Rừng Hổ Phách

Chương 2: Đào hoa chưa chắc đã là phúc




Thế giới này mặc dù nhỏ, nhưng muốn tránh một người cũng là điều rất dễ dàng.

Mãi cho đến khi điền nguyện vọng cho kỳ thi vào cấp ba, tôi không gặp Dương lần nào nữa. Tôi nghĩ có lẽ anh đã quên tôi từ lâu và đang say sưa vớicuộc sống cấp ba mới mẻ của mình. Thỉnh thoảng, tôi cũng có nói chuyệnvói Cực qua điện thoại, nhưng cũng chỉ là mấy chuyện vặt vãnh, dần dầntình cảm cũng phai nhạt đi ít nhiều.

Có lẽ trên thế gian này, tình cảm là thứ không đáng tin cậy nhất!

Hôm điền nguyện vọng, tôi nhốt mình ở trong phòng khóc một hồi lâu, nước mắt giàn giụa.

Dương, anh có biết không? Em chưa bao giờ khóc vì anh không thích em. Kể cảngười khác làm tổn thương em thế nào, em đều có thể mỉm cười bình thảnđối mặt. Nhưng lần này, thực sự là biệt ly rồi!

Vì trong bảng điền nguyện vọng, em đã điền hai chữ “Nhất Trung”.

Sắp nói lời tạm biệt với anh rồi Dương ạ! Dù anh đã từng làm tổn thương em, nhưng em vẫn thích anh…

Kỳ thi vào cấp ba đã nhanh chóng trôi qua, tôi biết mình nắm chắc phầnthắng trong tay nên không hề lo ngại: Trong lòng tôi chỉ có một nỗi buồn khó tả: cuối cùng cũng đã đến ngày phải chia tay với trường Phụ Trung! Ở đây có những người bạn mà tôi yêu quý, có các thầy cô giáo mà tôi kínhtrọng, có lẽ còn chôn giấu một mối tình đơn phương chua chát.

Thấy tôi buồn buồn, bố liền gợi ý đưa tôi đi Cửu Trại Câu[1] chơi, tôi vuivẻ đồng ý. Tại sao lại không chứ? Có lẽ tôi thực sự cần thay đổi môitrường.

[1] Khu bảo tồn thiên niên nằm ở độ cao 4.000 mét so với mực nước biển, thuộc miền Bắc tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc.

Một ngày trước khi lên đường, đúng vào thời điểm khối cấp ba bắt đầu nghỉhè, Cực gọi điện thoại hẹn tôi, nói là muốn chúc mừng vì tôi đã tốtnghiệp.

Tôi đồng ý. Vì muốn để lại ấn tượng đẹp cho Cực, tôi đãmặc chiếc váy ren trắng đẹp nhất để đến cuộc hẹn. Tôi đứng trước gương,dáng người thon thả, xoay tròn mấy vòng, gấu váy bồng bềnh vô cùng duyên dáng, tôi ý thức được rằng mình đã cao hơn và ra dáng hơn, và dĩ nhiênlà mình cũng đã thay đổi rồi.

Đến nhà Cực, vừa gặp tôi Cực đãhuýt sáo: “Xinh quá! Rất giống Audrey Hepburn [2]!” Tôi mỉm cười duyêndáng với Cực, anh ta liền che mũi tỏ vẻ bị chảy máu cam: “Mẹ ơi, mộtthời gian không gặp mà đã biến thành thục nữ rồi!”

[2] AudreyHepburn (1929 – 1993): diễn viên điện ảnh huyền thoại thập niên 1950,1960 của Anh. Qua các cuộc bầu chọn, bà thường được xem là một trongnhững phụ nữ đẹp nhất thế kỷ XX.

Tôi không chịu được, bèn thụi nhẹ anh ta một quả mắng: “Mau chết đi!”

“Anh làm sao mà chết được?” Anh ta nở nụ cười bí hiểm với tôi; “Anh mà chếtthì sẽ có hai người suốt đời không bao giờ được gặp nhau!”

“Ai vậy?” Tôi cau mày nhìn anh ta, chẳng lẽ…

“Tây Dương, mau ra gặp nàng công chúa nhỏ của chúng ta đi!” Cực cao giọng gọi với vào phòng trong với vẻ rất khoa trương.

Tôi sững sờ, tay chân lạnh ngắt, đứng ngây tại trận, trong lòng chỉ có một âm thanh vang vọng: Anh đến rồi! Anh cũng đến rồi!

