Rượu Hoa Thông

Chương 67




Chương 29: Tiểu Quận Chúa Nổi Giận Editor: Ngân Châu “Anh Tử, bốn người các con đi ra, cùng hắn tỷ thí một chút.” Trịnh phu tử hướng về phía bốn môn sinh đắc ý của mình vẫy tay.

Bốn hài tử lục tục tiến lên, tất cả đều mũm mĩm khả ái, hoàn toàn bất đồng với hơi thở không sạch sẽ ở đây, bọn nhóc đứng ở chỗ này, làm nên một bầu không khí trong lành tinh khiết, nhìn bọn nhỏ, làm cho tâm hồn người ta cũng trở nên trong sáng, rộng mở.

Nhất là một cô bé duy nhất trong đó, lớn lên cực kỳ ngọt ngào, trên đầu cột hai búi tóc, trâm hoa tinh sảo đơn giản điểm xuyết, cực kỳ giống Tiểu công chúa trong truyện cổ tích, làm người trìu mến, nhưng nàng vừa mở miệng, liền lập tức phá hư ấn tượng tốt đẹp.

“Hừ, tiểu quỷ! Để tỷ tỷ ta cho ngươi mở rộng kiến thức, biết cái gì mới thật sự là thiên tài!”

Cô bé liếc mắt Vân Tiểu Mặc một cái, lỗ mũi hừ hừ, cao ngạo như chim khổng tước. Nàng chính là cháu gái của Lục vương gia, được Ngự phong tiểu quận chúa, cục cưng của hoàng gia. Nàng tư chất thông minh, tâm tư nhanh nhẹn, nên hoàng thượng cũng hết sức sủng ái, vì vậy mới làm cho nàng vô pháp vô thiên, tính tình cao ngạo. Ở trong thư viện, nàng chính là tiểu bá vương, ai cũng không dám đắc tội.

Từ tâm tính hài tử muốn đùa, thấy có bạn cùng lứa tuổi, Vân Tiểu Mặc cũng không khỏi vui mừng. Chỉ là thấy đối phương lớn lên thấp hơn bé, lại ở trước mặt bé tự xưng tỷ tỷ, còn nói bé tiểu quỷ, bé cau nhẹ mày, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, chú thì có thể nhẫn song thím thì không thể nhẫn!

Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, tiến lên sờ sờ đầu cô bé, nói: “Tiểu muội muội, thiên tài không phải là thổi ra, mà là dựa vào bản lĩnh thật sự mà so tài! Còn có, lớn lên thấp không phải là lỗi của ngươi, là lỗi của cha mẹ ngươi, ngươi không cần tự ti.”

Nam Cung Anh nghiến răng, điên cuồng nổi giận.

“A —— tiểu quỷ chết tiệt, ngươi dám nói ta thấp? Bà đây liều mạng với ngươi!” Đầu của nàng đột ngột cúi xuống, hướng trên bụng Vân Tiểu Mặc đụng tới, ba nam hài phía sau muốn ngăn trở nàng lại, đáng tiếc đã không kịp.

Vân Tiểu Mặc ôm Tiểu Bạch vẻ mặt vân đạm phong khinh, cũng không có trốn ngay.

Trịnh phu tử ở bên cạnh nhìn thấy vậy sắc mặt lập tức thay đổi, vị Tiểu nãi nãi này làm sao lại đột nhiên nổi đóa rồi, nếu thật sự đem người ta đụng bị thương, phủ tướng quân hỏi tội tới, sợ lại là một cuộc sóng gió.

Tất cả mọi người cho là lần này Vân Tiểu Mặc chắc phải bị đánh bay, mọi người ngừng hô hấp lại, cho dù là con tư sinh, thì cũng là hài tử làm người ta thương yêu, nhìn đứa bé bị thương, đa số mọi người vẫn còn có chút không đành lòng.

Bạch Sở Mục cùng Long Thiên Thần chẳng biết cũng vào Quỳnh Hoa Lầu lúc nào, mấy bước liền đi tới phía sau Vân Tiểu Mặc làm tả hữu hộ pháp. Thấy có người muốn tập kích Vân Tiểu Mặc, Bạch Sở Mục nheo mắt, hắn bây giờ là hộ vệ của Vân Tiểu Mặc, Tiểu chủ tử có việc, hắn tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, đang muốn nhảy dựng lên đi cứu người, thì Long Thiên Thần ở bên cạnh một tay bắt lấy hắn kéo trở về.

“Yên tâm đi, Tiểu Mặc có thể ứng phó.”

Bạch Sở Mục không giải thích được, nhìn chung quanh một chút, người ta làm mẹ thật giống như cũng không lo lắng, vậy hắn còn lo lắng làm quỷ gì?

