Rừng Hổ Phách

Chương 5: Rắc rối




Tối hôm đó, Thương Thang vâng lệnh đưa tôi về nhà.

Tôi xuống xe, đang chuẩn bị lên lầu thì đột nhiên Thương Thang kéo nhẹ ba lô của tôi, hỏi với giọng vô cùng khẩn thiết: “Nếu tôi quen cậu sớm hơn anh ta thìcậu còn thích anh ta như vậy không?”

Tôi nhìn đôi mắt trong veo của hắn, chợt nhớ đến một câu chuyện:

Cô gái hỏi bạn trai mình: “Anh thấy em có ưu điểm gì?”

Chàng trai nhẹ nhàng trả lời: “Em chẳng có gì đặc biệt cả. Chỉ có điều…”Chàng trai chỉ vào tim mình: “Ở đây thiếu mất một mảnh ghép, và em chính là người duy nhất lấp đầy được nó.”

Có lẽ Dương chính là ngườiđã lấp đầy sự trống vắng trong tâm hồn tôi khi tôi lẻ loi, cô độc. Chính vì thế tôi mới ỷ lại vào anh như vậy! Nếu lúc đó người ở bên tôi làngười khác, không biết kết quả sẽ thế nào?

“Tôi không biết.” Tôi ngơ ngác nhìn hắn rồi mỉm cười: “Nhưng chắc chắn là sẽ không thích cậu trước.”

Tôi nhìn sắc mặt hắn đột nhiên tái đi, liền giải thích ngay: “Gia thế củacậu danh giá quá, điều kiện quá tốt, tính tình cũng quá tệ. Tôi thật sựkhông biết phải chơi với cậu như thế nào mới làm cho cậu vui được. Nhưng anh ấy lại khác, ít nhất là tôi biết, với anh ấy, tôi là một người đặcbiệt, anh ấy quý mến tôi, thương tôi, khiến tôi cảm thấy rất thoải máivà yêu đời, vô lo vô nghĩ. Và cái mà tôi cần chỉ là một bờ vai quan tâmnhư vậy thôi.”

“Vậy hả?” Hắn nhìn tôi, cười buồn: “Hóa ra là không liên quan gì đến chuyện sớm hay muộn cả! ”

“Ừ.” Tôi cười gượng: “Thế nên cậu phải thay đổi tính cách đi! Con gái đều thích mẫu đàn ông dịu dàng.”

Hắn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt sáng ngời, giọng gấp gáp:“Nhưng đã bao giờ cậu nghĩ đến chuyện bản thân cậu không chịu cho ngườita cơ hội thể hiện sự dịu dàng hay chưa?!”

Mãi cho tới khi đã nằm trên giường, câu chất vấn bực bội đó của Thương Thang vẫn văng vẳng bên tai tôi.

Đúng vậy Dương ạ. Hình như đúng là em chưa bao giờ cho người khác cơ hội! Vì lúc đó, anh đã lấp đầy trái tim em rồi.

Dương, Dương, Dương! Cho đến tận bây giờ em vẫn đang tha thiết gọi thầm tênanh, chỉ mong một điều rằng anh cũng cần em như em cần anh bây giờ!

Cuối tuần đã đến, tôi về nhà với bố mẹ, Cực gọi điện thoại đến hẹn tôi ra ngoài chơi.

Tôi ăn vội vàng cho xong bữa cơm, đang thu dọn đồ đạc thì giọng bố lạnhlùng cất lên: “Con cũng lớn rồi, từ giờ đừng có chơi bời linh tinh vớiđám con trai nữa!”

Tôi sững lại, không ngờ bố lại nói ra câu đó.

“Thôi thôi, mấy đứa nhỏ một tuần mới được gặp nhau một lần, thanh mai trúcmã, anh quan tâm nhiều làm gì?” Mẹ lập tức đứng ra hòa giải, trách bố.