Rèm cửa phòng ngủ được vén lên, một chàng trai khôi ngô tuấn tú bước ra, khắp người tỏa ra luồng sáng ấm áp như ngọc. 

“Em đến rồi à?”

Anh lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt thoáng qua nét cười rạng rỡ.

Tôi thẫn thờ nhìn anh, lâu lắm rồi không gặp, anh đã chín chắn hơn xưa rấtnhiều, vóc dáng cao ráo, cân đối, cơ bắp chắc nịch, rất đàn ông. Conngười anh toát lên vẻ phong độ hiếm thấy. Anh chàng này đúng là phảisánh đôi với mỹ nữ ngọc ngà Tô Tịnh thì mới hợp.

Cảm giác hụt hẫng trào dâng trong lòng, tôi mỉm cười thờ ơ với Dương: “Lâu lắm rồi không được gặp anh.”

“Ừ.” Anh cười khẽ, ”Chính xác là tám tháng mười ba ngày, đúng là lâu lắm rồi.”

Tôi sửng sốt nhìn anh, ánh mắt dò hỏi: sao anh lại nhớ rõ như vậy?

Anh vẫn đối phó với tôi theo cách cũ – chỉ cười mà không nói gì. Đáng ghétnhất là nụ cười đó vô cùng hút hồn, tôi cũng ngại nên không tra hỏi nữa.

Ba chúng tôi lại bắt đầu chơi tú lơ khơ. Tiếng cười đùa ấm áp khiến tôinhư được quay trở lại với những giây phút vui vẻ quen thuộc ngày nào.Hồi ấy, tôi không phải nghĩ gì cả, không cần phải nghĩ đến Tô Tịnh,không phải để tâm đến Sử Vân, chỉ cần ngoan ngoãn ngồi ở đây, với ngónnghề chơi bài làng nhàng, thắng liên tục mười hai ván. Dĩ nhiên, bêncạnh, còn có một thiên tài lén làm hậu thuẫn cho tôi…:

“Ưu Ưu, em đang nghĩ gì vậy?” Lời trách móc của Cực kéo tôi trở về với thực tại.

“Hả? Em có nghĩ gì đâu.” Tôi mỉm cười chống chế: “Em chỉ hơi buồn mà thôi.Dù sao thì những ngày tụ tập như thế này cũng không còn nhiều nữa.”

“Em đang nói gì vậy?” Cực trợn mắt: “À, có phải em trách bọn anh thời gianvừa rồi không tìm em đúng không?” Đột nhiên Cực tỏ vẻ như đã hiểu ra vấn đề rồi bật cười: “Em ngốc thật! Anh biết là em rất hiếu thắng, muốn đỗthủ khoa nên đã bàn với Tây Dương không phá rối em khi kỳ thi chưa kếtthúc, muốn để em yên tâm ôn thi mà!” Nói xong, Cực liền thở dài: “Em đanghi thật đấy!”

Dương đứng bên cạnh gật đầu, mỉm cười, ánh mắt toát lên vẻ nâng niu.

Tim tôi đau nhói, rồi tôi quay mặt đi: “Đâu có, ý em muốn nói là sau này cơ hội sẽ không còn nhiều nữa!”

Cực càng tỏ ra thắc mắc hơn: “Sau này? Bọn mình vẫn có thể chơi với nhaumà! Cùng học một trường cấp ba, gặp nhau càng dễ hơn! Em còn lo gì chứ?”

Tôi đứng đối diện với Cực, lặng lẽ nhìn vào mắt anh ta, chậm rãi nói từngchữ một: “Không phải vậy, anh Cực, không phải như vậy. Từ giờ trở đi emsẽ học trường Nhất Trung, em sẽ không có cách nào để đi chơi với các anh được nữa.”

Thời gian ngừng trôi trong giây phút này, tôi chỉ nghe thấy người bên cạnh hít một hơi rất sâu.

“Em nhắc lại lần nữa đi!” Dương nhìn tôi chăm chú, ánh mắt sâu thẳm như giông bão sắp ập tới.

“Em muốn nói là… trường em chuẩn bị học là trường Nhất Trung.” Tôi nhìnanh, thấy sờ sợ, nhưng trong lòng rất mong được nhìn thấy anh cuồng nộvì chuyện này

“Em cũng không biết phải làm thế nào, em chỉ điền một nguyện vọng ở trường Nhất Trung thôi.” Tôi bình thản bổ sung thêm một câu.