Hai mắt nhìn chăm chú trên người Vân Tiểu Mặc, muốn biết thật sự bé có biện pháp ứng phó hay không.

Để cho hắn thấy chính là chuyện tình kinh dị xảy ra.

Hắn rõ ràng thấy, trong nháy mắt hai đứa bé sắp va chạm, đột nhiên thân hình Vân Tiểu Mặc thoáng một cái, biến mất ngay tại chỗ. Sau một khắc, thân thể nho nhỏ của bé hiện ra ở phía sau Nam Cung Anh, như một loại xuất quỷ nhập thần quỷ mỵ, làm tất cả mọi người nhìn ngây người, rối rít giơ tay lên xoa hai mắt của mình, nghi ngờ mới vừa rồi là mình sinh ra ảo giác.

Đáng thương cho Nam Cung Anh không có đụng vào người, ngược lại cả thân thể tiếp tục hướng phía trước lao xuống, cái trán liền đập xuống đất cùng mặt đất tiếp xúc thân mật.

Lúc này, Vân Tiểu Mặc kịp thời đưa tay, níu lấy sau cổ nàng, đem nàng từ trên mặt đất ôm lấy như kiểu xách con gà con.

“Ngươi nặng quá!” Vân Tiểu Mặc cau nhẹ chân mày.

Nam Cung Anh kinh hồn chưa định, lại nghe đến ba chữ đánh giá kia, thân thể bắt đầu giận đến phát run.

Vân Tiểu Mặc đem nàng đặt ổn định xuống rồi lại nói: “Tiểu muội muội, nói cho ngươi biết, không nên tự ti, ngươi chẳng qua là còn không có trổ mã hoàn toàn thôi. Chờ thêm mấy năm, ngươi sẽ cao.”

“Câm, miệng ——” Nam Cung Anh giận đến cả người phát run, một tiếng rống như sư tử Hà Đông, mọi người ở đây cả kinh rối rít che lỗ tai. Không tốt, tiểu quận chúa nổi điên rồi, trốn xa một chút mới tương đối an toàn.

Vân Khê cũng co cổ lại theo, tiểu nha đầu này quá cường hãn rồi, sau này Tiểu Mặc nhà nàng ngàn vạn lần không thể tìm một tiểu tức phụ (con dâu nhỏ) tính khí táo bạo như vậy. Nếu như tìm con dâu như vậy, thì lỗ tai nàng không phải cả ngày chịu tội sao?

“Khụ, Anh Tử, không được hồ nháo nữa! Phu tử để các ngươi tranh tài ngâm thơ, nếu ngươi không phục, liền từ thi ngâm thơ mà thắng hắn, không phải là được rồi sao?” Nam Cung Tỉ thấy tình hình mất khống chế, liền lên tiếng ngăn cản vị Tiểu đường muội vạm vỡ này. Vị Tiểu đường muội này của hắn một khi khởi xướng bão tố, cả hoàng thất đều bị sóng to công phá, ngay cả hắn cũng không dám tuỳ tiện trêu chọc nàng, hắn phải bội phục Vân Tiểu Mặc, nói hai ba câu liền đem Tiểu cô nãi nãi tức giận thành như vậy.

Nam Cung Anh nặng nề thở hổn hển, thật vất vả mới tỉnh táo lại, hai tay chống eo thon nhỏ, nhìn chằm chằm Vân Tiểu Mặc: “Tiểu tử thúi, ngươi chờ! Ta nhất định khiến cho ngươi thua đến tè ra quần!”

Vân Tiểu Mặc khả ái nháy nháy mắt nói: “Ta đã sớm không tè ra quần rồi, chẳng lẽ ngươi vẫn còn tè ra quần? Tu tu!” (không hổ là con Khê tỷ =)) miệng lưỡi a)

“Ngươi......” Nam Cung Anh giận đến lỗ mũi bốc khói.

Một đứa bé trai phía sau kịp thời giữ nàng lại, khuyên can: “Anh Tử, chớ cùng nó chấp nhặt! Một lát nữa chúng ta thắng nó, nó sẽ không còn lời nào để nói nữa.” Thằng bé trai này là cháu trai của Trịnh phu tử Trịnh Nam, bé trên miệng thì khuyên, nhưng trong lòng cũng là vô hạn bội phục Vân Tiểu Mặc, có thể đem tiểu bá vương làm tức đến như vậy, thật là không ngờ a!

“Tốt, ta, nhịn, ngươi!” lỗ mũi Nam Cung Anh tiếp tục bốc ra khói trắng, gằn từng chữ.

Vân Tiểu Mặc bĩu môi không sao cả, không hiểu tại sao lại tức giận như vậy, bé cũng không nói cái gì a, hơn nữa bé nói cũng là sự thật.

