Ryou - Hành Trình Trở Thành Ma Thần

Chương 17: Những Thế Lực Chính Ở Nam Hoang




Nam thành cùng Tây Thành cách nhau mấy trăm km, mùa hè thời tiết oi bức ẩm nóng.

Năm thứ hai Phó Tinh Thần ở Mỹ,không chịu được mà trốn về nước, lôi kéo Mạc Văn Ngữ đi Giang Nam vùng sông nước.

Nói đi là đi, kết quả từ tàu điện ngầm đi ra, Mạc Văn Ngữ bị một chiếc xe đạp đụng trúng, tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng vẫn bị Phó Tinh Thần nửa kéo nửa túm đi bệnh viện.

Lúc chạng vạng, tà dương đỏ như máu, cả khung trời đều bị nhiễm đỏ.

Mạc Văn Ngữ ở bên trong băng bó vết thương, Phó Tinh Thần đứng ở hành lang chờ cô nàng, trước mặt không ngừng có bác sĩ chạy ra chạy lại, Phó Tinh Thần loáng thoáng nghe được có bệnh nhân đang mẫu thuật mà thiếu máu Rh âm tính.

Là nhóm máu gấu trúc trong truyền thuyết, rất khéo, nhóm máu của Phó Tinh Thần chính là nhóm máu đó.

Phó Tinh Thần khi đó sắc mặt không tốt lắm, cân nặng còn chưa đến chín mươi cân, nếu nói đi hiến máu, phỏng chừng trực tiếp bị đá ra ngoài.

Cô lúc ấy mới qua sinh nhật hai mươi tuổi, còn rất thích giúp đỡ mọi người, chạy về khoa ngoại báo cho Mạc Văn Ngữ một tiếng, nhanh chóng trang điểm lại nâng cao khí sắc, sau đó đi theo hộ lý kiểm tra sức khoẻ.

Tình hình thật sự rất cấp bách, kiểm tra sức khỏe còn chưa thực hiện xong cô đã bị đưa đi lấy máu.

Bác sĩ bảo cô nâng cánh tay lên, còn không yên tâm hỏi câu: “Bao nhiêu cân?”

Phó Tinh Thần đưa cánh tay qua, cười tủm tỉm: “100 cân, khung xương của tôi nhỏ, không hiện rõ.”

Cũng không biết bác sĩ có tin hay không, dù sao cũng phải lấy máu.

400cc, không ít máu, lúc ấy đầu Phó Tinh Thần “Oanh” một tiếng, thiếu chút ngất xỉu.

Lúc sau cô lôi kéo Mạc Văn Ngữ chạy đi, phía sau có hộ lý đuổi theo có lòng tốt nhắc nhở cô: “Tiểu thư, cô có thể chờ người nhà bệnh nhân, bọn họ nhìn qua là người có tiền, hẳn sẽ tạ ơn cô……”

Bước chân Phó Tinh Thần không dừng lại,âm thanh âm có chút lớn: “Tôi không thiếu tiền.”

Khi đó trong suy nghĩ của cô, tôi dùng tâm tư thuần sáng giúp đỡ mọi người, như thế nào lại sử dụng tiền làm bẩn nó?

Ra khỏi bệnh viện, Mạc Văn Ngữ chạy nhanh đến cửa hàng tạp hóa mua cho cô thỏi chocolate.

Đại khái là thời tiết quá nóng, hoặc vừa rồi chạy quá nhanh, Phó Tinh Thần đứng ở bên ngoài chưa tới hai phút, liền hôn mê bất tỉnh.

Trước khi ngất xỉu, Phó Tinh Thần liền khinh thường sở thích giúp đỡ mọi người của chính mình.

Tỉnh lại đã là buổi tối, Phó Tinh Thần nằm trên giường lớn, trên người là áo tắm của khách sạn, bên hông lỏng lẻo dây lưng.

Trên mặt đất rơi đầy quần áo, áo thun cùng quần đùi của cô,còn có chiếc áo sơ mi màu trắng của đàn ông.

Áo sơ mi trên mặt đất đặc biệt còn thấy được màu đỏ của dấu hôn, nút áo đã rơi ra vài nút, linh tinh mà rơi đầy trên mặt đất.

Đàn ông, khách sạn, áo sơ mi…… Rất dễ dàng khiến người ta liên tưởng.

Phó Tinh Thần túm lấy góc chăn, dùng ba phút mới nhớ tới đoạn ký ức ngắn ngủi kia.

Sau khi cô bất tỉnh vài giây, liền tỉnh lại cảm giác đầu tiên là buồn nôn, Phó Tinh Thần còn nhớ rõ chính mình nôn vào một người qua đường, sau đó liền bắt lấy cổ áo của người kia, ký ức dừng lại ở đó.