Dương, em tàn nhẫn quá đúng không? Nhưng qua vẻ giận dữ của anh, em chỉ mongbiết được rằng, trong trái tim anh vẫn còn hình bóng nhỏ bé của em màthôi!

Đúng như những gì tôi muốn, đôi mắt Dương lập tức bị chephủ bởi một lớp băng giá. Bàn tay anh nắm chặt thành đấm, cơ mặt căngcứng, khóe môi giật giật nhưng không thể thốt ra được lời nào, nhìn nhưđang cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân.

Cực vốn đã sững sờ vì câu nói của tôi, đến khi trở về với thực tại, người đầu tiên mà anh tanhìn chính là Dương. Thấy Dương giận dữ như vậy, Cực cũng hoảng sợ, gọiliên hồi: “Tây Dương! Tây Dương!”

Sau những tiếng gọi của Cực,cuối cùng Dương thở hắt ra một hơi rất sâu. Rồi anh nhìn sang tôi, ánhmắt như muốn tra khảo, gằn giọng hỏi: “Tại sao? Bố em bắt em phảikhông?”

“Không.” Tôi lắc đầu: “Do em tự quyết định, vì em cảm thấy trường Nhất Trung hợp với em hơn.”

“Hợp hơn?” Anh bật cười, nụ cười có phần ngang tàng: “Hợp gì chứ? Thầy cô giáo tốt hơn? Môi trường tốt hơn? Hay bạn bè tốt hơn?”

Tôi thần người nhìn anh, ấp úng: “Không phải… em… sau này có thể em sẽ thingành Xã hội, trường Phụ Trung không thích hợp với em.”

“Vì cáicó thể này mà em không nói một tiếng, bỏ rơi bọn anh luôn ư?” Dương nhìn tôi chằm chằm, gằn giọng: “Không hề bàn với bọn anh một câu?”

“Em xin lỗi… em xin lỗi!” Tôi chưa bao giờ thấy Dương nổi nóng như vậy, sợ hãi đến mức miệng cứng lại.

Không phải như vậy đâu Dương! Mặc dù em muốn nhìn thấy anh nổi trận lôi đìnhvì em, nhưng thực sự em không muốn nhìn thấy vẻ mặt đó của anh.

Đó là vẻ bi ai xen lẫn tuyệt vọng.

“Em xin lỗi… Em tưởng chuyện này không có gì quan trọng cả, em chỉ…” Tronglàn nước mắt, tôi luống cuống cố gắng tìm một cái cớ để nói cho quachuyện, không ngờ Dương lại càng phản ứng mạnh mẽ hơn:

“Khôngquan trọng? Đối với em, bọn anh không hề quan trọng đúng không?! Emkhông hề lưu luyến đúng không?!” Anh hét lớn với tôi, thậm chí còn rơmrớm nước mắt.

“Em xin lỗi… em xin lỗi…” Cuối cùng tôi bật khóc.Đúng là tôi quá ngang ngạnh, cuối cùng đã làm tổn thương đến anh! Tôikhông nói được câu nào mà chỉ khóc nức nở: “Em xin lỗi… Em xin lỗi…”

Tuy nhiên, xin lỗi thì giải quyết được vấn đề gì? Cuối cùng chúng tôi vẫn phải chia tay.

Dương, ký ức về buổi tối hôm đó thực sự không vui vẻ gì! Cuối cùng Cực hậm hực cử anh đưa em về nhà, nói tạm thời chưa tha thứ được cho em. Em ngânngấn nước mắt đi sau anh, anh chỉ miệt mài bước đi mà không nói câu nào, thái độ vô cùng lạnh lùng.

Cuối cùng đến cổng khu nhà tôi ở, tôi ngân ngấn nước mắt bước lên tầng, anh bỗng gọi tôi lại.

“Ưu Ưu”, giọng anh đột nhiên trở nên vô cùng dịu dàng, dễ chịu, nụ cườitrên môi thể hiện rõ vẻ kỳ vọng: “Những điều em nói tối nay đều là giỡnchơi đúng không? Em vẫn sẽ học ở trường Phụ Trung đúng không?”

Dương! Nhìn ánh mắt khẩn cầu của anh, nước mắt em lại một lần nữa trào ra!

Em xin lỗi, em thật sự xin lỗi anh.

Cuối cùng, nỗi hối hận như núi cao biển sâu đè nghiến tôi, nhưng chúng tôikhông thể quay trở lại được nữa! Không thể quay trở lại được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.