Sa Ngã Vô Tội

Chương 17: Ra tay tàn nhẫn




Chương 1381: Luyện hóa thiên cung.

Lâm Minh cẩn thận từng li từng tí cầm hộp gấm Ma Châu trong tay, cầm một viên Ma Châu nhỏ như bàn tay trẻ em, trầm trọng giống như núi cao.

Tinh nguyên trong Ma Châu này còn cường đại hơn Ma Châu hắn có được lúc trước gấp mười lần.

Thì ra đây chỉ là phỏng chế phẩm của Ma Châu, là tinh hoa do Ma Châu chân chính ngưng tụ ức năm khí huyết biến thành.

Ma Châu hấp thu linh hồn, tinh lọc mãnh vỡ linh hồn. Ma Châu như vậy có lẽ có thể hấp thu khí huyết, ngưng tụ khí huyết tinh hoa.

- Tiểu bối, trong viên châu này ẩn chứa khí huyết chi lực khôn cùng, chính là chí bảo của người luyện thể, hôm nay truyền cho ngươi, ngươi dùng không nên vượt qua thừa nhận của thân thể. Ngoài ra bản tôn lưu lại Hỗn Nguyên giới có rất nhiều đan dược, linh bảo, có tích súc ngàn vạn năm của bản tôn, cơ hồ nhận thức tâm đắc của ta, hôm nay toàn bộ truyền thụ cho ngươi, ngươi phải tuân theo ý chí của ta, Nhân tộc đại kiếp nạn tới phải cống hiến sức lực, Hồng Mông linh châu mất đi trong tay bản tôn, đây là thiếu sót lớn nhất đời của ta, nếu có một phần vạn khả năng thì ngươi nên đoạt lại Hồng Mông linh châu, cho nó trở lại Nhân tộc, cũng tìm một phương tịnh thổ cho Thần Tộc mồ côi!

Hỗn Nguyên Thiên tôn nói ra lời này mang theo hàm xúc thê lương, nói ra lời này cũng không phải là tâm nguyện ép người thừa kế đi làm, kỳ thật không bằng nói là một tia an ủi Hỗn Nguyên Thiên tôn muốn lưu cho mình.

Kỳ thật hắn cũng không cậy vào việc người thừa kế tìm lại Hồng Mông linh châu, chuyện này quá khó khăn, cơ hồ là địch của một tộc. Huống chi Thánh tộc cường đại còn trên cả Nhân tộc!

Ngay cả Hỗn Nguyên Thiên tôn còn không làm được điểm này!

Kết giới chung quanh đại điện biến mất, tầm mắt của Lâm Minh trở nên rộng rãi. Hắn đi vào một nội cung.

Nội cung này cao hơn mười trượng, rộng rãi đại khí, vàng son lộng lẫy.

Phóng nhãn nhìn lại Lâm Minh phát hiện trong đại điện này dùng Tử Dương tinh kiến thành. Hơn nữa là khối Tử Dương tinh to lớn tạo hình mà thành.

Tử Dương tinh giá trị kém hơn Cửu Dương ngọc rất nhiều, nhưng mà nó cũng rất trân quý.

Không chỉ như thế, trên vách tường của tòa cung điện còn điêu khắc nhiều bích họa, những bích họa này là do Hỗn Nguyên Thiên tôn làm ra, toàn bộ đều ẩn chứa Hỗn Nguyên pháp tắc, nếu quan sát cẩn thận sẽ có thu hoạch.

Nếu người trẻ tuổi thiên tài quan sát chúng có thể tìm được gợi ý mà đột phá bình cảnh.

Loại bích hoạ này tùy tiện treo một bức ở trong Đại Giới Giới Vương Thánh Địa cũng là bảo bối khó có được, có thể được xem là truyền thừa chi bảo chí cao.

- Tòa thần cung này đúng là báu vật vô giá, nó hẳn là chỗ Hỗn Nguyên Thiên tôn ở lại năm đó.

Trong lòng Lâm Minh sinh ra ý niệm này trong đầu, trong nội cung khắp nơi đều có dấu chân Hỗn Nguyên Thiên tôn lưu lại, những vật phẩm trang sức này bài trí trong nội cung là bố trí yêu thích của Hỗn Nguyên Thiên tôn.

Lâm Minh hiện tại đứng ở nơi cao nhất của thần cung, xem ra Hỗn Nguyên Thiên tôn bố trí sân thí luyện này nằm trong Hỗn Nguyên Thần cung.

