Sa Hải II - Sa Mãng Xà Sào

Chương 10: Chương 11




Đã trôi qua hai tuần nữa.

Hôm nay là ngày đám nối của Thế Khôi và Thiên Ân. Từ sáng sớm dưới nhà đã nườm mượp người ra vào, Thiên Trang thức dậy từ lúc 5 giờ, để chuẩn bị mọi thứ, cô là phụ dâu cho chị vậy nên dù muốn hay không cũng phải tươm tất một tí, vì chị luôn mong có một hôn lễ hoàn hảo không thiếu sót, việc chị không thể đi được chỉ ngồi xe lăn đã là một đả kích lớn với chị rồi. Cô không muốn chị buồn thêm bất cứ việc nào cả.

Khi nhà trai đến, nghi thức truyền thống được diễn ra, cô luôn đứng phía sau chị, tươi cười nhìn hạnh phúc của chị. Sau khi phụ mẹ đẩy chị ra ngoài bàn thờ Gia tiên thì Thế Khôi đã giành phần đẩy xe cho chị nên cô cũng không quá bận bịu. Lễ xong đã không còn việc gì nữa, ba mẹ hai nhà và anh chị tất bật đãi khách. Cô len lén trở về phòng của mình.

Thiên Trang ngồi thừ người bên cửa sổ, ngắm nhìn những chiếc phong linh, trong vô thức cô lại lấy Acmonica ra thổi, thổi bài "lưng chừng hạnh phúc". Những giai điệu sâu lắng "Sài Gòn giấu anh kĩ quá để đến khi em tìm ra đã thuộc về người ta lâu rồi. Mình cười lên che niềm đau cố gắng không nghĩ về nhau. Và cố không yêu đậm sâu cùng nhau..." vang vọng khắp căn phòng. Cô biết trái tim mình vẫn khẽ nhói đau, chỉ là lý trí bắt cô không được phép đau mà thôi, cũng giống như lần lý trí điều khiển trái tim bắt cô không được yêu anh nữa.

Dưới nhà ồn ào, trên lầu yên ắng, cô nhìn về khoảng sân trống phía xa, cô nhìn cây hoa Băng lăng trước nhà, nhìn bầu trời xanh. Đêm qua mưa rất lớn, trận mưa mùa xuân đỗ ào ào như thể đất trời ngã nghiêng cây cối xiêu vẹo; nhưng hôm nay, khi mặt trời lên tất cả lại quay về vẹn nguyên, như chưa từng có bất kỳ trận mưa nào, mọi dấu vết loang lổ đều bị xóa bỏ. Cô nhìn thinh không, nghe tiếng gió vi vu, ngắm nắng vàng hanh hao, cô cay đắng khóc, chán chường cho chính bản thân mình. Cô tự hỏi tháng ngày kế tiếp cô sẽ phải sống thế nào? Tiếp tục sống bên cạnh tổn thương cuả chị, niềm đau của mẹ, sự thất vọng của ba và hạnh phúc miễn cưỡng của Thé Khôi sao? Cô không muốn như thế, cô muốn bỏ đi thật xa, nhưng đi đâu? Một con bé mười chín tuổi không nghề ngỗng gì như cô sẽ đi đến đâu được cơ chứ?

Thật sự cô không biết mình đang nghĩ gì, không biết từ lúc nào mình đã ngập ngụa trong suy nghĩ của chính mình, cái thế giới nội tâm đầy rẫy mất mát và chực chờ dìm chết cô mà hơn ba tháng nay bị cô khóa chặt lại, không dám mở cửa ra. Cô lại tìm đến chiếc máy tính và những bàn phím quen, cô lại muốn trải lòng mình với những người xa lạ.

"Em biết sẽ phải mất cả kiếp người để quên.

Nhưng vẫn cứ lặng lẽ yêu và điên với những lời ước hẹn.

Em biết rằng mùa thu sang rồi mùa thu sẽ đến.

Nhưng anh đi rồi mãi mãi sẽ không về đây.

Em biết nếu cứ đứng hoài ở nơi này.

Chắc chắn sẽ có ngày em phải rơi nước mắt.

Không chắc đó có phải là giọt nước mắt của hạnh phúc

... hay của những nỗi buồn.

Nhưng em sẽ rất đau.

Đôi khi em nghĩ mình có thuật tiên tri. Biết yêu thương chưa hẳn ở bên nhau.

Biết kết thúc cuộc tình là em rất nhiều vết thương sâu thăm thẳm tận đâu. Vậy mà vẫn không dừng lại.

Cứ những lúc đau em chỉ biết khóc với ông trời và đổ tại...

Bản thân thiếu lý trí mà thôi.

