Rượu Gạo Pha Bưởi

Chương 36




“Lão phu nhân, ngài làm sao vậy?” Chung má má thấy Lão phu nhân nhà mình đối với bức thư ngẩn người hồi lâu, tò mò hỏi.

Bà biết thư này là Lục công gia gửi đến, chẳng lẽ Lục gia xảy ra chuyện?

“Ai…” Lão phu nhân buông thư, thở dài: “Trước đây lo lắng Tranh Nhi không có đứa nhỏ phụng dưỡng chăm sóc lúc lâm chung, hôm nay, Lão bà tử lại lo lắng nó thật sự nếu có đứa nhỏ phải làm sao xử lý.”

Chung má má không hiểu lắm ý nghĩa câu này: “Bọn họ không phải có tiểu thế tử sao? Thế tử gia vừa ngoan ngoãn lại hiếu thuận, tương lai nhất định sẽ hiếu thuận Lục gia bọn họ.”

Lão phu nhân vuốt ấn đường, bỗng nhiên thay đổi chủ đề hỏi: “Ngươi theo ta bao lâu rồi?”

Giữa lông mày Chung má má lộ ra ý cười: “Nô tài tám tuổi bắt đầu theo bên cạnh ngài, này cũng sắp bốn mươi mấy năm rồi.”

“Vất vả cho ngươi rồi.” Lão phu nhân chân tâm thật ý nói.

“Ngài nghiêm trọng rồi, nếu không phải ngài, nô tài nào có thể sống phú quý như hôm nay?” Tuy trong mắt người ngoài bà là nô tài, nhưng thời gian đi theo Lão phu nhân lâu như vậy, bà thật sự chưa từng chịu khổ gì, cuộc sống so với tiểu thư gia đình bình thường còn thoải mái hơn.

Lão phu nhân gật đầu, suy xét một lát nói: “Ngươi là người ta tín nhiệm nhất, chuyện này giao cho ngươi xử lý.”

“Lão phu nhân có việc cứ căn dặn.”

“Ngươi từ trong phủ chọn ra hai người già đã sinh đứa nhỏ, có thể tín nhiệm ít nói, cùng đi Hạc Thành, chuyện sau đó đều nghe theo Tranh Nhi là được, chỉ là… còn phải chăm sóc tốt Thiệu Khanh, nó là đứa nhỏ ngoan ngoãn, ngươi chuyển lời cho nó, bất kể xảy ra chuyện gì, lão bà tử đều đứng ở bên cạnh nó.”

“Chẳng lẽ Lục gia…” Chung má má cả kinh, từ trong lời nói nghe ra không ít tin tức.

“Cụ thể việc như thế nào còn chưa biết, ngươi sau khi đến tìm hiểu rõ lập tức nói cho ta biết, ta ngược lại muốn xem, đang êm đẹp chỗ nào ra đứa nhỏ.”

“…” Chung má má ngây ra một lúc, sau đó khom lưng đồng ý: “Vâng.”

“Đi thôi, ngày mai liền lên đường.” Lão phu nhân xua tay, sau đó rời khỏi nội thất đi về phía viện tử của Tả Tiểu Lang.

Trong nha môn Tri phủ Hạc Thành phát hiện, Tri phủ đại nhân của bọn họ từ trước đến nay vẫn luôn cẩn trọng gần đây hình như mệt mỏi biếng nhác rất nhiều, thời gian đến nha môn đều là mặt trời lên ba sào, sau khi xử lý xong chính sự lại vội vàng trở về.

Đương nhiên, chỉ cần chính sự được xử lý thỏa đáng, bọn họ cũng không lý do gì trách cứ Tri phủ đại nhân lười biếng, chỉ là không ít người đều âm thầm suy đoán đại nhân đây là làm sao.

Thực tế Tri phủ đại nhân bất kể là đến nha môn hay là rời nha môn đều là Lục công gia đưa đón, mặc kệ gió tuyết, phần tâm tư này khiến cho dân chúng và quan viên Hạc Thành đều cảm thấy tình cảm hai người này đúng là tốt.

Thời gian dần trôi qua, bụng Tả Thiệu Khanh cũng từ từ biến lớn, vốn chỉ là thỉnh thoảng mới sẽ có máy thai biến thành nhiều lần.

Chuyện Lục Tranh thích làm nhất chính là dán lỗ tai lên bụng y, dựa vào thính lực hơn người nghe động tĩnh ở trong bụng y, giống như như vậy có thể biết tiểu quỷ kia là lớn lên như thế nào.

