Rừng Son

Chương 4: Tôi hận các người, chưa




Giống như nhớ tới cái gì, cô nhìn Tiểu Lưu Ly ở bên cạnh mới nói tiếp: "Hơn nữa mấy thứ trước kia đều là do tôi lừa gạt mới có được, bây giờ tôi mới thật sự trở về quỹ đạo."

Kiều Hân không biết là lời của cô hoàn toàn sai quỹ đạo mà Kiều Bùi mong đợi.

Kiều Bùi ngồi yên tĩnh ở trong sân, trầm mặc một lúc lâu. Kiều Hân cũng cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc Kiều Bùi cũng cử động, Kiều Hân còn tưởng rằng anh có chuyện gì muốn nói với mình chứ.

Vốn Kiều Bùi đang đứng, anh đi mấy bước liền tới trước mặt Kiều Hân.

Kiều Hân ngồi ở trên ghế nhỏ rất thấp, cô theo bản năng ngẩng đầu lên liếc nhìn Kiều Bùi nhích lại gần mình, rất nhanh Kiều Hân liền cảm giác trước mắt tối sầm, Kiều Bùi trực tiếp cúi người hôn cô.

Nụ hôn của anh quá mức kích động, quả thật có thể nói là hơi khó chịu. Sau khi anh hôn môi cô, không ngừng dùng răng cạy đẩy miệng cô ra.

Kiều Hân muốn rút người né tránh, nhưng anh rất nhanh ôm cô lại, để cho cô không thể động đậy.

Kiều Hân cũng không cam chịu yếu thế, cô nhanh chóng bắt đầu phản kháng. Cho dù không thể cử động, cô cũng kích động há mồm muốn cắn Kiều Bùi.

Chỉ là đầu lưỡi Kiều Bùi rất giảo hoạt, đừng nói cắn được anh, cô há miệng như vậy ngược lại cho đối phương cơ hội thừa lúc vắng mà vào.

Nụ hôn của Kiều Bùi mang theo xâm lược, anh không ngừng mút thỏa thích môi và đầu lưỡi của cô, quấn quýt triền miên khiến Kiều Hân cảm thấy thiếu dưỡng khí.

Kiều Hân nỗ lực chống đỡ bản thân, cô cố gắng tiếp tục phản kháng lại anh.

Nhưng đã vô dụng, Kiều Bùi hoàn toàn không quan tâm giãy dụa của cô, hiệu suất của anh rất cao, gần như là không chút nghĩ ngợi liền ôm cô vào trong ngực. Mặc kệ cô ưỡn ẹo thân thể, đá chân thế nào, anh đều có thể hóa giải.

Đến cuối cùng anh đẩy cửa ra, trực tiếp ôm cô đi vào bên trong phòng tối đen.

Hoàn cảnh chỗ này rất ác liệt, Kiều Bùi vừa đặt Kiều Hân lên giường liền biết đây là cái giường cứng nhất mà anh từng gặp qua.

Anh sợ làm Kiều Hân đau, vội lục lọi tìm được chăn, lần nữa lót ở phía dưới Kiều Hân.

Anh vừa làm vừa hôn cô.

Kiều Hân cảm giác lỗ tai của mình ướt đẫm, anh nhất định đang hôn vành tai của cô, anh rất ưa thích làm động tác này.

Kiều Hân chán ghét nghiêng đầu đi, cô biết quần áo của mình bị giảm bớt, anh đang cố gắng cởi xuống quần áo của cô.

Đang ở trong bóng tối làm cho người ta hít thở không thông, Kiều Hân nghe được tiếng hít thở gấp gáp của anh. Lúc anh làm loại chuyện này không phát ra chút âm thanh nào, âm thanh duy nhất chính là hô hấp.

Nhưng anh lại rất thích cô phát ra tiếng, mặc kệ là mắng chửi của cô hay là kích động thở dốc, anh đều thích, anh sẽ nỗ lực bức ra cô phát ra âm thanh.

