Rượu Mơ Xanh

Chương 15




Yên Vũ bắt đầu kể rõ đầu đuôi câu chuyện:

“ Năm năm trước, Hiền gia ở Tiểu Vận Thành nắm giữ Viên Nguyệt Kiếm bảo kiếm, Hiền gia gia chủ Hiền Dạ là một vị đỉnh phong sơ kì cao thủ, ở trên giang hồ cũng là rất có tiếng tăm.

hôm đó một vị bằng hữu lâu ngày không gặp của hắn tới chơi, người này chính là Diệu Kế, hai người ăn uống nói chuyện rất vui vẻ.

Nhưng Diệu Kế lại âm thầm hạ độc vào thức ăn, khiến Hiền Dạ trúng độc. Diệu kế sau đó đoạt được bảo kiếm, lại tàn nhẫn ở trong đêm ra tay sát hại toàn gia Hiền gia.

Nhưng cho dù ra tay nhanh chóng Hiền gia vẫn là có cá lọt lưới, đối phương sau đó viết rõ sự thật ở trên một bức bố cáo, sao chép ra bốn phần ở bốn chỗ thường xuyên có người qua lại dán lên.

Diệu Kế tội ác cũng bị bại lộ với chúng nhân, Diệu Kế từ lúc này lập tức nổi danh trên giang hồ, nhưng là nổi danh theo kiểu bị người truy đuổi tìm trọng bảo.

Hắn đoạt được bảo kiếm nhưng cũng không dám ở trên giang hồ tùy tiện xuất hiện, sau đó dần dần cũng mai danh ẩn tích.

Viên Nguyệt Kiếm cũng ở trên giang hồ biến mất năm năm. gần nhất thông tin chính là một đoàn tiêu cục tên là Hải Âu tiêu cục vận chuyển một số lớn hàng hóa tới Túy Mộng Thành, dọc đường bị đánh cướp cả đoàn bị diệt.

Đoàn trưởng Hải Tính liều mạng mang tiêu cục áp tải vật phẩm quan trọng nhất xông ra một đường máu lao vào thành, nhưng đến ở trung tâm Túy Mộng thành bị người mặc đồ đen cản lại. 

Hắn liều mạng chiến đấu, nhưng bị vây công chắc chắn phải chết. trong lúc chiến đấu hộp đựng bảo vật vỡ tan, lộ ra bên trong bảo kiếm. 

Không ít người nhận ra đó chính là Viên Nguyệt Kiếm đã mất tích nhiều năm. Thế là cả Túy Mộng thành nhanh chóng biết được tin tức này thi nhau tranh đoạt bảo kiếm, một hồi gió tanh mưa máu tranh đoạt xảy ra.

Chiến đầu kéo dài cũng đã được một thời gian, bảo kiếm qua tay hết thế lực này đến thế lực khác, cho dù một cái môn phái hay thế lực nào đó có được cũng không đủ sức giữ được bảo kiếm, bị nhiều môn phái vây công cuối cùng đều là thất bại cáo chung.

Gần đây bảo kiếm lại tạm thời mất tích, không rõ là thế lực nào đạt được, nên Túy Mộng Thành khí thế mới có thể hòa hoãn một chút.

Vô Cực đệ đệ a, ta khuyên ngươi nếu có bảo kiếm tốt nhất cứ quang minh chính đại mà cầm đi, nếu ngươi che che giấu giấu không ít người sẽ nghi ngờ ngươi mang trong mình Viên Nguyệt Kiếm mà tìm ngươi phiền phức a!”

Yên Vũ cười khẽ, nàng dùng ánh mắt trêu chọc nhìn Triệu Vô Cực, nói Triệu Vô Cực không có mấy cái bảo kiếm, đánh chết nàng cũng không tin.

Triệu Vô Cực cau mày suy nghĩ:

“ tại sao đám người này không mang bảo kiếm chạy ra khỏi thành, thế chẳng phải là xong rồi sao?”