Những cánh cỏ dại buồn gieo mình trong gió heo may.

Phía sau cầu vồng là những ngày giông bão.

Em ngồi đây tự ru lòng:

À ả ơi à, dã tràng một đời se cát biển Đông.

Hôm nay xây, ngày mai sóng vỡ tan tành.

À ả ơi à, đêm nay mình em bên ly rượu ngọt dịu, an lành.

Ngày mai đây em là kẻ khờ chạy trốn mùa lạnh."

Vừa đăng xong, có người mở cửa bước vào phòng cô, cứ nghĩ ba mẹ hay dì giúp đến tìm cô, nhưng cô không thể ngờ người bước vào phòng lại là "chú rễ" hôm nay - Thế Khôi.

- Anh vào đây làm gì?

Anh bước vào phòng khép cửa sau lưng lại, mặt anh đỏ gấc, chắc chắn anh đã uống không ít rượu, anh đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô đăm đăm. Cô đờ người, tựa lưng vào thành ghế, mở to mắt nhìn anh. Cả hai người không ai nói với ai tiếng nào, lắng nghe rất rõ âm thanh trái tim đập dồn dập. Thiên Trang mở to đôi mắt nhìn anh, đến thở cũng không dám thở mạnh, mặt trắng bệch vì hoảng sợ. Đôi mắt đen của Thế Khôi hiện rõ những tia máu, cả người anh tản ra một khí lạnh lẽo đến bứt người, ngực phập phồng dữ dội. Cô khó khăn ổn định lại tâm lý, giọng lạc đi nhưng vẫn cất tiếng hỏi:

- Chị em đâu rồi, sao anh lại vào đây?

- Chị em mệt quá nên về phòng ngủ rồi. Ba mẹ vẫn ở dưới tiếp khách khứa và bà con.- Thế Khôi trả lời.

Dần dần có một sự thống khổ lan tỏa khắp đôi mắt anh, anh cứ nhìn cô bằng đôi mắt đau đớn ấy, khiến cả người Thiên Trang run bần bật không biết phải nói gì. Cô tự dưng trở thành một kẻ yếu đuối của trước kia, một tầng hơi nước đảo quanh hốc mắt.

Anh nhào đến, ôm lấy cô, anh thấm thía gọi tên cô:

- Thiên Trang, anh thật sự rất mệt mỏi, anh không biết mình có thể làm tốt vai trò hiện tại đến bao giờ nữa.

Do dự một lúc cô choàng tay qua ôm lấy anh, cũng để mặc cho nước mắt tuôn trào, cô không nói gì, lắng nghe anh nói:

- Anh biết đây là tội mình phải gánh, nợ mình phải mang. Xem như ông trời sắp đặt, anh và chị của em đủ duyên nợ để trở thành vợ chồng. Anh tin Thiên Ân sẽ là một người vợ tốt, sẽ trao trọn trái tim cho anh. Nhưng anh không thể trao trái tim cho cô ấy được, dù anh ép buộc thế nào vị trí đó cũng không thuộc về cô ấy. Điều duy nhất anh là thể làm là dùng lý trí để yêu cô ấy.

Anh nói trong sự bất lực của bản thân.

Thiên Trang cũng quỳ xuống gạch, cô cúi đầu rồi nói:

- Em xin lỗi anh, Thế Khôi, chính em đã đẩy anh tới hoàn cảnh này. Nếu em không gặp anh vào ngày chủ nhật, nếu em không khóa máy...

- Không, Trang à, trăm sai ngàn sai đều là do anh sai, anh không biết kiềm chế cảm xúc của bản thân mình. - anh nói lí nhí như một kẻ tội phạm - lúc anh biết được em thầm thương anh, em yêu anh nhưng em vì chị của em mà không yêu anh nữa. Anh mới oán hận ông trời ngút ngàn, mới đỗ tội cho chị em, mới...

- Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, em không còn yêu anh nữa.

- Còn, em còn yêu anh, những bài thơ, bài tản văn của Cỏ Dại vẫn chất đầy tình yêu cho người con trai cùng cô ấy lớn lên. Tình yêu ấy không bị khuyết đi, chỉ là cô ấy để lý trí khóa chặt trái tim mà thôi.

Thiên Trang sửng người khi nghe Thế Khôi nói thế, sao anh lại biết Cỏ dại là cô? Cô lắp bắp hỏi:

- Sao anh biết.... sao anh biết facebook đó của em?.

- Đêm em say, em đọc thơ cho cả nhà nghe, anh thấy những bài thơ ấy rất quen, về nhà lên mạng tìm thử thì phát hiện tất cả đều do Cỏ Dại sáng tác; càng đọc anh càng khẳng định đó là em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.