Rừng Tử Vong

Chương 3




Phong Dương người hai tay ôm kiếm, lăng không mà đứng, trong mắt đầy sát khí lăng lệ, nhưng không có cái gì nói, hắn và Diệp Thần không có thù hận gì, nhưng mà tiêu diệt Diệp Thần là lệnh của Lân Hoàng, hắn chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là hắn sẽ được Lân Hoàng ban thưởng.

Trừ hắn ra, Lân Hoàng còn thuê rất nhiều người, chuyện này khiến hắn không rõ Diệp Thần chỉ là võ giả Thần Huyền mà thôi, đám người bọn họ là đủ đối phó Diệp Thần, Lân Hoàng cò thuê thêm trăm tên Thần Huyền là thế nào?

Lân Hoàng lại biết rõ, Diệp Thần ở trong chín chín tám mươi mốt đạo Kim Diễm Thần Lôi vẫn sống sót, hắn làm sao dám khinh thường Diệp Thần?

Hơn trăm tên Thần Huyền lập tức vây quanh Diệp Thần.

- Các ngươi chuẩn bị kéo bè kéo lũ đánh nhau sao?

Con mắt Diệp Thần thong dong, bình tĩnh tự nhiên nói ra.

- Không sai. Đơn đả độc đấu chúng ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng nhiều Thần Huyền như thế, cho dù ngươi chắp cánh cũng khó thoát!

Trên mặt Từ Tử Hư xuất hiện nụ cười lãnh khốc, trong mắt của hắn Diệp Thần chính là con thú bị nhốt, chỉ cần bọn họ vừa động thủ thì Diệp Thần sẽ nhanh chóng mất mạng.

Hơn trăm tên Thần Huyền lơ lửng trên không trung, bọn họ rút vũ khí của mình ra, chuẩn bị cùng lao lên chém Diệp Thần thành thịt vụn.

- Các ngươi đã muốn kéo bè kéo lũ đánh nhau, ta sẽ phụng bồi!

Diệp Thần nhíu mày, vận chuyển huyền khí trong người, huyền khí dũng mãnh tiến vào Minh Hoàng Yêu Đái.

- Sát!

Từ Tử Hư nhíu mày, quát một tiếng.

Vô số đạo kiếm quang lóe lên, cùng chém qua phía Diệp Thần.

Khi bọn họ cho rằng Diệp Thần hẳn phải chết không thể nghi ngờ thì một tiếng chim hót vang vọng, một đạo hỏa diễm màu đen phóng lên trời.

Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một con Bất Tử Hắc Hoàng bay lên cao. Toàn thân có hỏa diễm màu đen thiêu đốt, nó lao qua đám Thần Huyền kia, ngay sau đó một đám hình thể thần thú phóng thẳng lên cao.

Bất Tử Hắc Hoàng, Thiên Lân Bạch Tê, Huyết Lân Yêu Xà, Thiên Viêm Thần Ngưu, Chấn Lôi Chiến Ưng, còn có Tử Diễm Ma Hạt, Thiên Khôi Thứ Hổ, bảy con thần thú cùng lao tới tấn công.

Tấn chức Thần Huyền, Diệp Thần đã có thể triệu hồi bảy thần thú trong Minh Hoàng Yêu Đái ra, hôm nay Minh Hoàng Yêu Đái trải qua linh thể của Diệp Thần cải tạo. Đã cườn đại hơn trước nhiều lắm, những thần thú triệu hoán ra thực lực mạnh hơn Diệp Thần, hơn nữa tâm ý tương thông với Diệp Thần.

Bảy con thần thú vừa ra, những tên Thần Huyền vây công hắn sững sờ. Ai cũng không có ngờ tới Diệp Thần còn có chiêu này.

Thời điểm đám người này ngây người, những con thần thú kia lao thẳng qua đám Thần Huyền chém giết các nơi.

Bành bành bành! Một tên Thần Huyền bị đánh chết, thực lực Từ Tử Hư cùng Phong Dương hơi mạnh đang lâm vào khổ chiến.

Diệp Thần cũng không cần động thủ, đứng yên tị chỗ, chỉ cần triệu hoán thần thú cũng đủ để nghiền áp đám người này rồi.

Bắt đầu từ khi tiến vào nhân thần cấm địa. Diệp Thần vẫn có cảm giác bị nhìn lén, giờ này khắc này có lẽ có không ít người đang nhìn nơi đây.

Trong mắt của Diệp Thần đầy sát cơ, dường như cảm ứng được sát ý của Diệp Thần, Bất Tử Hắc Hoàng ngửa mặt lên trời hét vang một tiếng, nó xà xuống và bành bành bành, một đám Thần Huyền bị tàn sát, thân ảnh chôn vùi dưới hỏa diễm hừng hực của Bất Tử Hắc Hoàng.

