Rượu Mơ Xanh

Chương 4




Kim Hồ trên người có một bí mật nhỏ, chí ít là do hắn tự quyết định không có người khác biết, để không làm ảnh hưởng đến bí mật, cho nên hắn cũng không có người để cùng chia sẻ tính toán, cho dù hắn là nhân tình gần gũi bên Nam Cung Thắng nhưng vẫn phải che giấu.


Thế nhưng bí mật không ai biết này đã có một người biết hết, mà cái người biết hết này đối với Kim Hồ mà nói giống như một cái gai, rất muốn đem nhổ đi.


Nói là muốn nhổ gai như vậy, phương pháp tốt nhất không phải là lấy lòng mà chính là giết người diệt khẩu. Nhưng cái người biết hết này chẳng những quyền cao chức trọng, hơn nữa võ công lại rất cao, vô luận là loại phương pháp nào đều tựa hồ không thể thực hiện, với lại thân là một yêu quái đáng yêu nhiệt tâm hòa bình, Kim Hồ không cho phép chính mình làm ra loại chuyện quá trớn này, cho nên việc này đến nay vẫn vô cùng phức tạp.


Mặt khác càng khó giải quyết là vì, người biết hết đó chính là bằng hữu vô cùng tốt với tình nhân thân thiết của Kim Hồ. Hai người cứ cách một thời gian lại hẹn nhau uống rượu, Kim Hồ tuy rằng chưa từng thấy hắn uống rượu, nhưng sự tình ắt sẽ có ngày bại lộ.


Một lần vào buổi khuya, mọi âm thanh đều không còn, chỉ có vài tiếng chó sủa ngẫu nhiên, đã phát sinh hết thảy mưu mô quỷ kế lẫn thời cơ tuyệt hảo.


Kim Hồ từ trong mộng bừng tỉnh giấc, trở mình, định ôm Nam Cung Thắng ngủ tiếp. Nhưng lúc vươn tay ra chỉ thấy khoảng không, sờ sờ giường sớm đã không còn hơi ấm. Nếu không phải phần eo truyền đến cảm giác bủn rủn, Kim Hồ nhất định sẽ nghĩ Nam Cung Thắng căn bản còn chưa đi ngủ.


Hắn ngồi dậy, khoảng không bên cạnh đã khiến hắn từ lâu không còn ý định ngủ tiếp, vừa lúc vì vận động mãnh liệt ban nãy, bụng hắn đã sớm phát ra âm thanh kiến nghị, Kim Hồ chủ trương yêu quái nhất định phải đối xử tử tế với chính mình, thế là chạy tới trù phòng để kiếm thức ăn.


Muốn đến trù phòng nhất định phải ngang qua phòng khách, Kim Hồ vừa mới bước đến gần phòng khách, chợt nghe thấy bên trong truyền ra tiếng người, vốn dĩ sáng sớm làm gì có người nào ăn uống ở đây, Kim Hồ đang định vào xin một chén canh thì…


“Ngươi định khi nào mới nói cho hắn biết?” Là thanh âm của Trần Phong Khi.


Kim Hồ dừng cước bộ.


“Đợi đến khi hắn hoàn toàn tín nhiệm ta.” Lời là của Nam Cung Thắng.


“Oa, sẽ chờ đến một ngày như vậy a? Nói không chừng đợi đến lúc ngươi đã chết, hắn cũng sẽ không nói cho ngươi hay.”


“Ta không quan tâm, vậy thì ta cứ chờ thôi.”


“Thực ra, nếu hắn chịu tin tưởng ngươi một chút thì tốt rồi.”


“Có lẽ biểu hiện của ta còn chưa đủ tốt.”


“Biểu hiện của người còn chưa đủ tốt sao? Vậy trên đời này sẽ không có người nào có biểu hiện tốt. Chẳng những đối với hắn bảo gì nghe nấy, ngoan ngoãn phục tùng. Hơn nữa còn đem hắn cưng chiều hơn cả ông trời! Vậy còn chưa đủ tốt sao?”


“Nhưng chuyện này thật sự không tầm thường, hắn cẩn trọng như vậy cũng có lý do.”


“Có cái gì không tầm thường đâu? Chẳng qua chỉ là hồ yêu thôi. Vì hắn, bây giờ ngươi tình nguyện làm đồ kẻ đại ngốc.”


“Không còn biện pháp khác, ai bảo ta thương hắn!”


“Ta hiểu mà.”


“Cho dù bây giờ ta nói rõ với hắn, rằng dẫu cho hắn có là yêu quái ta vẫn như cũ yêu thương hắn. Hắn nhất định vẫn sẽ lo lắng. Dù sao nhân yêu (người và yêu quái) không tương đồng. Chỉ khi nào hắn hoàn toàn tin tưởng, rằng ta thực sự yêu thương hắn, bất luận thân phận của hắn là gì. Như vậy ta mới có thể yên tâm nói cho hắn biết, rằng ta đã sớm biết hắn chính là yêu quái.”


“Ta hiểu mà, nói thật, ta thực sự rất bội phục khả năng nhẫn nại của ngươi.”