“Anh nói thật đấy! Làm gì có chuyện con gái mười mấy tuổi suốt ngày đến nhà con trai chơi? Anh lo cho nó…”

Miệng bố lập tức bị mẹ bịt ngay lại, bà đưa mắt ra hiệu cho tôi: “Mau đi đi, cứ mặc kệ bố!”

Tôi lặng lẽ ra ngoài, trong tích tắc đóng cửa lại, nước mắt bỗng chốc trào ra.

Hóa ra chúng tôi đã lớn thật rồi!

Lúc chơi ở nhà Cực, mọi ngừơi đều nhận ra tâm trạng uể oải của tôi. Cựcliền trêu: “Sao vậy? Ngắm mĩ nam trường Nhất Trung nhiều quá nên lẫn rồi hả? Quay về lại chê bọn anh quê mùa đúng không?”

Tôi cố gượng cười: “Làm gì có? Người đẹp trai nhất thế giới này cũng không sánh nổi với Lỗ A Cực!”

Từ nãy đến giờ Dương không nói gì, anh chỉ nhìn ra một điểm nào đó rồi bâng thần, im lặng. Một sự im lặng đáng sợ.

Tàn cuộc, ai nấy đều uể oải, không vui, Cực cứ mắng tôi và Dương phá hoại bầu không khí rồi đuổi chúng tôi về.

Thế là tôi với Dương đành phải về nhà sớm.

Trên đường về, tôi và anh mỗi người theo đuổi một tâm trạng riêng, bước đichậm rãi. Trong lúc tôi đang suy nghĩ xem nên tìm chủ đề gì để nóichuyện thì cuối cùng giọng nói quen thuộc của anh từ đằng sau cất lên:“Em học ở Nhất Trung có ổn không?”

Không biết tại sao, trong khoảng khắc đó tôi chỉ muốn bật khóc.

“Ổn, rất ổn.” Tôi quay đầu lại, mỉm cười nhìn anh.

Ánh mắt anh dõi theo tôi chằm chằm, tựa như muốn nhìn thấu tôi. Sau đó, một lúc rất lâu, anh mới thở dài, bước lên trước, giơ tay vuốt nhẹ mái tócvà thì thầm: “Nhưng em không vui, em không vui đúng không?”

Tôi nhìn vẻ lo lắng của anh, không kìm được nữa, nước mắt cứ thế trào ra

Dương, chỉ có anh mới biết, chỉ có anh mới phát hiện ra! Em không vui, em học ở trường Nhất Trung mà không hề cảm thấy vui.

“Đừng khóc, em đừng khóc.” Anh lau nhẹ nước mắt cho tôi, nói với giọng buồnbã: “Em như thế này làm sao anh yên tâm được? Mạnh mẽ lên nào, cô bé!”

Tôi giận dỗi đáp trả: “Ai là cô bé hả? Mấy hôm trước còn có người hỏi em có thích cậu ấy hay không nữa đó!”

Đồng tử trong mắt anh lập tức co lại, ngón tay đặt trên má tôi cứng đờ, hỏi nhỏ: “Có phải cậu ban lần trước đưa em về đó không?”

Tôi thút thít gật đầu, miệng lúng búng: “Cậu ấy nói em không chịu cho người ta cơ hội nên không biết được cái tốt của người ta!”

Nghe vậy, Dương liền sững sờ hồi lâu. Cuối cùng anh trả lời với vẻ chuachát: “Đúng vậy, Ưu Ưu, em ít chơi với con trai quá! Em nên tiếp xúc với họ nhiều hơn, như thế mới có thể so sánh!”

Tôi vô cùng sửng sốt: Dương, ý anh là muốn em chơi với các cậu bạn khác ư?

Anh né tránh ánh mắt dò hỏi của tôi và nói nhỏ: “Về thôi, trời tối quá rồi.”

Đúng vậy, hôm ấy trời đã tối lắm rồi, và gió cũng bắt đầu thổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.