Rừng Hổ Phách

Chương 16: Phần kết




Đi cùng với mẹ Thương Thang còn có một người khác, đang chuyện trò cười nói rất rôm rả.

Đó chính là bố tôi.

Tôi sững sờ nhìn họ, không hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Bố tôi vốn tínhnghiêm, thường không nói chuyện lớn tiếng, thoải mái như thế này với mọi người. Hơn nữa, gã Thương Thang này đang yên đang lành tự nhiên mò tớinhà tôi làm gì?

Đúng lúc đó, Thương Thang ngoái đầu lại và nhìn thấy chúng tôi.

Hắn sững lại một lát, sau đó nhếch mép nở một nụ cười rất quái đản.

Rồi hắn ngẩng đầu nhìn Dương, ánh mắt sáng rực đầy vẻ thách thức.

“Chú Trác, con gái rượu của chú về rồi kìa!” Đột nhiên hắn quay đầu lại, nói với bố tôi bằng giọng cười cười.

Bố liền ngẩng ngay đầu lên nhìn về phía chúng tôi, nụ cười trên môi lập tức cứng đờ.

“Về rồi à? Sao muộn thế?” Bố bình thản gật đầu: “Còn không mau đến chào cô Thang đi!”

Tôi chậm rãi bước đến, Dương cũng bước theo sau.

“Cháu chào chú Trác, cháu chào cô!” Đầu tiên anh chào hỏi rất lịch sự, sau đó liền giải thích: “Muộn rồi nên cháu đưa Ưu Ưu về.”

Bố khẽ gật đầu: “Cảm ơn cháu.”

Mẹ Thương Thang liền mỉm cười rồi quan sát kỹ Dương một lượt từ đầu xuống chân.

“Cháu chào cô ạ!” Tôi cứ cảm thấy bầu không khí có gì là lạ, nhưng không biết vấn đề nằm ở đâu, đành phải chào một câu cho phải phép.

“Ưu Ưungoan thật đấy!” Mẹ Thương Thang lập tức mỉm cười: “Sau này học cùngThương Thang nhà cô, cháu phải dạy nó cách làm sao để được mọi người quý mến nhé!”

Nghe thấy vậy, Dương ngẩng đầu ngay lên nhìn mẹ Thương Thang.

Tôi thấy hơi căng thẳng, liền nói nhỏ: “Chưa chắc cháu đã thi đỗ đâu ạ…”

“Ấy, sao cháu lại nói những lời xui xẻo thế?” Mẹ Thương Thang vỗ vai tôi:“Cháu làm sao mà trượt được? Cô đã nói với bố cháu rồi, đợi cháu nhậnđược giấy báo trúng tuyển, hai nhà mình sẽ đi Tây Tạng du lịch, cháuthấy thế nào? Hay là cháu muốn đi nước ngoài chơi một chuyến?”

“Không…không cần đâu ạ…” Sự nhiệt tình của cô ấy tự nhiên khiến tôi lắp bắp.

“Con gái anh còn xấu hổ kìa!” Cô ấy nhìn bố tôi, vừa cười vừa trách móc:“Hai nhà mình có quan hệ thế nào mà Ưu Ưu còn khách khí thế!”

Bố chỉ cười mà không đáp.

Lúc này, đột nhiên Dương lên tiếng: “Cô chú, cháu đưa Ưu Ưu về nhà là hoànthành nhiệm vụ rồi. Nhà cháu còn có chút việc, cháu xin phép về trướcạ.”

“Ừ, cảm ơn cháu nhé!” Bố gật đầu với Dương, mỉm cười rồi gọi anh: “Nhà cháu chuẩn bị di cư sang Anh đúng không? Về nhà giúp bố mẹmột tay cũng tốt!”

Bóng Dương liền sững lại, rồi anh nở nụ cười gượng gạo: “Dạ… vâng ạ.”

Sau đó anh quay đi, bóng anh dần dần chìm trong màn đêm dày đặc.

Từ đầu đến cuối, anh không hề nhìn tôi lần nào.

Dương! Hồi ấy chúng ta vẫn chỉ là những thiếu niên trẻ người non dạ! Làm saocó thể địch nổi với những người đã lăn lộn nhiều năm trên giang hồ?

Dương về rồi, bố mời cô Thang lên nhà chơi, cô từ chối, nói là đã muộn, sauđó liền cùng Thương Thang ngồi xe riêng về nhà. Trước lúc về, cô còn dặn dò tôi hồi lâu, bảo tôi nhớ đến nhà họ chơi, còn bảo đã chuẩn bị rấtnhiều món ngon cho tôi. Tôi miễn cưỡng nhận lời, sau đó cùng bố tiễn họra về.

