làm y yêu thích không buông tay. Y cảm nhận được thân thể Lăng Hạ bất giác bắt đầu khẽ run, liền khiêu khích nói: “Hi vọng ta đi vào sao?”

Theo lời nói, ngón tay y linh hoạt ma sát nơi mẫn cảm, làm đối phương càng run rẩy rõ ràng.

Lăng Hạ vì hổ thẹn mà mặt càng nóng, cắn môi không trả lời. Làm liền làm đi, nói nhiều lời mất mặt như vậy làm cái gì? Nhưng mà hắn càng không trả lời, Ngự Chi Tuyệt lại càng quá đáng, thêm một ngón tay chen vào, tần suất ra vào nhanh hơn rồi.

Thẳng thắn thành khẩn mà nói, bây giờ hắn rất muốn ôm lấy Ngự Chi Tuyệt, dường như làm vậy mới có thêm sức lực. . . . . .

Lăng Hạ dồn dập thở hổn hển, sắc mặt bốc hơi đỏ ửng, ánh mắt đã ướt át, rốt cuộc đứt quãng phát ra vài âm rung: “Ta muốn. . . . . . A Tuyệt tiến vào.”

Bởi vì quá mức xấu hổ, tai của hắn đều đỏ, cũng là cố nén không khép chân lại.

Lăng Hạ của y, luôn dung túng mình như vậy. . . . . .

Ngự Chi Tuyệt vốn muốn làm quá đáng hơn một chút, hỏi rõ ràng hơn chút nữa, nhưng bây giờ trong lòng đã mềm nhuyễn ra hết. Rốt cục y nằm trên người Lăng Hạ, nhắm trúng, xâm nhập một chút, cho đến khi vào đến nơi sâu nhất mới dừng lại, cảm giác được bao lấy chặt chẽ làm y thích đến thở thở ra một hơi dài.

Lăng Hạ có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác bị thong thả tiến vào, còn có nhịp đập của thứ nóng cháy đang ở trong thân thể mình. Hắn thỏa mãn khẽ hừ một tiếng, hai tay ôm lấy lưng Ngự Chi Tuyệt.

“Ta động.” thanh âm Ngự Chi Tuyệt hơi trầm thấp, vừa dứt lời, y lập tức động eo chậm rãi ra vào vài lần, từ từ tăng nhanh tốc độ.

Đồng tử Lăng Hạ đột nhiên co lại, hơi hơi đau trướng đồng thời lại mang đến cảm giác thích muốn chết, đôi môi của hắn khống chế không được run run phát ra tiếng rên ngâm biến điệu. Động tác của Ngự Chi Tuyệt lúc nhanh lúc chậm, mỗi lần đều đỉnh vào nơi mẫn cảm, hắn thoải mái toàn thân đều mềm ra.

Làm đến lúc cao hứng, Ngự Chi Tuyệt cúi đầu hôn khóe mắt bất giác tràn ra nước mắt của Lăng Hạ, động tác sủng nịch tới cực điểm, nhưng động tác phía dưới lại càng mạnh, một lần so với một lần càng sâu, quả thực hận không thể dung hợp hai người thành một thể.

Lăng Hạ bị chàng đến hô hấp hỗn độn, chất lỏng phân bố trong cơ thể theo động tác của Ngự Chi Tuyệt càng ngày càng chảy ra nhiều hơn, đầu óc hắn hoảng hốt, chỉ có thể theo bản năng leo lên trên người Ngự Chi Tuyệt, phối hợp động tác của hắn.

Chuyện này thật là thích. . . . . .

Lăng Hạ lẩm bẩm nói: “A Tuyệt. . . . . .” Hai chữ này mềm nhẹ giống như kẹo đường, phảng phất như muốn hòa tan dưới ánh mặt trời.

Ngự Chi Tuyệt bị hắn gọi càng kích động, dùng sức nâng mông cùng lưng Lăng Hạ để hắn ngồi trên người mình, dùng sức đỉnh, răng môi khẽ cắn lấy cổ cùng ngực Lăng Hạ.

Không biết qua bao lâu, âm điệu của Lăng Hạ dần dần biến cao, chỗ kia cũng co rút nhanh hơn. Ngự Chi Tuyệt biết hắn sắp đến, vì thế tăng nhanh động tác, tay nắm lấy phía dưới Lăng Hạ giúp hắn làm.

Cảm xúc quá mức mãnh liệt làm Lăng Hạ nói không nên lời, toàn thân run run bắn ra ngoài. Ngự Chi Tuyệt lại động một trận, ôm chặt Lăng Hạ cũng bắn ra.

Dự vị cao trào hô hấp hai người giao thoa, ngực đều phập phồng, không có ai nói chuyện.

Hồi lâu, Ngự Chi Tuyệt mở to mắt, mềm nhẹ mà trằn trọc cắn môi Lăng Hạ.

Nụ hôn lần này không liên quan đến dục vọng, mà tràn đầy nhu tình.

Y nhìn vào mắt Lăng Hạ nói: “Lăng, bây giờ ta rất vui vẻ.”

Cho nên, đừng lo lắng cho ta mà cố gắng làm nhiều chuyện hơn nữa.

Lăng Hạ lấy tay thay Ngự Chi Tuyệt chải vuốt mái tóc dài bóng loáng mượt mà như tơ lụa, tóc mái của Ngự Chi Tuyệt bị mồ hôi thấm ướt, lại càng thêm gợi cảm.

Cặp kia mắt xinh đẹp kia bây giờ tràn đầy nhu tình, Lăng Hạ cảm thấy bản thân như muốn chết đuối trong ánh mắt kia. Tim không chịu khống chế đập thình thịch, hắn xoay mặt nói: “Ta biết.”

Xem phim không thành, ăn cơm đã là ba giờ sau rồi.

Quấn lấy nhau lại đổi nơi, làm đến lúc cuối cùng, Lăng Hạ cảm thấy bản thân đều sắp hóa thành nước, bụng cũng đói đến khó chịu. Ngự Chi Tuyệt xung phong nhận việc đi nấu vằn thắn, nấu nhão hơn phân nửa, hai người vẫn cười cười vui đùa ăn.

Không hiểu vì sao hôm sau lại xuyên trở về.

Lăng Hạ nhìn người đang an tường ngủ bên cạnh, mỉm cười, thực ra đối với hắn mà nói, ở đâu cũng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.