Trước kia Lâm Minh mới vừa vào thí luyện bởi vì nơi này tràn ngập Hồng Mông chi khí, còn có cấm chế thủ hộ, thế cho nên hắn không có nhìn rõ toàn cảnh của Hỗn Nguyên cung.

Hiện tại hắn mới nhìn thấy chân diện mục.

- Thật sự là xa hoa! Lâm Minh cảm khái nói.

Đúng lúc này giọng của Hỗn Nguyên Thiên tôn vang lên lần nữa:

- Tiểu bối! Ngươi bây giờ luyện hóa Hỗn Nguyên chi môn, từ nay về sau tòa Hỗn Nguyên thiên cung này là phủ đệ của ngươi! Trong nó ẩn chứa Không Gian Trận Pháp, có thể lớn có thể nhỏ, cũng ẩn chứa thời gian trận pháp, có thể điều tiết thời gian, thậm chí có thể xem như linh hạm hoành độ hư không! Một khi phát động Hỗn Nguyên điện đại trận thì dưới Thiên tôn không cách nào công phá, điều kiện tiên quyết là trong Hỗn Nguyên thiên cung có đầy đủ năng lượng!

Hỗn Nguyên Thiên tôn nói câu này Lâm Minh mừng rỡ trong lòng. Dưới Thiên tôn không cách nào công phá!

Đây là thần vật đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mặc dù nói Hỗn Nguyên thiên cung cũn không phải vô địch, một khi năng lượng trận pháp bị tiêu hao sạch sẽ, như vậy mình ở trong Hỗn Nguyên thiên cung cũng khó trốn vận rủi, nhưng có thể tranh thủ cho Lâm Minh rất nhiều thời gian, hắn hoàn toàn có thể dùng thời gian này thúc dục Hỗn Nguyên thiên cung phá vỡ hư không, trực tiếp chạy trốn!

Tòa Hỗn Nguyên thiên cung này có thể thay thế linh hạm đấy.

Sau này mình có Hỗn Nguyên thiên cung làm phủ đệ?

Tâm tình của Lâm Minh không kích động, tuy hắn vô địch cùng tuổi, nhưng mà so với thế hệ trước thì kém xa.

Hắn không có bối cảnh, không giống như Băng Mộng, Tiểu Ma Tiên, có cường Thiên tôn cấp uy hiếp, thậm chí có Đại Giới Giới Vương thời khắc bảo hộ.

Đây là điểm trí mạng của Lâm Minh, nếu không cũng không bị Thiên Minh Tử đuổi tới loại trình độ này.

Hiện tại có Hỗn Nguyên thiên cung, hết thảy đã khác, từ nay về sau Lâm Minh có thể không kiêng nể gì cả, thậm chí gặp lại bản tôn của Thiên Minh Tử thì hắn cũng không sợ hãi.

Cảm giác thò ra đi, Lâm Minh phát hiện mình quan sát Hỗn Nguyên chi môn, Hỗn Nguyên chi môn chính là cửa chính đại điện.

Mà đại điện này năm đó là chỗ bế quan tu luyện của Hỗn Nguyên Thiên tôn.

Đối với võ giả mà nói gian phòng trọng yếu nhất không phải phòng ngủ, không phải phòng tiếp khách, không phải nghị sự điện, mà là nơi mình tu luyện đấy, Hỗn Nguyên Thiên tôn tu luyện chính là Kiều Ngạo Môn củ Hỗn Nguyên chi môn, bên trong bố trí trận pháp rất mạnh, tràn ngập Hồng Mông chi khí, tuyệt đối là nơi tu luyện tốt nhất, ở chỗ này tu luyện làm chơi ăn thật!

Lâm Minh ra khỏi phòng, xoay người nhìn qua Hỗn Nguyên chi môn, đại môn này trấn giữa trước Hỗn Nguyên chung, giống như bất hủ.

- Hỗn Nguyên chi môn, thu!

Lâm Minh nhỏ máu vào trong nó!

Dùng bổn nguyên máu huyết gia trì lên Hỗn Nguyên chi môn thì đó mới là thủ đoạn kiên cố nhất, sẽ không bị người ta xóa đi.

- Ông ông ông!

Hỗn Nguyên chi môn rung động lắc lư, ngay tiếp theo cả tòa Hỗn Nguyên thiên cung cũng lắc lư.