“Đứng lên, anh áp lâu như vậy, em ngay cả chân cũng tê rồi.”

“Vậy em nhấc chân lên, anh xoa bóp cho em.”

“Cút.”

“Không cút, ta từng hỏi An Hòa, hắn nói bắt đầu từ tháng này chúng ta có thể vận động một chút, có lợi cho em và bảo bối khỏe mạnh.”

“Lời này anh cũng tin?”

“Hắn là đại phu không phải sao? Hơn nữa…em nghẹn lâu như vậy không muốn sao?”

“Anh còn không phải giống như vậy sao?”

Lục Tranh đưa tay cởi thắt lưng Tả Thiệu Khanh, ở trên bụng nhô lên của y sờ lại sờ, quả thực thích không buông tay.

Tả Thiệu Khanh thẹn thùng nhất chính là ở trước mặt Lục Tranh lộ ra bụng mình, chỗ khác của y còn tốt, chỉ là hơi béo ra một chút, nhưng bụng tròn vo, lúc ở ngoài bọc áo khoác hồ ly không rõ ràng, vừa mở vạt áo ra vẫn là có chút dọa người.

“Đừng… đừng nhìn…” Tả Thiệu Khanh dùng tay che khuất mắt Lục Tranh, sắc hồng dần dần bò lên đôi má.

Lục Tranh quả thật không nhìn nữa, lại cúi đầu xuống hôn nhẹ chỗ kia, hoàn toàn câu ra nhiệt lượng của Tả Thiệu Khanh.

Dường như cảm nhận được thân thể y biến hóa, Lục Tranh mỉm cười, phong bế môi Tả Thiệu Khanh, cẩn thận từng chút đè lên người y.

Lúc Chung má má mang người đến Tả Thiệu Khanh mới từ nha môn trở về, vừa vào cửa thì nghe thấy bà hỏi: “Lục gia, không biết người ngài muốn lão nô chăm sóc ở chỗ nào, bằng không để cho lão nô hiện tại đi nhìn một chút.”

“Không vội, trước nghỉ ngơi một đêm, mai đến viện tử của ta hầu hạ.”

Chung má cảm thấy hồi hộp, chẳng lẽ nữ nhân kia đã đăng đường nhập thất rồi? Vậy Lục công gia là muốn đặt Tam gia ở chỗ nào?

Hay là nói, việc này đã được Tam gia đồng ý? Không, không thể nào.

Lúc bà còn muốn hỏi thêm vài câu, Tả Thiệu Khanh ở sau lưng lên tiếng hỏi: “Chung má má vừa đến sao? Thân thể nương như thế nào? Tiểu Lang có nghịch ngợm hay không?”

Chung má má quay đầu lại, ánh mắt biến đổi, bà thật lâu không nhìn thấy Tả Thiệu Khanh, lần trước gặp mặt y vẫn là thiếu niên gầy yếu, như thế nào bỗng nhiên…

Dù cho bọc áo choàng hồ ly dày nhìn không ra bụng nhô lên của Tả Thiệu Khanh, nhưng cả người y khiến cho người cảm thấy mượt mà hơn nhiều.

“Tam gia, Lão phu nhân rất khỏe, thế tử rất ngoan, chỉ là mỗi ngày đều nhớ ngài.”

Lục Tranh vừa thấy y vào cửa lập tức đi lên nghênh đón, dùng bàn tay ấm áp ủ gương mặt y: “Không phải nói đợi giờ dậu mới trở về sao? Sao về sớm vậy?”

“Anh không cần đi nha môn đón em, lại không xa.”

Chung má má cẩn thận quan sát sắc mặt hai người, phát hiện bọn họ cũng không có bất luận khúc mắc gì, ngược lại so với bình thường càng thân mật hơn, nhất là trong mắt Lục gia lộ ra lo lắng, khiến cho bà khó hiểu.

“Gần đây trời lạnh, trên đường lại trơn, ta không yên tâm.” Có một lần kiệu của Tả Thiệu Khanh ở trên đường trượt một phát, thiếu chút nữa nghiêng ngã, từ đó Lục Tranh mỗi ngày đều phải đưa đón y, có hắn, dù cho thực sự gặp phải chuyện gì, cũng có thể trước tiên bảo vệ tốt Tả Thiệu Khanh.

“Tiểu Lục Tử trước tiên bố trí ổn thỏa cho mấy vị ma ma, Chung má má đợi lát nữa đến viện tử, ta có lời muốn nói với ngươi.” Tả Thiệu Khanh vừa nói xong lời này thì bị Lục Tranh đỡ vào nội thất.

