Sa Điêu Sư Tổ

Chương 15: Từ Chối




Tần Thiên ra lệnh một tiếng, bọn tiểu nhị sớm đã nghẹn một bụng tức giận tiến lên, bắt lấy phụ nhân, ồn ào muốn đưa tới quan phủ.

Mấy người tiểu nhị này đã sớm đối với đương gia Tần Thiên tâm phục khẩu phục, thấy phụ nhân này càn rỡ như thế, đều hận nghiến răng, có điều ngại nàng ta nói những lời này có liên quan đến danh tiết của Tần Thiên, vì vậy mới không dám vọng động, nay được Tần Thiên sai bảo, làm sao còn có thể khách khí, chỉ hai ba cái đã gắt gao bắt lấy phụ nhân.

Phụ nhân bị dọa phát hoảng, nàng vốn chỉ là một phụ nhân nơi phố phường, khóc lóc om sòm chửi đổng chính là hảo thủ, nay trong lúc nguy cấp, liền xuất ra bản sự, một bên sống chết giãy dụa, một bên nhổ nước miếng vào người bọn tiểu nhị, mắng chửi tru lên giống như heo bị giết mổ: “Ngươi làm liền làm đi, ta nói còn không thể sao? Thịnh Thế ỷ thế hiếp người a, Trang phủ ỷ thế hiếp người a!”

Thấy nàng ta thủ đoạn quá mức vô lại, bọn tiểu nhị nhất thời cũng không có biện pháp, vây quanh bên cạnh nàng ta bắt lại. Quần chúng xung quanh nhìn xem thú vị, chỉ vào bọn họ cười ha ha.

Trang Thành Chí chỉ vào phía trước, ngón tay run run: “Mặt mũi Trang phủ đều bị các ngươi làm mất hết rồi, buồn cười, buồn cười!” Muốn tiến lên, vẫn bị Trang Tín Ngạn ngăn lại, hắn nói cũng nói không thông, tức giận thiếu chút nữa hộc máu.

Một bên Tạ Đình Quân bắt tay trước ngực, nháo loạn như vậy, ảnh hưởng rất lớn đến mặt mũi Trang phủ, hắn thật sự  muốn biết, Tần Thiên sẽ thu thập cục diện như thế nào?

Hắn biết lão nhân kia là tộc trưởng Trang gia, cái gọi là dòng họ, hắn cũng có hiểu biết, bất quá đều là một đám cậy già lên mặt gì đó, hận không thể đem tài sản cùng dòng họ có liên quan chặt chẽ khống chế ở trong tay, nay nhược điểm của Tần Thiên lại rơi vào trong tay bọn họ, dòng họ hẳn là sẽ không tốt bụng nể nang.

Thấy sự tình phát triển theo hướng mình muốn, Tạ Đình Quân không khỏi tim đập gia tốc, thầm nghĩ trong lòng: “Bất quá mấy ngàn lượng bạc có thể đổi lấy kết quả này, đáng giá!”

Hắn thực không nhịn được cười cười, nhưng nghĩ đến tình hình hiện giờ, lại vội vàng cúi đầu che giấu, thấy Tần Thiên cũng không chú ý tới mình, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Tần Thiên giơ lên bàn tay, phụ nhân trong lòng cả kinh, lại đem nước miếng sắp phun ra nuốt trở vào.

Nhìn động tác nuốt ực trở lại của nàng ta, mọi người bao gồm cả Tần Thiên, đều cảm thấy buồn nôn.

Kế này không thành, phụ nhân kia lại hô hào: “Trang phủ ỷ thế hiếp người”.