Yên Vũ khóe miệng kéo lên một cái tiếu dung giống như là đối với đám kia nhân sĩ giang hồ coi thường nói:

“ đâu có dễ dàng như vậy, cái này Viên Nguyệt Kiếm là giang hồ thần binh bảng đứng thứ mười vị trí nhưng lại là giang hồ sắc bén nhất kiếm!”

Triệu Vô Cực khó hiểu hỏi:

“ sắc bén nhất lại chỉ đứng thứ mười? thế trên nó chẳng phải toàn là tuyệt thế bảo kiếm sao? nhưng cái này cũng không liên quan tới việc đưa nó ra khỏi thành a. Tỉ tỉ nói chuyện có thể đừng nói một nửa thôi được không?”

Yên Vũ mỉm cười nói: 

“ đệ đệ đừng nóng vội a, ta còn chưa nói hết đây! Sở dĩ nó chỉ đứng thứ mười bởi vì người rèn nó chỉ chú ý sắc bén mà quên đi vấn đề độ bền, bởi vậy kiếm này nếu không cẩn thận gặp phải cái gì trọng kiếm hoặc đại thiết côn dùng lực quá đà đều có nguy cơ gãy mất, ngươi hiểu chưa? đương nhiên nếu là bình thường kiếm, nó chính là cực kì đơn giản chặt đứt mất, có thể nói là sắc bén vô cùng!”

Triệu Vô Cực gật đầu, thì ra là thế, thảo nào chỉ có thể đứng thứ mười. hắn hỏi:

“ thế còn việc đem ra khỏi thành thì sao?”

Yên Vũ nói:

“ kiếm này là bảo kiếm đương nhiên có chỗ bất phàm, nó khí trường xung quanh rất mạnh mẽ cho dù bỏ vào trong hộp hay bất cứ thứ gì bao bọc đều không thể che giấu nổi nó khí thế, bởi vậy đám người này chỉ cần đơn giản chặn bốn cửa thành, bao vây Túy Mộng Thành lại, người khác muốn vận chuyển kiếm ra khỏi Túy Mộng Thành chính là nằm mơ!”

Triệu Vô Cực gật đầu lại hỏi:

“ thế trước kia Hải Âu tiêu cục không biết gì sao? chẳng phải cái kiếm này trước kia cũng được đựng trong hộp sao?”

Yên Vũ lắc đầu nói:

“ cái hộp kia không biết là từ vật liệu gì chế tạo lại có thể che lấp được Viên Nguyệt Kiếm khí trường, đáng tiếc lúc trước ở trong chiến đấu nó lại quá giòn, bị đánh cho chia năm xẻ bảy, sau đó lại loạn một hồi cho dù muốn đi nhặt mảnh vỡ về ghép lại cùng là nằm mơ nói mộng!”

Triệu Vô Cực lúc này hiểu, thảo nào Viên Nguyệt Kiếm không ra được khỏi thành mà lại bị mọi người ở trong thành điên cuồng tranh đoạt a, sợ rằng bây giờ đi ra khỏi cổng thành đường đã đứng đầy người, ai muốn mang bảo kiếm rời đi chính là tìm chết.

Hắn hỏi:

“ tỉ tỉ có ý đồ gì với Viên Nguyệt Kiếm không?”

Yên Vũ lắc đầu nói:

“ ta chưa nhận được bất kì mệnh lệnh nào liên quan tới Viên Nguyệt Kiếm, xem ra phía trên không có hứng thú đi tranh đoạt, nhưng nếu ta có thể lấy được mà nạp lên trên cũng làm một cái công lao, có lợi cho địa vị cùng tài nguyên tu luyện của ta sau này a!”

Nói đến đây, Yên Vũ ngón tay để lên môi, cười quyến rũ nhìn hắn nói:

“ hay là đệ đệ tặng cây kiếm này cho tỉ tỉ đi, có được không?”

Triệu Vô Cực đổ mồ hôi nói:

“ đệ không có lấy đâu ra tặng?”