Ý thức đã không còn, nhưng đầu óc vẫn có.

Phó Tinh Thần rất nhanh liền biết hai người không phát sinh quan hệ gì,bởi vì cô trừ bỏ cảm giác đói bụng, bên dưới không có cảm giác nào khác.

Thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô đi chân trần xuống giường nhặt quần áo, nhặt xong vừa nâng đầu lên,nhìn thấy trên ban công có một người đàn ông đang đứng.

Bàn tay của người đàn ông kia quá đẹp, không biết có phải do ánh trăng chiếu vào hay không, càng thêm trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, đôi tay kia chống ở lan can sân thượng, ngón trỏ cùng ngón giữa tay trái còn kẹp nửa điếu thuốc.

Anh tựa hồ nghe thấy động tĩnh bên trong, chậm rãi quay đầu lại.

Phó Tinh Thần nhìn không chớp mắt, thời điểm khuôn mặt người đàn ông quay lại, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh báo giờ ——

Phó Tinh Thần lập tức ngồi dậy, một lần nữa tại thời điểm đó tỉnh dậy.

Cô thở ra một tia bất mãn, trong cổ họng như bị thiêu đốt, miệng đắng lưỡi khô, Phó Tinh Thần lau mặt, dứt khoát xốc chăn lên, đi xuống lầu lấy nước uống.

Bây giờ đã 11 giờ đêm, người trong biệt thự đã đi ngủ hết

Bên ngoài đèn đường hắt vào một chút ánh sáng, Phó Tinh Thần không bật đèn, nương theo ánh sáng này đi vào phòng bếp.

Uống xong một ly nước, chuông cửa vừa vặn vang lên.

Phó Tinh Thần đem ly nước đặt qua một bên, ngẩng đầu nhìn thời gian, sau đó nhấc chân đi mở cửa.

Mở cửa ra là thấy vẻ mặt đau khổ của trợ lý Từ vừa thấy người mở cửa là cô, tức khắc liền cười gian: “Nhị tiểu thư, Hoắc tổng hôm nay uống hơi nhiều rượu, phiền toái chút nữa cô chiếu cố anh ta!”

Hoắc Cận Sơ nhìn thấy liền biết uống quá nhiều rượu, anh ta đứng ngoài cửa, Phó Tinh Thần đứng ở huyền quan, vẫn có thể ngửi được mùi rượu trên người anh ta.

Phó Tinh Thần nhăn cái mũi lại, lông mày cũng nhíu theo, cô liếc trợ lý Từ, không nói một lời mà xoay người về phòng.

Hoắc Cận Sơ bước đi có chút không vững, anh ta tiến về phía trước một bước, dùng một tay đóng cửa, đột nhiên liền từ phía sau ôm lấy cô.

“…… Hoắc Cận Sơ?” Phó Tinh Thần bị hoảng sợ.

Phía sau không có tiếng đáp trả,chỉ truyền tới tiếng hít thở.

Phó Tinh Thần kêu một tiếng: “Anh trai?”

Cô lớn như vậy, kêu Hoắc Cận Sơ là anh trai chưa đến vài lần, thời điểm kêu anh trai, Hoắc Cận Sơ đều sẽ có phản ứng, nhưng lần này lại là ngoại lệ, anh ta nửa điểm phản ứng đều không có.

Phó Tinh Thần nhíu nhíu mày, mới giật mình, cả người đã bị chuyển đi, cô bị Hoắc Cận Sơ đẩy tới vài bước, thẳng đến khi sau lưng đụng đến bức tường mới dừng lại .

Hoắc Cận Sơ vẫn dùng tư thế ban đầu ôm lấy cô, cúi đầu, hôn xuống cổ cô.

Nụ hôn rất nhẹ, mang theo mùi rượu mãnh liệt.

Phó Tinh Thần khẳng định Hoắc Cận Sơ điên rồi.

Thanh âm phát ra có chút run rẩy: “Hoắc Cận Sơ,anh có phải hay không nhận sai người?”

Phó Tinh Thần duỗi tay đẩy anh ta một phen, một hồi lâu cũng không chờ được Hoắc Cận Sơ trả lời, trên đỉnh đầu đèn phòng được bật sáng.

Cửa phòng bị mở ra, Phó Hinh Vân cùng Hoắc Chấn Hành đứng ở cạnh cửa, sửng sốt vài giây.

Đã hơn 11 giờ, Phó Tinh Thần cùng Hoắc Cận Sơ đều cho rằng hai người đã ngủ, không nghĩ hai người còn xuất hiện ở ngoài cửa.