Kiều Hân bị anh chơi đùa quá mệt mỏi, không biết qua bao lâu, cô liền giống như bị người lôi chạy 5000m, cả người mệt đến ngón tay đều lười phải động.

Cô nằm nghiêng người, không ngừng hô hấp, cố gắng khôi phục thể lực.

Kiều Bùi ôm lấy cô, lòng bàn tay di chuyển trên thân thể cô .

Đó là một động tác rất thân mật, chỉ là Kiều Hân bị anh vuốt ve, trên người trực tiếp nổi da gà.

Cô vẫn không có biện pháp đối diện với khuôn mặt của anh, còn có những chuyện anh đã làm với mình.

Ngược lại lúc đang gián đoạn, Tiểu Lưu Ly ở bên ngoài bởi vì không thể vào nhà, một mực cào cửa, không ngừng kêu meo meo.

Vốn Kiều Bùi dựa vào trên người Kiều Hân, ôm cô vào lòng, nghe được tiếng kêu này liền ngồi dậy từ trên giường.

Anh đi tới mở cửa phòng, Tiểu Lưu Ly nhanh chóng vui sướng nhảy vào. Nó không hiểu được thế giới con người, nhưng vẫn rất vui vẻ dùng móng vuốt vỗ vỗ chân của Kiều Bùi.

Nhìn tên nhóc này hoàn toàn khác với lúc trước, trừ bỏ dã tính bên ngoài, nhìn qua lớn lên rất nhiều, tứ chi càng có sức.

Kiều Bùi thừa dịp ánh đèn bên ngoài, quan sát tên nhóc ở khoảng cách gần.

Có lẽ Tiểu Lưu Ly cũng là nhớ người ở trước mắt này từng chơi đùa với mình, nó khéo léo kêu hai tiếng, chỉ là đã được mấy tuổi rồi, không bao giờ còn thích cọ người giống như mèo con lúc trước nữa.

Nó ngẩng đầu lên duy trì khoảng cách cảnh giác kêu meo một tiếng.

Kiều Bùi giống như nhớ tới cái gì, anh cúi người nhìn chằm chằm con mèo một hồi.

Kiều Hân nằm trên giường, có chút kỳ quái, cô vội vươn cánh tay từ trong chăn mỏng ra, khó hiểu nhìn Kiều Bùi một cái, không biết Kiều Bùi nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiểu Lưu Ly như vậy làm gì.

Ngược lại qua một lúc lâu, Tiểu Lưu Ly bị nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, tên nhóc giống như thật sự buồn bực, thay đổi bộ dạng con mèo hoang dã, vội tiến tới trước mặt Kiều Bùi, dùng sức cọ xát chân Kiều Bùi.

Lúc này Kiều Bùi mới hài lòng kéo khóe miệng, anh lần nữa đi tới bên giường, ngồi xuống.

Anh không lập tức giày vò Kiều Hân, mà là cong chân ngồi ở trên giường, một bộ dáng tâm sự nặng nề.

Kiều Hân thấy nhiều dáng vẻ bình tĩnh ung dung của Kiều Bùi, lúc này thấy anh giống như có tâm sự, cô vội nghiêng mắt nhìn qua mấy lần.

Ngược lại khi Kiều Bùi quay đầu lại, Kiều Hân sợ hết hồn, cô vội vàng nghiêng đầu đi, hận không được cắt đứt cổ, né tránh ánh mắt của anh.

Vào lúc đó, Kiều Hân cũng cảm thấy trong không gian tràn ngập thần bí.

Giống như nhiệt độ đang tăng cao.

Sau đó Kiều Bùi lại muốn cô mấy lần, cô luôn cảm thấy trong lúc Kiều Bùi đang làm mấy chuyện này kia đều có một loại cảm giác rất điên cuồng, anh yêu cầu vô cùng vô độ, quả thật đến cuối cùng cô đều chống đỡ không nổi nữa.

Chỉ là đến ngày hôm sau khi cô rời giường, không biết Kiều Bùi đã sớm đi từ lúc nào.