Sáu con thần thú khác đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, bất kể là Từ Tử Hư hay đám người Phong Dương đều vô cùng khiếp sợ, bọn họ hối hận vì sao đi chọc sát tinh Diệp Thần này!

Đám người bọn họ lùi bước, chuẩn bị bỏ chạy.

- Đáng chết, trên người của tên này còn có một kiện đạo khí ngoài lục phẩm.

- Đi mau!

Đám người Từ Tử Hư, Phong Dương không quản người khác, lập tức quay đầu bỏ chạy.

- Muốn đi? Sát!

Diệp Thần quát to một tiếng, nếu hắn không có dùng thủ đoạn gì khác, đám người này hắn chém giết không lưu tình đi tới đâu đánh chết tới đó, đối với kẻ muốn giết mình, Diệp Thần tự nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình.

Chiêm chiếp!

Bất Tử Hắc Hoàng hét to lên, há mồm phun ra biển lửa.

- Ta là người của Đạo Đình, ngươi dám giết ta?

Từ Tử Hư nhìn thấy Bất Tử Hắc Hoàng đánh tới, trong nội tâm sợ hãi, rống to lên tiếng, hắn hy vọng bằng vào uy danh của Đạo Đình dọa lui Diệp Thần.

- Ngươi muốn giết ta, dựa vào cái gì ta không thể giết ngươi?

Diệp Thần hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn qua Từ Tử Hư, trong mắt đầy châm chọ, đám người Đạo Đình này quá cho là đúng, người của Đạo Đình có thể tùy tiện giết người, chẳng lẽ người khác không thể giết bọn họ sao?

Bất Tử Hắc Hoàng bay lên cao và sà xuống ngọn lửa màu đen bao phủ Từ Tử Hư, Từ Tử Hư không kịp hét thảm đã biến thành tro bụi.

đám người Phong Dương của Huyết Ảnh chiến bộ nhìn thấy Diệp Thần dám giết cả người của Đạo Đình, không ngừng sợ hãi, quay người muốn đi, mặc dù bí pháp giết chóc cường đại, nhưng nhưng đối mặt với bảy thần thú, mặc dù chỉ là hư hóa hắn cũng không ngăn cản được.

Đám người Phong Dương bay vút ra mấy ngàn dặm, nhưng vẫn bị Thiên Lân Bạch Tê và mấy con thần thú khác đuổi theo chém giết.

Hơn trăm tên Thần Huyền lúc tới thì khí thế mười phần, bây giờ chỉ còn lại vài tên râu rỉa bỏ chạy, đám người khác không thoát được thì chết cả rồi, mấy tên chạy đi hận cha mẹ sinh ra mình sao chỉ có hai cái đùi.

Một lát sau lối vào đệ tam trọng thiên liền chỉ còn lại có Diệp Thần, hơn trăm tên Thần Huyền giống như chưa từng xuát hiện qua, chỉ còn lại mùi máu tươi nhàn nhạt ở trong không khí.

Lúc này đám Chiến Hoàng đang dùng tinh thần thủy tinh quan sát nhân thần cấm địa cả đám vô cùng khiếp sợ, bị đám người Từ Tử Hư vây quanh, mọi người cảm thấy phân thân này của Diệp Thần chết chắc, ngay cả đám người Tuyết Hoàng cũng vô cùng lo lắng, nhưng nhưng mà không ngờ tới Diệp Thần đột nhiên vận dụng một kiện lục phẩm đạo khí, triệu hồi ra thần thú hư thể, thoải mái chém giết đám người Từ Tử Hư.

Nhìn thấy một màn này, Tuyết Hoàng và một đám Chiến Hoàng cũng không ngừng nhíu mày, Diệp Thần cử động lần này đúng là quá lỗ mãng, Từ Tử Hư nói như thế nào cũng là thiên tài có Tinh Hồn dung hợp độ vượt qua 50 của Đạo Đình, có thực lực trùng kích Chiến Hoàng, hôm nay bị giết trong nhân thần cấm địa, Đạo Đình tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

Thấy Diệp Thần đánh chết Từ Tử Hư, trong lòng Lân Hoàng cười lạnh liên tục, tuy đau lòng đám người Phong Dương bị giết, nhưng Diệp Thần đánh chết Từ Tử Hư thì đang tự tìm đường chết.

Dù sao Từ Tử Hư cũng đang đảm nhiệm chức vụ trong Đạo Đình, hôm nay dưới ánh mắt của mọi người bị chém giết, Đạo Đình làm sao có thể bỏ qua được?

Nếu như Đạo Đình không bị truy cứu, mặt mũi ở đâu đây?

Lúc này này trong tinh thần thủy tinh có một trọng nói tâầm thấp vang lên, nghe được giọng nói này rất nhiều Chiến Hoàng đều trầm mặc lại, nói chuyện chính là chủ nhân Đạo Đình Thần Hoàng đại nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.