Tần Thiên cười lạnh, chỉ vào nàng ta: “Đúng vậy, ta hôm nay thật đúng là muốn ỷ thế hiếp người! Ngươi đã nói ta như vậy, ta không khi ngươi thì khi ai!” Tiếp theo lại bảo bọn tiểu nhị đem nàng ta tha đi, “Nàng nếu còn dám làm hành động như vậy, cứ giơ tay ra tát, không cần khách khí, có vấn đề gì ta sẽ chịu trách nhiệm!” Mắt thấy bọn tiểu nhị xoa tay vây đi lên, phụ nhân này không còn cách nào, lập tức bổ nhào tới trước mặt Tần Thiên ôm chân nàng khóc kêu: “Đại thiếu phu nhân tha cho ta đi…”

Bên này Trang Minh Hỉ ngồi trong xe ngựa thấy một màn như vậy, kinh hãi vộ lên tiếng: “Không tốt, chúng ta đi mau!” Nhị di thái thái và Lưu Bích Quân còn chưa phản ứng kịp: “Làm sao vậy?”

Trang Minh Hỉ không kịp giải thích cho các nàng, chỉ lên tiếng gọi xa phu bên ngoài nhanh đánh xe rời đi, gọi vài tiếng nhưng không có ai đáp lại, nàng xốc lên màn xe nhìn, đã thấy ngoài xe ngựa căn bản không có bóng dáng của xa phu, nhìn về phía trước, thấy xa phu kia không biết khi nào thì chạy đến phía trước xem náo nhiệt.

Trang Minh Hỉ gấp gáp, vội vàng gọi nha hoàn Hỉ Thước đi gọi xa phu trở về.

Bên cạnh Nhị di thái thái lại chưa từ bỏ ý định liên tục hỏi: “Như thế nào Minh Hỉ, cần gì phải khẩn trương như vậy!” Trang Minh Hỉ quay đầu lại, trời vô cùng lạnh giá, nhưng trên trán của nàng lại đổ mồ hôi, nàng nói: “Phụ nhân này đang định thú nhận, lấy sự thông minh của Tần Thiên, khẳng định có thể đoán được chúng ta đang ở gần đây, nếu không đi chúng ta sẽ bị nàng ta vừa vặn bắt quả tang!”

“Không thể nào, mặc dù phụ nhân nói ra là bị người khác sai sử, nhưng nàng căn bản không biết người đứng phía sau sai sử chính là ta a!” Việc này Nhị di thái thái đã phái người đi làm, có thể cam đoan tuyệt đối bí ẩn.

“Chẳng lẽ Tần Thiên lại đoán không ra? Chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này còn có thể chống chế, nếu bị nàng ta bắt lại sẽ không xong!” Trang Minh Hỉ vội la lên.

Nhị di thái thái và Lưu Bích Quân nghe thấy lời này nhất tề mặt trắng bệch.

“Xa phu đáng giận này, còn xem náo nhiệt cái gì chứ!” Trang Minh Hỉ tức giận đến xiết chặt khăn tay, lại quên rằng các nàng tới nơi này vốn chính là xem náo nhiệt!

Bên này, ba người nóng ruột khẩn trương, lại không dám rời khỏi xe ngựa, sợ bị người khác phát hiện. Bên kia, phụ nhân vì muốn thoát tội, không chút do dự bán đứng người đã sai sử phía sau.

“Đại thiếu phu nhân, việc hôm nay cũng không phải do ta cố ý, là có người cho ta bạc bảo ta đi làm! Những năm lượng bạc a, cũng đủ chi tiêu trong nhà trong mấy tháng, bỉ phụ tham tiền, vì vậy mới làm ra việc xấu hổ như vậy, Đại thiếu phu nhân tâm địa bồ tát, tạm tha bỉ phụ lúc này đi, bỉ phụ dập đầu trước người, dập đầu trước người!” Nói xong, phụ nhân dập đầu trước Tần Thiên rồi ngẩng đầu lên.

Quan nha kia, bình dân đi vào không chết cũng bị lột da, không có bạc, cũng đừng nghĩ tới việc thống khoái đi ra, thực sự đem nàng đưa tới đó, tướng công nhà nàng nói không chừng sẽ thẳng tay hưu nàng, cả đời này thế là xong!

