Ruồi Trâu

Chương 31




Vân Hân. Vân Hân.

Câu trả lời mới kiên định làm sao! Chẳng cần suy tư, đã xuất ra từ trong miệng Vân Trạm.

Dung Nhược mặt không đổi nhìn dung mạo anh tuấn trấn định trước mắt. Rõ ràng trong lòng giống như có ngàn vạn mũi dao đâm vào, đau đớn tới cực điểm, vậy mà nước mắt lại không thể chảy ra. Gương mặt cô luôn ngắm nhìn suốt ba năm, vẫn rõ ràng ở trước mắt; người đàn ông cô toàn tâm yêu suốt ba năm, cao ngạo kiên định đứng ở phía trước, cũng đang vì một người phụ nữ khác cởi bỏ dây thừng trên tay; trong ánh mắt anh, rõ ràng mang theo thương tiếc cùng an ủi, nhưng tất cả đều không phải dành cho cô……… cô vẫn đang ngồi chồm hỗm bên một tên đàn ông cầm súng lục và đã lâm vào trạng thái điên cuồng, cô đơn một mình——– cô bị vứt bỏ rồi, cô bị người cô yêu nhất vứt bỏ.

Trong lòng một mảnh vắng lặng, cô hờ hững lại một lần nữa quay đầu đối mặt với Vân Trạm bọn họ.

“Đúng là lựa chọn rất quyết đoán nha! Cô ta không phải bạn gái của mày sao? mày lại có thể nhẫn tâm vứt bỏ cô ta!” Gã đàn ông mang theo nụ cười cuối người, đem Dung Nhược kéo lên.

“Hi vọng ông nói lời giữ lời”. Ánh mắt đảo qua Dung Nhược, Vân Trạm lại bởi vì đôi mắt lạnh băng của cô mà chấn động mạnh.

“Kỳ thật, tao cũng hy vọng mày chọn Vân Hân. Bởi vì, đứa con gái này có nhiều điều thú vị, tao còn muốn mời cô ta giúp tao trong chốc lát”. Nói xong, người đàn ông giơ súng lên, lạnh lùng nói: “Xoay người sang chỗ khác!”. Hắn không thể để cho Vân Trạm có cơ hội ngăn cản hành động kế tiếp, cho dù là một cơ hội nhỏ nhoi cũng không được.

Lại âm thầm đưa tay ra hiệu, Vân Trạm nghe lời chậm rãi xoay người, trong lúc quay đầu anh thoáng nhìn lại, đập vào mắt vẫn là gương mặt hờ hững của Dung Nhược.

“Lập tức chúng ta sẽ thanh toán xong thôi! Mày sẽ phải nếm trải mùi vị đau đớn thể xác lẫn tinh thần!” Gã đàn ông vừa nói vừa lôi kéo Dung Nhược lui về phía vách đá.

Nhận thấy ý nghĩa trong lời hắn nói, Vân Trạm chưa kịp xoay người, chỉ nghe mấy tiếng súng vang lên, ngay tại giờ phút đấy, thân thể truyền đến một trận đau đớn, bởi vì xung lượng quá lớn, người anh gục về phía trước.

Phía sau có tiếng cười cuồng dại, tiếng thét chói tai, tiếng bước chân……. Khi anh cố gắng dùng sức lực cuối cùng xoay người lại thì trước mắt đã không còn bóng dáng tinh tế thân thuộc kia nữa, thay vào đó, là hơn mười viên cảnh sát mang trang phục thường dân đứng bên cạnh vách đá.

Trước khi lâm vào bóng tối, anh giống như nghe được thanh âm của Vân Hân, rất xa xôi, mang theo tiếng khóc, tựa hồ kêu tên Dung Nhược.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.