“Bố, bố và cô Thang có quan hệ thế nào ạ?” Tôi nhìn theo bóng xe ô tô của họ và hỏi nhỏ.

Bố à, bố đừng trách con đa nghi. Tôi khấn thầm: Chỉ vì con không cho phépbất kỳ kẻ nào phá hoại hạnh phúc gia đình mình mà thôi!

Bố sững người một lát rồi bật cười: “Con bé ngốc này! Cô ấy chỉ là bạn học khóa dưới cùng trường với bố ngày trước thôi!”

“Đâu có đơn giản như vậy được!” Tôi dẩu môi: “Bố đừng có lòe con! Loại tiểuthuyết đó con đọc nhiều rồi! Toàn lấy cớ là bạn học khóa dưới…”

Bố liền lắc đầu, bật cười: “Con toàn đọc những sách linh tinh! Nhưng…”Dường như ông sực nhớ ra điều gì, nét mặt có vẻ buồn buồn: “Bố và cô ấy… cũng có thể được coi là thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ nhỏ.”

“Trước đây bố có thích cô ấy không?” Tôi tò mò hỏi.

“Hồi ấy… còn nhỏ, không biết có phải là thích hay không…” Ông ngập ngừng một lát: “Cô ấy rất tốt với cậu học trò nghèo như bố, thường tặng bố nhữngcuốn sách quý của cụ Thang…”

“Nhưng…” Đột nhiên bố quay đầu lại, nghiêm mặt nói với tôi bằng giọng chắc như đinh đóng cột: “Kiếp này bốchỉ có một người phụ nữ là mẹ con, bố không bao giờ thay lòng đổi dạ!”

Tôi phì cười, vội gật đầu lia lịa: “Con biết rồi! Con biết rồi!”

Tôi thầm thở phào rồi đùa: “Bố, sau này bố muốn con yêu ai?”

Ông trầm ngâm một lát rồi nói nhỏ: “Yêu người yêu con hết mình.”

Tôi thẫn thờ, thầm lẩm bẩm: “Không còn yêu cầu khác sao ạ? Ví dụ tướng mạo, gia thế, điều kiện kinh tế gì gì đó…”

Ông liền cười: “Dĩ nhiên là phải xứng với con mới được. Nhưng cũng nên thực tế một chút…” Nói rồi ông xoa đầu tôi, thở dài: “Phải biết trân trọngngười đi cùng mình suốt cuộc đời!”

Sau đó, tôi bị bố dắt về nhà trong trạng thái mơ mơ màng màng.

Bố à, lúc ấy bố nói những lời đó rốt cuộc là có ý gì?

Ngày hôm sau tôi đến nhà Dương với bao nhiêu kỳ vọng.

“Em tìm tạm chỗ nào ngồi đi, nhà chẳng có ai, anh đi rót cho em cốc nước hoa quả nhé!” Anh cười cười với tôi rồi đi vào bếp.

Tôi ngồi trên chiếc sofa vừa mềm vừa rộng, tò mò ngó nghiêng cách bài trítrong phòng: rất trang nhã, ấm cúng, xem ra con mắt thẩm mỹ của bố mẹanh không tồi!

“Em ngó gì vậy?” Anh bê cốc nước hoa quả bước ra, nụ cười trên môi vô cùng ấm áp.

“Xem anh giấu quà ở đâu!” Tôi bật dậy đón lấy cốc nước rồi lại ngồi xuống chiếc sofa mềm mại.

“Ngồi chẳng đoan trang chút nào cả!” Anh khẽ cốc vào trán tôi và trách yêu.

Tôi lè lưỡi, nhấp một ngụm nước hoa quả.

“Ui da! Đắng quá!” Tôi cau mày la lớn: “Sao mà đắng vậy? Lại còn chua chua chát chát nữa chứ!”

Anh bật cười, nói: “Dĩ nhiên là đắng rồi, đây là nước cam của Brazil, 100%nguyên chất, dĩ nhiên không thể sánh được với loại đồ ngọt trước đây emhay uống. Nhưng chắc chắn là có lợi cho sức khỏe.

“Đúng vậy, suýt nữa em quên anh là bác sĩ tương lai.” Tôi nói nhỏ.

Anh sững người một lát rồi nhếch mép lên, dường như nhớ lại một chuyện cũ.

“Dương… tại sao anh lại học y?” Tôi nhìn anh chằm chằm, rụt rè hỏi nhỏ.

Anh im lặng rồi cúi đầu đáp: “Vì bố mẹ anh thích.”