Kiều Hân lại nằm trên giường một lát, cô rất chán ghét, cô muốn đánh người, không hiểu tại sao Kiều Bùi đói khát liền chạy tới giày vò mình!!

Chỉ là còn có chuyện phải làm, nếu trong thôn muốn chuyển trường học, cô phải nhanh chuẩn bị chuyện đi về.

Cô cũng sợ Kiều Bùi khuya khoắt lại chạy tới ngủ với cô, cô nhanh chóng thu dọn hành lý.

Đợi cô phong trần chạy trở về thành phố, ngược lại Đỗ Thiến Thiến tự mình lái xe đến bến xe đón cô.

Kiều Hân cũng cảm thấy kỳ quái, cô chỉ đi ra ngoài trợ giảng trở lại mà thôi, Đỗ Thiến Thiến còn cố ý xin nghỉ đi đón cô, cũng quá mức long trọng rồi, rõ ràng đứng ở bến xe tùy ý bắt xe là được rồi.

Đỗ Thiến Thiến vừa nhìn thấy cô, sắc mặt liền không tốt nói: "Kiều Hân, cậu trở lại rồi."

Khi ở trên đường, Đỗ Thiến Thiến cũng không nói gì, chờ sau khi chở Kiều Hân về nhà, Đỗ Thiến Thiến mới thận trọng quan sát bộ dạng Kiều Hân.

Ngược lại Kiều Hân một bộ dáng bình thản ung dung, sau khi bỏ đồ xuống, cô nhanh chóng đi rửa sạch bụi bặm. Kiều Hân đi vào toilet rửa mặt, sau đó lại thay quần áo ở nhà, sau đó Kiều Hân gục ở trên giường, một dáng vẻ rốt cuộc tôi cũng trở về nhà

Đỗ Thiến Thiến lo lắng trùng trùng nhìn cô nói: "Kiều Hân, cậu có khỏe không?"

"Tốt vô cùng." Kiều Hân cũng không suy nghĩ nhiều, ngược lại chợt nhớ tới chút chuyện, cô vội lấy từ trong túi ra một chút đặc sản địa phương, kín đáo đưa cho Đỗ Thiến Thiến nói: "Đặc sản chỗ đó là táo núi, hơi chua ngược lại ăn rất ngon."

Đỗ Thiến Thiến lấy qua, gương mặt vẫn còn lo lắng, không nhịn được hỏi cô: "Vậy sau này cậu làm thế nào?"

"Cái gì mà làm thế nào?" Kiều Hân không sao cả nói: "Tiếp tục đi làm công việc kiếm tiền nuôi sống mình, sau đó có năng lực liền để dành tiền mua nhà, mua xe."

Đỗ Thiến Thiến muốn nói lại thôi, nhìn cô giống như có chuyện gì khó mở miệng.

Người khác cô không biết, nhưng kể từ sau khi ba mẹ của cô biết tình huống của Kiều Hân, Đỗ Thiến Thiến rõ ràng cảm thấy lúc trong nhà nói đến Kiều Hân, giọng điệu rất kỳ lạ.

Tình huống của Kiều Hân không giống người khác, dù sao lúc trước Kiều Hân đứng quá cao, người nịnh bợ cô quá nhiều, có vài người không bợ đỡ được, khẳng định lén lút hận cô, nhưng nịnh bợ được lại không lấy được chỗ tốt, đoán chừng cũng là không thoải mái. . . . . .

Đỗ Thiến Thiến vừa nghĩ tới liền rầu rĩ thay Kiều Hân.

Cô và nhà họ Kiều?

Nhưng để cho cô giải thích những điều này với Kiều Hân, Đỗ Thiến Thiến lại hiếm khi có thể khó mở miệng. Hơn nữa Đỗ Thiến Thiến coi như hiểu, Kiều Hân thật đúng là bị nhà họ Kiều nuôi đến quá đơn thuần, hoàn toàn không hiểu được tính tình cơ bản của con người.

Người này còn tưởng rằng không phải người nhà họ Kiều thì cô chỉ cần trải qua cuộc sống của người bình thường là tốt rồi, hoàn toàn không hiểu, chuyện này đối với cô mà nói, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.