Yên Vũ không cho là đúng nói:

“ ta thấy đệ đệ chính là được phúc tinh cao chiếu a, tranh đoạt một hồi không khéo bảo kiếm lại về tay ngươi a, đến lúc đó tỉ tỉ phải nhờ phước của đệ đệ rồi!”

Triệu Vô Cực lau mồ hôi nói:

“ tỉ tỉ đừng đùa, ta tạm thời không có ý gì với thanh kiếm này!”

Yên Vũ hơi thất vọng, nhưng nàng lại nói:

“ ta khuyến mãi cho đệ đệ một cái tin tức a, nghe nói phong lão đầu Trạch Kiếm đã tới Túy Mộng Thành rồi!”

Triệu Vô Cực khó hiểu hỏi:

“ phong lão đầu Trạch Kiếm là ai? ta không biết người này a!”

Yên Vũ nhìn hắn, thấy mặt Triệu Vô Cực ngu ngơ, nàng giải thích:

“ ở Túy Mộng Thành lần này không chỉ có Viên Nguyệt Kiếm tranh kiếm sự kiện mà thôi, còn có đỉnh phong cảnh viên mãn cao thủ Trạch Kiếm hay còn được mọi người gọi là Trạch Kiếm phong lão đầu cũng tới đây. Đương nhiên đây là tin tức không rõ ràng lắm, độ chính xác cũng không cao.

Gần nhất ta nghe được phong thanh bên ngoài nói Trạch Kiếm cũng đã tới Túy Mộng Thành không biết là thật hay không?

Trạch Kiếm chính là giang hồ chí tôn đỉnh phong cảnh viên mãn cao thủ, đệ đệ thật sự chưa từng nghe nói qua?”

Triệu Vô Cực lắc đầu, Yên Vũ tiếp tục giải thích:

“ Trạch Kiếm chính là đã đạt tới đỉnh phong viên mãn cảnh giới, tiếp theo chính là tam hoa tụ đỉnh, đột phá trở thành tu tiên giả. tam hoa tụ đỉnh cảnh đã ba trăm năm không có ai làm được, nếu hắn thành công quả thật là một cái phong hoa tuyệt đại nhân vật đáng tiếc vẫn là thất bại.

Thiên tài năm nào cũng có, cao thủ trên giang hồ cũng không thiếu, nhưng ba trăm năm không có người tam hoa tụ đỉnh thành công quả thật chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho sự khó khăn của việc này.

Lấy phong lão đầu tu vi, hắn đã tới đột phá cảnh giới cuối cùng một bước, nhưng vẫn là thất bại trong gang tấc. sau đó hắn liền bị điên rồi.

Một cái đỉnh phong viên mãn cao thủ đột phá thất bại cứ thế bị điên, ở trên giang hồ bắt đầu không mục đích đi lại, hắn giống như là một cái phong lão đầu tử làm ăn mày đi từ thành trì này qua thành trì khác, không người nào rõ ràng hắn rốt cục ở đâu.

Nhưng sau đó một sự việc khiến mọi người vốn thương tiếc cho cái này lão đầu tử lại bắt đầu chú ý tới hắn.

Mặc dù bị điên, nhưng đỉnh phong cảnh cường giả cũng không phải là cơm khô, nội công của hắn vốn đã lô hỏa thuần thanh, ở trong người luôn tự động vận chuyển.

Hắn tuy điên, nhưng nội công không những không giảm ngược lại theo thời gian còn càng ngày càng tăng cường.

Trước đây cứ năm năm hăn lại tỉnh lại một lần, bởi vì nội công tới cực hạn, hắn không thể đột phá nên bắt đầu tìm người khác truyền công.

Những người này được đỉnh phong cao thủ năm năm công lực truyền công đương nhiên là nội lực tiến nhanh, sau đó bọn hắn đều rất giống nhau gặp được kinh người kì ngộ!”

Nói tới đây, Yên Vũ dừng một chút, mỉm cười nhìn Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực mắt sáng lên, trên giang hồ còn có chỗ tốt này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.