Luyện hóa Hỗn Nguyên chi môn tuyệt không phải chuyện dễ, nếu như võ giả khác tới đây, cho dù là bản tôn Thiên Minh Tử cũng không có năng lực luyện hóa Hỗn Nguyên chi môn.

Mà Lâm Minh đã được Hỗn Nguyên Thiên tôn tán thành, đồng thời tinh thông Hồng Mông Thiên Đạo, cũng chỉ có hắn có thể không chút lo lắng lưu lại ấn ký trên Hỗn Nguyên chi môn.

Đến tận đây tâm thần của Lâm Minh trong nháy mắt liên hệ với Hỗn Nguyên thiên cung, giống như Hỗn Nguyên thiên cung biến thành tứ chi kéo dài của Lâm Minh, trong đó tất cả cấm chế, cấm pháp hắn rõ như lòng bàn tay.

Hỗn Nguyên thiên cung đều nằm trong cảm giác của Lâm Minh.

Mà lúc này Lâm Minh cũng nhìn thấy Mộ Thiên Tuyết.

Nàng đang bị ngăn cách trong đại điện bịch kín, căn bản không có biện pháp đi ra ngoài.

Phải biết rằng Mộ Thiên Tuyết đã ở đó ba năm.

Thời gian dài như vậy người bình thường đã sớm nổi điên, nhưng mà Mộ Thiên Tuyết từ đầu đến cuối tâm như mặt nước phẳng lặng.

Lâm Minh bị Hỗn Nguyên chung bao lại, tin tức đều không có, Mộ Thiên Tuyết cũng có chút bận tâm, nhưng mà Mộ Thiên Tuyết tin tưởng Lâm Minh tuyệt đối, trong mắt nàng nếu như Lâm Minh cũng không thể hoàn thành khảo nghiệm của Hỗn Nguyên Thiên tôn thì truyền thừa của Hỗn Nguyên Thiên tôn dù đợi thêm đại kiếp nạn ba mươi sáu ức năm nữa cũng khó có khả năng truyền lại.

Cho nên ba năm này Mộ Thiên Tuyết vẫn an tâm bế quan, chờ đợi cũng cần kiên nhẫn thật lớn, mà Mộ Thiên Tuyết lại không nóng khôn vội, nàng tin tưởng thời gian kéo được càng lâu, Lâm Minh trong khảo hạch của Hỗn Nguyên Thiên tôn nhận được chỗ tốt càng lớn, thậm chí khả năng đợi tới lức Lâm Minh vừa ra nàng cũng không phải đối thủ của Lâm Minh.

Mộ Thiên Tuyết đương nhiên không hy vọng bị Lâm Minh bỏ qua, nếu không ngày khác Lâm Minh gặp được nguy hiểm thì chính mình không thể giúp được gì, giống như được Thiên Minh Tử vậy, nàng thiếu chút nữa trở mắt nhìn Lâm Minh thiêu đốt khí huyết toàn thân mà chết.

Tình huống như thế Mộ Thiên Tuyết không muốn gặp lại.

Vì vậy ba năm này Mộ Thiên Tuyết đều đang bế quan khổ tu, nàng mài hợp thân thể và linh hồn lại, đồng thời đề cao tu vị của mình.

Mộ Thiên Tuyết trước kia là nửa bước Giới Vương, hiện tại có thân thể thần nữ nên tu luyện thật nhanh.

Thời điểm Mộ Thiên Tuyết dốc lòng bế quan thì nàng cảm giác không gian trước mặt vặn vẹo, sau một khắc Lâm Minh giống như thuấn di xuất hiện trong đại điện này.

- Lâm Minh!

Mộ Thiên Tuyết vốn khẽ giật mình, chợt mừng rỡ trong lòng.

Tuy ba năm qua tâm tình của nàng vô cùng tốt, nhưng vẫn không chờ được ngóng trông Lâm Minh xuất hiện, hiện tại rốt cục nhìn thấy Lâm Minh trở về, chẳng những bình an vô sự, hơn nữa thực lực còn tiến một bước dài.

Đây là việc vui!

- Sư tỷ, cho ngươi đợi lâu.

Lâm Minh có chút áy náy, hắn tiếp nhận Hỗn Nguyên Thiên tôn khảo nghiệm cũng bỏ Mộ Thiên Tuyết ở đây ba năm, thật sự là không nghĩ tới.

- Không ngại, ta ở nơi nào cũng là tu luyện, bình thường bế quan một lần ngày mười năm cũng không kỳ quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.