Nàng ta từ nhỏ thích nói chuyện thị phi, chết có thể nói thành sống, trắng cũng có thể nói thành đen, cũng không biết bởi vậy tạo ra bao nhiêu nghiệt, nhưng ở thời đại này nữ nhân đều da mặt mỏng, không có vài người dám cùng nàng công khai chửi nhau, vì vậy mới khiến nàng càng ngày càng càn rỡ, vốn nàng sẽ không trêu chọc mấy người phú quý này, nhưng năm lạng bạc quá mức mê người, mới có thể có lá gan to như vậy, lại không nghĩ rằng đụng phải tảng đá! Tần Thiên là một người hiện đại, làm sao sợ lời lẽ của nàng ta, nếu thật sự muốn nháo loạn, nàng dám xắn tay áo cùng người đánh nhau!

Nghe xong lời của phụ nhân, Tần Thiên trong lòng vừa động, ngay từ đầu nàng đã cảm thấy việc ngày hôm nay lộ ra kỳ quái, không sai, nói nàng thị phi vốn không ít, nhưng dám tìm tới cửa như vậy thật đúng là chưa từng có, hơn nữa không sớm không muộn, vừa vặn đúng thời điểm có tộc trưởng đến, không phải rất kỳ quái sao?

Trong đầu linh quang chợt lóe, Tần Thiên ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lên nhìn chung quanh bốn phía, chỉ chốc lát, liền nhìn thấy Hỉ Thước, nha hoàn bên người của Trang Minh Hỉ lôi kéo một xa phu bộ dáng vội vàng chạy về phía xe ngựa màu xanh ở cách đó không xa đi tới.

Tần Thiên mừng rỡ, chỉ vào xe ngựa kia, lúc này kêu lên: “Phạm Thiên, dẫn người đem xe ngựa kia ngăn lại!” Đám người Phạm Thiên cũng không rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng nếu là Tần Thiên hạ lệnh, bọn họ tất nhiên phục tùng. Lập tức có mấy người vọt tới xe ngựa đỗ ở đó một tay đoạt lấy roi ngựa của xa phu, một tay khống chế xa phu.

Xa phu cả kinh nói “Các ngươi đây là muốn làm gì? Sao lại không cho ta đi!” Người chung quanh đều bị biến cố này làm cho giật mình, đều quay đầu nhìn về phía xe ngựa.

Tần Thiên gọi người coi chừng phụ nhân, sau đó xoay người sải bước tiến về phía xe ngựa.

Kinh hãi, đám người tự động tránh đường cho nàng.

Trang Thành Chí sau khi nghe phụ nhân kia thú tội, cảm xúc đã vững vàng hơn nhiều, lúc này thấy Tần Thiên đi qua, nhịn không được cất bước đi theo phía sau Tần Thiên, nhưng lúc này đây, Trang Tín Ngạn không chỉ không ngăn trở hắn, ngược lại còn đi cùng hắn.

Thấy vậy, Trang Thành Chí dừng lại cước bộ, nhìn Trang Tín Ngạn đứng bên cạnh cơ hồ cao hơn hắn một cái đầu, nhịn không được cười nói: “Như thế nào, lúc này sao không ngăn cản ta nữa?” Tiếp theo nhướn một bên lông mày trắng như tuyết, hừ một tiếng: “Đau lòng lão bà cũng có mức độ thôi, đau lòng lão bà cũng không đem trưởng bối để vào mắt? Quả thực vô liêm sỉ!” Nói xong, rầm rì tiêu sái bước đi.

Trang Tín Ngạn cười nhẹ, đi theo phía sau hắn.

Thấy tình cảnh như vậy, Tạ Đình Quân nhướn mày, dĩ nhiên đoán được bên trong xe ngựa là người nào, nhớ tới sự tình có khả năng thất bại trong gang tấc, Tạ Đình Quân trong lòng thầm hận.

Bên này, Tần Thiên lập tức đi đến gần xe ngựa, hô một tiếng kéo rèm xe ngựa xuống.

Sau màn xe, Nhị di thái thái sắc mặt đỏ trắng lần lượt thay đổi, Lưu Bích Quân vẻ mặt kinh hoảng, Trang Minh Hỉ thì cúi đầu, nhìn không ra có thần sắc gì, chỉ thấy nàng hai tay gắt gao nắm khăn lụa, khí lực thật lớn như muốn xé khăn tay ra làm mấy mảnh.