“Vậy à?” Lúc đầu tôi còn hơi thất vọng, nhưng lại chợt nghĩ, làm sao ngườita có thể vì trò đùa hồi nhỏ mà quyết định sự nghiệp cả đời của mình? Vì thế nên tôi cũng thoải mái hơn.

“Mau lấy quà cho em đi!” Tôi làm nũng.

Anh mỉm cười đáp: “Ở trong phòng anh, vào mà lấy!”

Tôi theo anh vào phòng ngủ, cảm thấy có mùi thơm vô cùng quen thuộc tỏa ra, bất giác mặt đỏ bừng.

Anh đưa cho tôi một chiếc hộp được đóng gói xinh xắn, cười nói: “Em mở ra đi!”

Tôi mở chiếc hộp được thắt nơ đăng ten, một quả cầu thủy tinh trong suốthiện ra trước mắt tôi. Dưới đó là cánh hoa trắng muốt, tựa như đôi cánhbướm, non nớt, dễ thương, dường như còn tỏa ra hương thơm dịu mát.

“Nước hoa NOA của Cacharel.” Anh mỉm cười giải thích: “Nghe người ta giớithiệu mùi hương này rất hợp với các cô gái trong sáng, ngây thơ, nên anh mua về cho em dùng thử. Em đã mười tám tuổi, có thể dùng nước hoa rồi.”

Tôi sững người, không biết phải nói gì, chỉ nắm chặt lọ nước hoa trong lòng bàn tay, nói lí nhí: “Cảm ơn anh!”

Sau đó, ánh mắt tôi dừng lại trên bàn học cách chỗ tôi không xa.

Trên mặt bàn là khung ảnh chụp một cô gái.

Có lúc, tôi căm ghét đôi mắt của mình: tại sao nó không cận thị đi mộtchút? Như thế tôi sẽ không phải nhìn thấy nụ cười tươi tắn, ngọt ngàocủa cô gái trong ảnh nữa.

Rất xinh xắn, nhưng đó không phải là tôi, thế nên rất nhức mắt.

“… Chị ấy là ai vậy?” Tôi cố gắng hỏi Dương với giọng bình tĩnh.

Anh nhìn theo ánh mắt của tôi, lập tức sững lại.

“Cô ấy…” Anh ấp úng, dường như không biết phải nói gì.

“Girlfriend?” Tôi cố gắng mỉm cười hỏi.

“… Coi như là vậy.” Anh im lặng hồi lâu, cuối cùng mới đáp.

“Hai người quen nhau ở Anh à?” Tôi hỏi khẽ.

Anh gật đầu: “Cô ấy gốc Hoa. Học cùng trường cấp ba với anh, giờ đang học cùng đại học.”

“Vâng.” Tôi lại một lần nữa quay đầu nhìn tấm ảnh đó: “Rất xinh xắn, anh có con mắt nhìn người không tồi!”

“Vậy hả? Cảm ơn em!” Anh khẽ cười: “Cô ấy rất tốt bụng!”

“Anh thật có diễm phúc!” Tôi đưa tay ra đấm mạnh Dương một cái.

Anh vẫn chỉ mỉm cười.

Tạm biệt Dương, tôi cầm món quà ra về, lẻ loi bước trên đường.

Thực ra, Dương ạ, em đã nói dối.

Em cảm thấy chị ấy không hề xinh đẹp, thật đấy.

Anh bảo em là kẻ ích kỷ, nhỏ mọn cũng không sao, em cảm thấy chị ấy không xinh xắn chút nào.

Thậm chí em còn cảm thấy chị ấy không thể sánh được với em.

Nhưng nếu điểm mà anh thích là tính cách chứ không phải vẻ bề ngoài của chị ấy thì em thực sự thua rồi.

Không phải trong tiểu thuyết đều viết như vậy đó sao? Cuối cùng những cô gáinhan sắc bình thường vẫn giành được chàng hoàng tử khôi ngô tuấn tú vìtính cách của họ thực sự cuốn hút người khác.

Dương, anh có thích chị ấy không? Chị ấy có đem lại hạnh phúc cho anh không?

Nếu có thì em cũng yên tâm.

Anh hãy mãi mãi ở bên chị ấy, đừng thay lòng lần nữa nhé!

Và lần này nhớ phải trân trọng người ở bên mình.

Gió lạnh thổi tới, một giọt ngước mắt nóng hổi rơi xuống chiếc hộp.

Dương à, thực ra em cũng là cô gái tốt bụng!

Chỉ có điều anh mãi mãi không biết mà tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.