Trịnh phu tử thật vất vả đợi được tình hình khôi phục bình thường, hắn ho nhẹ thanh âm, nói: “Tốt lắm, các ngươi hiện tại mỗi người ngâm một bài thơ về mùa đông.”. “Hừ, ta nói trước......” Nam Cung Anh liếc Vân Tiểu Mặc một cái, ra tay dẫn đầu, dõng dạc ngâm một bài thơ về mùa đông tương đối lưu hành, thanh âm của nàng mềm nhũn ngọt ngào khiến cho một tràng tiếng vỗ tay vang lên ủng hộ.

Không hổ là cháu gái Lục vương gia, đệ tử hoàng gia, thiên phú dị bẩm, tài sáng tạo nhanh nhẹn, mới năm tuổi mà có thể ngâm thơ.

Nghe được tiếng khen ngợi của mọi người, Nam Cung Anh ngẩng cao đỉnh đầu, rất đắc ý.

“Tới phiên ngươi!”

Vân Tiểu Mặc hé miệng nói: “Ngươi ngâm cũng không có gì đặc biệt, ngươi làm một bài, tốt lắm ta đây liền làm ba bài.”

Nghe hắn nói Thơ của mình chưa ra hình dáng gì, ở đáy lòng Nam Cung Anh cơn giận ngút trời lần nữa ngóc đầu dậy, sau đó nàng nghe đến hắn đọc thuộc lòng câu thơ.

“Thiên Sơn Điểu Phi Tuyệt

Vạn Kính Nhân Tung Diệt

Cô Chu Thôi Lạp Ông

Độc Điếu Hàn Giang Tuyết.” (*)

(*) Đây là bài thơ Giang Tuyết của nhà thơ Liễu Tông Nguyên đời Đường. tham khảo thêm ở đây: http://vi.wikipedia.org/wiki/Li%E1%BB%85u_T%C3%B4ng_Nguy%C3%AAn

Toàn trường ồ lên.

Đây là thơ gì? Tại sao bọn họ chưa từng nghe qua?

Thi đắc ý cảnh, lựa từ đặt câu, đều là đạt đến cực hạn, làm người ta xưng Tuyệt!

Thơ hay tuyệt cú như thế, đã có người làm ra, sẽ không có lý do gì không lưu truyền hậu thế, nhưng tại sao bọn họ đều lần đầu nghe nói đây? Một ý nghĩ to gan hiện ở trong đầu mọi người từ từ quanh quẩn, chẳng lẽ là Thơ này là do hài tử này làm?

Trên mặt Trịnh phu tử tràn đầy khiếp sợ cùng vui mừng, trong miệng liên tục nói hay. Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, hôm nay lại có thể nghe được tuyệt tác tuyệt diệu truyền lại đời sau như thế, hắn nhất định phải cẩn thận mà đem nó nhớ kỹ, tinh tế suy nghĩ cùng nghiên cứu, ngàn vạn không thể để cho thơ hay như vậy trôi mất.

Bạch Sở Mục tựu đứng ở phía sau Vân Tiểu Mặc cách đó không xa, vẻ mặt kích động: “Không hổ là Tiểu Mặc nhà ta, chưa mất thể diện hộ vệ ta đây!”

Long Thiên Thần không chút khách khí phun cho hắn một bãi nước miếng: “Phi, cái gì Tiểu Mặc nhà ngươi? Tiểu Mặc là nhà ta, có được hay không?”

Con ngươi Tiểu Bạch hướng bên phải di chuyển, quăng cho bọn họ một ánh mắt khinh bỉ.

Tiểu Mặc Mặc là của ta, hết thảy các ngươi đứng sang một bên đi!

Từ khe hở cửa sổ, xuất hiện một đôi mắt sâu như đầm lầy, ánh mắt sắc bén khóa ở trên mặt của Vân Tiểu Mặc.

Từ góc độ của hắn, chỉ có thể nhìn đến một bên mặt của tiểu hài tử, gương mặt trẻ nít mập, trắng trắng mềm mềm, thật là khả ái.

Bài thơ mới vừa rồi, đã hấp dẫn sự chú ý của hắn. Đứa nhỏ này mặc dù không phải là người làm thơ, cũng nhất định là một thiên tài, trong lòng hắc y nam tử nghĩ như thế.

Hơn nữa nhìn kỹ một chút, đáy lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác quen thuộc.

Thân thể nho nhỏ, sống lưng cao ngất, ngẩng đầu mà đứng, tự có một loại khí chất cao quý không gì sánh kịp.

Kỳ quái, rõ ràng chỉ là một hài tử xa lạ, tại sao hắn lại có cảm giác quen thuộc như vậy? (B: con a không quen thì là con hàng xóm a)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.