Nửa phút sau, Hoắc Chấn Hành quát lớn: “Hoắc Cận Sơ! Anh mẹ nó còn không đem Thần Thần buông ra!”

Phó Tinh Thần nhưng cơ hội đẩy anh ta ra,sửa sang lại cổ áo, sau đó di chuyển tầm mắt, ho khan vài tiếng nói: “Mẹ, chú Hoắc”

Phó Hinh Vân sắc mặt có chút trắng bệch, “Cận Sơ có phải hay không uống nhiều quá, cho nên đem Thần Thần trở thành người khác……”

Trừ bỏ cái này, bà thật sự không thể nghĩ được lý do nào khác.

Hoắc Cận Sơ đối với Phó Tinh Thần có phần sủng nịch, nhưng chưa bao giờ làm ra hành động khác người này, đột nhiên nhìn thấy, thiếu chút nữa khiến bệnh tim của bà tái phát.

Phó Hinh Vân có thể nhìn ra, Hoắc Cận Sơ đúng thật uống nhiều quá.

Nửa người anh dựa hẳn vào tường, không biết có bị việc này kích thích hay không, đôi mắt còn chưa mở,anh giơ tay chắn một chút, tựa hồ căn bản là không biết đã xảy ra chuyện gì, cái gì cũng chưa nói.

Hoắc Chấn Hành giận dữ: “Còn không mau xin lỗi em gái con!"

Phó Hinh Vân vội vàng duỗi tay đánh ông một cái: “Buổi tối còn kêu la cái gì!”

Bà nhìn Phó Tinh Thần một cái, muốn mở miệng, nhưng một lúc lâu vẫn không nói ra câu nào, vẫn là Phó Tinh Thần bước trước một bước: “Mẹ cùng chú Hoắc đi nghỉ ngơi đi.”

“Thần Thần……”

“Anh trai uống nhiều quá, con đi chuẩn bị cho anh một ly trà mật ong giải rượu, thời gian cũng không còn sớm, hai người nghỉ ngơi trước đi.”

Phó Tinh Thần nhéo nhéo ngón tay, không chờ bọn họ trả lời, xoay người đi vào phòng bếp.

Năm phút đồng hồ sau trở ra, Phó Hinh Vân cùng Hoắc Chấn Hành đã vào phòng,tầng hai một chút ánh sáng đều không có.

Hoắc Chấn Hành cùng Phó Hinh Vân, một người là quá tin tưởng cô, một cái lại quá tin tưởng Hoắc Cận Sơ, tin tưởng hai người bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì.

Phó Tinh Thần vẫn luôn cảm thấy suy nghĩ này rất thần kỳ.

Cô cong khóe miệng, đem ly nước đưa cho Hoắc Cận Sơ còn đang đứng im tại chỗ.

Đôi mắt của anh ta còn chưa mở ra, liền giơ tay nhận lấy.

Ly nước còn ấm, anh ta uống một ngụm, cúi đầu vừa vặn nhìn thấy Phó Tinh Thần thu hồi tay, xoay người như muốn lên lầu.

Hoắc Cận Sơ siết chặt cái ly, tay kia túm lấy cổ tay cô.

Phó Tinh Thần dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Buông tay.”

Hoắc Cận Sơ không buông, tay chuyển dịch cuống dưới, muốn nắm lấy tay cô.

Phó Tinh Thần đột nhiên hất tay ra, nâng một cái tay khác cho anh ta một bạt tai, cái tát này dùng hết sức mạnh còn lại của cô, đem lòng bàn tay đánh đến tê dại.

Cô nghiêng đầu nhìn anh ta:" Anh trai, lúc này đã tỉnh rượu chưa nhỉ?”

Mặt Hoắc Cận Sơ bị đánh lệch qua một bên,anh ta cũng không tức giận, chỉ tự giễu mà cong cong khóe môi, thanh âm có chút ách: “Thần Thần……”

Xác thật đã tỉnh.

“Thực xin lỗi.”

Xin lỗi cái gì?

Xin lỗi hôm nay uống say hôn trúng cô... Hay lúc hôn cô lại nhầm thành người con gái khác?

Phó Tinh Thần cảm thấy rất châm chọc, cô xoay người đưa lưng về phía anh ta, bình tĩnh hô hấp mới mở miệng: “Về sau uống ít rượu đi…… Đối với thân thể không tốt.”

“Được ”

Phó Tinh Thần cong khóe môi, cô muốn cười, nhưng nước mắt lại đột nhiên chảy ra, một giọt nối tiếp một giọt, cô không giơ tay lên lau,chỉ bước nhanh lên lầu.

--------

Hiuhiu đừng nói là Phó Tinh Thần thích Hoắc Cận Sơ nha ??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.