Vào phòng, Lục Tranh thay y cởi bỏ áo lông hồ ly, cởi áo ngoài, cho đến khi thay một bộ đồ nhẹ nhàng, ngay cả giày cũng giúp y đổi, những chuyện này, y từ trước đến nay đều là tự mình làm.

“Trước ngồi xuống, ta thay em xoa chân, hôm nay còn bị chuột rút không?” Từ khi bụng Tả Thiệu Khanh được năm tháng, toàn thân bắt đầu khó chịu, không phải chỗ này không thoải mái chính là chỗ kia không thoải mái, bắt đầu mấy ngày trước, mỗi đêm còn bị chuột rút.

“Không có, thuốc An đại nhân cho rất có tác dụng, uống xong mấy ngày này cảm  giác tốt hơn nhiều.”

Tả Thiệu Khanh cúi đầu nhìn nam nhân bận rộn ở trước mắt, khóe miệng hơi nhếch lên.

Tuy y dùng thân nam tử mang thai quá mức hư ảo, quá trình cũng rất khó chịu, nhưng mỗi lần nhìn thấy Lục Tranh vẻ mặt mừng rỡ và động tác cẩn thận của hắn, y liền cảm thấy tất cả đều đáng giá.

Cũng không lâu lắm, La Tiểu Lục tự mình mang theo hộp cơm vào, viện tử này của bọn họ, trước mắt người có thể vào trừ hai người, La Tiểu Lục và Ẩn Nhất, thì còn có An Hòa mà thôi.

Chỉ là bắt đầu từ ngày mai sẽ nhiều thêm Chung má má.

“Thật sự muốn nói cho Chung má má biết?” Tả Thiệu Khanh vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

“Ừ, bên cạnh em cũng nên có ma ma hiểu biết phương diện này chăm sóc anh mới an tâm, y thuật của An Hòa dù tốt cũng là nam tử.”

Tả Thiệu Khanh hiểu rõ gật đầu, hai người im lặng dùng bữa tối.

Hiện tại sức ăn của y đã cơ bản ổn định, mỗi bữa ăn ăn không kém hơn Lục Tranh, nhưng Lục Tranh vẫn cảm thấy y ăn chưa đủ.

“Ăn nhiều một chút, đừng để con trai của ta đói bụng.” Lục Tranh múc vào trong chén Tả Thiệu Khanh nửa bát canh gà, nhìn y uống hết mới thôi.

Tả Thiệu Khanh sau khi uống xong canh trợn mắt nhìn hắn: “Hiện tại ở trong mắt trong tim gia, phải hay không chỉ có đứa nhỏ trong bụng em mới là quan trọng nhất?”

“Ghen?” Lục Tranh ôm vai y, kéo người đứng dậy.

“Hừ.” Nói không hề để ý là giả, chẳng qua chỉ cần lý trí một chút, này cũng không có gì.

Lục Tranh đặt tay lên bụng y, cắn lỗ tai y nói: “Nó đương nhiên quan trọng, chẳng qua…không có em lấy đâu ra nó?”

Tả Thiệu Khanh đang muốn chọc hắn vài câu, thì nghe La Tiểu Lục ở bên ngoài cửa hô: “Hai vị gia, Chung má má đến.”

“Mời bà vào.” Tả Thiệu Khanh đẩy Lục Tranh ra, trong phòng đốt bếp lò rất ấm áp, trên người y chỉ mặc quần áo hơi mỏng, vừa nhìn bụng là thấy hết.

Chung má má vừa vào viện tử liền quan sát bốn phía, viện tử ở Hạc Thành của Lục Tranh không lớn, viện chủ chỉ có một gian nhà kề và một thư phòng, kết cấu như vậy, nếu có người vào ở nhất định là ở nhà kề.

Cửa nhà kề đóng chặt, nhìn không thấy tình hình bên trong, Chung má má trong lúc nhất thời cũng nhìn không ra cửa ngõ.

“Thời tiết lạnh như vậy còn để cho Chung má má chạy đến một chuyến, thật sự là có lỗi.” Tả Thiệu Khanh để cho Chung má má ngồi ở đối diện, đỏ mặt hỏi: “Lão phu nhân nhất định rất lo lắng đi?”

Y đoán được Lão phu nhất lúc này nhất định là vừa vui vẻ vừa lo lắng, cũng không biết bà là vui vẻ nhiều hơn hay là lo lắng nhiều hơn một chút.