Vừa vặn, Trang Thành Chí cùng Trang Tín Ngạn chạy tới, nhìn thấy ba người bên trong, Trang Thành Chí lập tức thay đổi sắc mặt: “Các ngươi sao lại ở chỗ này?”

“Chúng ta chúng ta” ba người hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Trang Tín Ngạn lạnh lùng nhìn ba người trong xe.

Ai cũng không phải là đứa ngốc, ba người là người Trang phủ không ngồi xe ngựa của Trang phủ, lại đúng lúc có mặt ở đây, kết hợp với lời của phụ nhân kia, dĩ nhiên có thể làm cho người ta hiểu được là chuyện gì xảy ra.

Trang Thành Chí tức giận mặt trắng bệch, hận không thể chửi ầm lên, nhưng cố kỵ người xung quanh ánh mắt càng ngày càng hiếu kỳ, lúc này mới sinh sôi nhẫn nhịn. Hắn đè thấp thanh âm nói với Tần Thiên: “Nơi này không phải chỗ nói chuyện, ngươi sai người đánh xe ngựa trở về, có chuyện gì, chúng ta trở về nói sau!”

Nói xong xoay người thở phì phì rời đi.

Tần Thiên quay đầu nhìn ba người trong xe, nhíu mày cười: “Không biết các vị có từng nghe qua câu nói ‘Thông minh lại thông minh lầm chỗ’ hay không?”

Nhị di thái thái tức giận cắn răng, Trang Minh Hỉ thì ngẩng đầu lên, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng.

Tần Thiên không chút nào yếu thế cùng nàng đối diện, Trang Minh Hỉ trong lòng thót một cái, quay đầu.

Tần Thiên cười lạnh hai tiếng, phân phó người đánh xe trở về.

Thời điểm xe ngựa chuyển bánh, ánh mắt Trang Minh Hỉ chạm phải Tạ Đình Quân đứng trong đám người, nhìn thấy sắc mặt hắn lãnh trầm như băng, Trang Minh Hỉ chột dạ, lại có chút tức giận, nhăn mặt cho ai xem đây? Chỉ bằng ngươi khiến ta nhục nhã như vậy, muốn có được Tần Thiên, kiếp sau đi!

Trang Minh Hỉ buông rèm xe, ngăn cách ánh mắt hắn.

Bên này, Tần Thiên thấy Trang Thành Chí đang chuẩn bị lên xe ngựa, liền đi lên nói: “Tam thúc công, không tuần tra Trà Hành sao?”

Trang Thành Chí trừng mắt: “Hiện tại ta làm sao còn có tâm tình tuần tra Trà Hành, trước đem mấy việc xấu này giải quyết đã rồi nói sau!” Tiếp theo lại nói thầm: “Tức chết ta, dám trước mặt của ta giở trò quỷ, không đem vị tộc trưởng như ta để vào mắt sao?”

Tần Thiên thấy bộ dáng hắn thổi râu trừng mắt có chút muốn cười, nhưng không dám, sinh sôi nhịn xuống, nàng kéo Trang Tín Ngạn qua: “Tín Ngạn, chàng cùng Tam thúc công ngồi chung một chiếc xe đi, hắn tức giận không nhẹ, ta sợ có việc.” Trang Tín Ngạn gật gật đầu, tiếp theo lại cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Vừa rồi uy phong!” Tần Thiên ngọt ngào cười, nhìn hắn nói: “Bởi vì ta biết, tướng công sẽ ở phía sau ủng hộ ta, vì vậy ta mới có gan lớn có đảm lượng như vậy!” Những lời này làm cho Trang Tín Ngạn thực hưởng thụ, trong lòng vui mừng, hắn lặng lẽ nhéo tay Tần Thiên một cái, rồi mới lên xe của Trang Thành Chí.

Nhìn hắn bước lên xe, Tần Thiên quay đầu lại, chạm phải ánh mắt Tạ Đình Quân đứng phía sau.

Tần Thiên sắc mặt hơi trầm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.