Kiều Hân ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau phải đi trường học, chỉ là đúng lúc cô gặp phải cuộc tổng vệ sinh của trường học.

Bình thường loại này đều là người ra mặt phân phó giáo viên phía dưới dọn dẹp sạch sẽ phòng làm việc, tới đón tiếp giáo ủy gì đó đi kiểm tra hoạt động tổ.

Kể từ sau khi Kiều Hân làm việc ở địa phương kia, cũng đã gặp qua một, hai lần. Lúc ấy cô còn kỳ quái, bởi vì ở trong ấn tượng của cô, giáo viên chỉ cần phụ trách giờ học là tốt, sao còn cần phải làm loại vệ sinh quét dọn này chứ.

Chỉ là nhìn bộ dáng tất cả mọi người làm việc, cô cũng làm rất lưu loát, mỗi lần cô đều bị an bày quét dọn cái bàn.

Mà cái gọi là quét dọn bàn ghế cũng không thể nào chỉ là công việc đơn giản thoải mái lau mặt bàn một chút mà thôi, nhưng lần này khi người phụ trách an bày việc không nói đến việc quét dọn bàn ghế, trực tiếp chỉ mặt kính thủy tinh thật cao nói với Kiều Hân: "Giáo viên Kiều, làm phiền cô lau mặt kính thủy tinh này."

Tất cả giáo viên đều không thích làm công việc lau kính thủy tinh, chủ yếu là lượng công việc lớn, còn cần đứng ở trên bệ cửa sổ, động tác kia quả thật như xiếc ảo thuật.

Cố tình Kiều Hân lại mặc váy, một khi đứng ở trên bệ cửa sổ, xác suất bị nhìn thấy hết rất lớn. Chỉ là Kiều Hân có biện pháp, cô vội cởi áo khoác xuống, trực tiếp quấn ở ngang hông, buộc chặt váy một chút.

Mặc dù công việc lau cửa sổ này làm hơi cực, chỉ là nếu như thật đã bắt đầu, rất nhanh sẽ có thể lau sạch .

Mới đầu Kiều Hân cũng không để những chuyện này vào trong lòng, cô cảm thấy sau khi sáng tỏ chuyện cô không có chỗ dựa, nhất định cần có một quá trình.

Chỉ là dần dần Kiều Hân mới phát hiện ra mình hiểu tình người quá ít rồi, cô cho là chuyện cô không phải con gái nhà họ Kiều cũng chỉ là những người đó không chăm sóc cô mà thôi, nhưng cô không ngờ sau khi những người kia biết chuyện này, lại muốn cố ý làm khó cô.

Nhiều lần hoạt động, những người đó cố ý vô ý quên mất thông báo cho cô.

Kiều Hân cảm giác rất khó tin, hơn nữa đồng nghiệp Tiểu Lý lúc trước rất nịnh bợ cô, thỉnh thoảng sẽ tới tìm cô tán gẫu, khen quần áo cô xinh đẹp có phẩm vị. Hiện tại Kiều Hân liền phát hiện mặc kệ cô làm cái gì, đồng nghiệp bên trong phòng làm việc đều sẽ chê cười nói mấy câu.

Ngày đó cô mới vừa vào phòng làm việc, chỉ nghe thấy Tiểu Lý và mấy nữ đồng nghiệp nói: "Ai nha, cái này tôi mua ở Hồng Kông đấy, cô xem mới mang mấy ngày liền bạc màu."

"Nhất định là hợp kim rồi? Loại này không phải kim loại thật, khẳng định sớm muộn gì cũng phải lộ ra."

Kiều Hân cảm thấy những người đó nhìn về phía mình, quả nhiên rất nhanh Tiểu Lý liền cười tiếp lời nói: "Cho nên làm người đừng có đùa giỡn che mắt, cho là mình rất thông minh, nhưng hàng giả chính là hàng giả, khổ sở che giấu thế nào cũng không thể là thật được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.