“Ngươi đã hiểu thì không được dùng việc này để ức hiếp Kim Hồ.”


“Dù sao hắn cũng thực đáng yêu, bắt nạt rất vui. Ta lần đầu tiên thấy yêu quái ngốc như vậy.”


“Khốn khiếp!”


Kim Hồ lệ rơi đầy mặt chạy về phòng, cơ thể đổ lên giường, chôn chặt đầu vào gối. Khóc không ngừng, khóc đến mức cổ họng khàn khàn, mắt sưng lên đau nhức, hắn mới từ từ ngồi dậy, lau khô lệ nơi khóe mắt, ngồi đợi Nam Cung Thắng.


Ước chừng qua một nén hương, cửa phòng lặng lẽ mở ra, Nam Cung Thắng rón ra rón rén đi vào. Kim Hồ nghe thấy tiếng bước chân của hắn, bèn thắp đèn dầu cạnh giường.


Nam Cung Thắng sửng sốt tại trận, ngây ngốc đứng tại chỗ, căng đầu ra tự hỏi nên giải thích với Kim Hồ thế nào, chính mình nửa đêm không ngủ được, nên mới chuồn đi. Bởi vậy hắn không phát hiện ra ánh mắt Kim Hồ chăm chú nhìn hắn, trong đó không những không có lửa giận, ngược lại còn tràn ngập tình ý sâu đậm.


Hắn yêu ngươi, Kim Hồ ngày trước đã không còn giống với hiện tại, cảm giác rõ ràng như vậy nhất định chuyện này là thật.


Nam Cung Thắng vừa mở miệng, đang định hảo hảo lấy cớ, che giấu việc vừa rồi.


Kim Hồ ngồi trên giường mở miệng nói: “Nam Cung Thắng, ta muốn nhờ ngươi một chuyện.”


Nam Cung Thắng đi về phía trước, hỏi: “Có thể a, là chuyện gì?”


“Lại đây ôm ta một cái.”


“Vậy có gì là khó.” Nam Cung Thắng không biết vì cái gì mà Kim Hồ trông chẳng có chút sinh khí, còn có phần khác lạ. Chẳng qua hắn vẫn nghe theo, tiến lên phía trước, gắt gao ôm lấy Kim Hồ. Lại gần một chút, hắn phát hiện ra đôi mắt sưng đỏ, mặt có vẻ đau lòng, hỏi: “Ngươi khóc?”


Kim Hồ không để ý đến câu hỏi của hắn, vùi đầu vào trong ngực hắn, thật tình hỏi han: “Ngươi biết chuyện từ lúc nào?”


Nam Cung Thắng hiểu rõ ý tứ, hơn nửa ngày, cũng không nhúc nhích, trong cổ họng không phát ra một tiếng động nào, giống như không nghe thấy câu hỏi, chỉ dùng thêm lực ôm chặt Kim Hồ, biểu hiện không hề thờ ơ.


Kim Hồ lại một lần nữa hỏi lại: “Ngươi không sợ hãi, ghê tởm sao?”


Nam Cung Thắng rốt cuộc cũng có phản ứng, hắn nâng mặt Kim Hồ lên, tầm mắt chậm rãi di động, dọc theo khuôn mặt Kim Hồ đảo một vòng, lại đẩy Kim Hồ ra, dọc theo thân thể nhìn từ trên xuống dưới lại nhìn từ dưới lên trên, không ngừng dao động. Cuối cùng lộ ra nụ cười khêu gợi.


“Bất luận ngươi là người hay là hồ, bất luận ngươi là cái dạng gì. Ta chính là yêu con người ngươi, hành động có chút ngốc nghếch, tính tình dễ dàng xúc động, đối với người khác rất đỗi nhiệt tình. Ngươi chính là như vậy.” Lập tức nụ cười trở nên ám muội, “Đúng vậy, ta chính là yêu hồ tinh là ngươi.” Nói xong nắm lấy tay Kim Hồ kích động, “Bây giờ ngươi đã hiểu chưa, nếu ngươi còn cho rằng ta sẽ cảm thấy sợ hãi hoặc ghê tởm, đây là cách chứng minh tốt nhất.”


Kim Hồ hai mắt rưng rưng, sung sướng kêu lên: “Ta tin ngươi, ta cũng yêu ngươi, Nam Cung Thắng.”


“Hiện tại ngươi đã tin tưởng ta đúng không.”


“Ừm, ta tin.”


Nam Cung Thắng hài lòng nở một nụ cười, lập tức nắm lấy hai tay Kim Hồ, nửa thân dưới chịu đựng đã lâu, thảm thiết nói: “Vậy làm sao bây giờ? Ngươi đừng bảo ta tự mình giải quyết.”


Kim Hồ không nói gì, cởi y phục, chui vào trong chăn, “Ta muốn đi ngủ a.”


Nam Cung Thắng trong tư thế sói đói vồ mồi, nhanh chóng cởi y phục, cũng chui vào trong chăn.


Chỉ trong nháy mắt, tiếng rên rỉ vùng gầm nhẹ vang lên, làm nổi bật cảnh xuân vô hạn trong phòng.


[ Phiên ngoại - Hoàn ]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.