Vẻ mặt của Chung má má có chút ngơ ngẩn, từ lúc đi vào phủ đệ này, bà không hiểu, vẫn luôn cảm thấy chỗ này không bình thường.

Bà thậm chí từng nghĩ Lục gia đứng núi này trông núi nọ, nhưng thấy tình hình hai vị gia ở chung lại không giống.

Bà thử thăm dò mở miệng: “Lục gia trong thư nói, muốn tìm mấy ma ma hiểu nữ tử sinh con…”

Tả Thiệu Khanh hít một hơi thật sâu: “Đúng vậy, ta lúc ấy liền đoán người đến là Chung má má.”

“Vậy…” Thai phụ mang thai đâu?

Tả Thiệu Khanh liếc Lục Tranh, y thật sự không có biện pháp trả lời vấn đề này.

Lục Tranh ngồi bên cạnh Tả Thiệu Khanh, một tay vòng qua eo y, lên tiếng nói: “Bản công tìm người đến chính là vì chăm sóc Thiệu Khanh, Chung má má là người nhà, bản công cũng không giấu ngươi, Thiệu Khanh mang thai, năm tháng rồi.”

“…” Vẻ mặt Chung má má dại ra, trong lúc nhất thời không thể kịp phản ứng.

“Mang thai? Tam gia?” Bà nhìn về phía thân thể Tả Thiệu Khanh, ánh mặt dừng lại ở trên bụng Tả Thiệu Khanh: “Không phải…mập?”

Tuy trên ngoại hình xác thực giống nữ tử mang thai, nhưng Tam gia là nam nhân? Đúng không?

Chẳng lẽ bọn họ vẫn luôn bị gạt? Tam gia thật ra là nữ?

Tả Thiệu Khanh lắc đầu, việc này nói ra đoán chừng cũng sẽ không có người tin: “Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, không hiểu ra sao cả thì có.”

Lục Tranh giải thích rõ ràng hơn một chút, trên đường ra khơi, Tả Thiệu Khanh ăn nhầm một loại quả tiên, một tháng sau mới phát hiện có thai.

Lục Tranh không muốn mọi người nghĩ rằng Tả Thiệu Khanh là quái vật, vì vậy chỉ có thể quy tất cả về trái cây không biết tên kia.

“Thật sự.”

“Vô cùng chắc chắn.”

Vẻ mặt Chung má má thay đổi vài lần, cuối cùng mừng rỡ nói: “Nếu thật sự là như thế, quả nhiên là ông trời phù hộ.”

Lục Tranh kì thật là quá nhạy cảm, người chân chính quan tâm bọn họ sẽ coi cái này thành việc vui, mà người ngoài, hắn sẽ không để cho bọn họ biết rõ chân tướng.

Chung má má bắt đầu kiểm tra thân thể Tả Thiệu Khanh một phen, tuy bà không phải đại phu, nhưng dù sao cũng có kinh nghiệm, rất nhanh thì đưa ra kết luận…Tam gia quả thật mang thai.

“Lão nô phải báo việc vui này cho Lão phu nhân biết, lão nhân gia bà nhất định sẽ rất vui.”

“Chậm đã, việc này đợi trở về lại nói cho bà biết cũng không muộn.” Lục Tranh không tính dùng thư truyền lại tin tức, tuy tin tức phủ Trấn quốc công truyền đi từ trước đến nay an toàn, nhưng cũng phải phòng ngừa lỡ như.

Chung má má hiểu lo lắng của hắn, cười nói: “Gia yên tâm, lão nô và phu nhân ăn ý mấy chục năm, tự nhiên có biện pháp báo việc này cho lão phu nhân biết nhưng lại không bị người phát hiện.”

“Đã như vậy, ngươi tối nay viết xong thư, ngày mai bản công để người mang đến kinh đô.”

Chung má má gật đầu, lại nhìn Tả Thiệu Khanh yên tĩnh ngồi bên cạnh, đã nói rõ xong liền bận rộn, chuẩn bị bắt đầu từ ngày mai, một tấc cũng không rời theo sát Tam gia.

Nam tử mang thai vốn đối với bà mà nói không khác gì chuyện hoang đường không thực, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy cũng liền không thể không tin.

Nếu như đổi thành những người khác, có lẽ bà còn có thể thổn thức vài câu, nhưng người mang thai là Tam gia, vậy bà chỉ vui vẻ.

“Tam gia nghỉ ngơi cho tốt, lão nô ngày mai lại đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.