Rung Động Đêm Hè

Chương 4: Hai chữ chân tình, là thuốc cũng là độc




Bá tước Huyền Vũ Kim Trác, dẫn thành viên gia tộc ra trước đón tiếp.

Đây là lần đầu tiên ông lộ diện suốt mấy tháng qua, quả thực so sánh với hồi trước như đổi một người khác.

Ước chừng gầy hơn từ hai đến ba mươi cân đó.

Sắc mặt tái nhợt được không có chút máu nào, lúc bước đi còn run lẩy bẩy.

Cái trán vốn trơn nhẵn, lập tức xuất hiện nhiều nếp nhăn.

Nguyên bản tóc đen thui, lại trắng một phần ba.

Không dễ dàng gì, chỉ có cái bộ dạng này của nhạc phụ đại nhân, tốn hao khá nhiều thời gian của Thẩm Lãng đó.

Thế nhưng hiệu quả siêu ngon lành, nếu cùng so sánh với hồi trước, chỉ sợ Bá tước Huyền Vũ già thêm mười tuổi hoặc hơn.

Tình trạng bi thảm thế này thật là làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.

- Khụ, khụ, khụ...

Gió lạnh thoáng thổi một cái, Bá tước Huyền Vũ lại ho khan kịch liệt.

Phu nhân Tô Bội Bội vô cùng yêu thương, lại khoác thêm cho ông thêm áo khoác. Bất quá lúc này thân thể ông khô héo, giống như ngay cả một món quần áo cũng áp đảo ông vậy.

Lúc trước còn có người hoài nghi Bá tước Huyền Vũ Kim Trác là giả vờ bệnh, hôm nay xem ra hoàn toàn không phải ra vẻ.

Bộ dạng thê lương như thế này, chỗ nào là giả bộ đâu chứ.

Ngẫm lại trên đời cũng bình thường, mới vừa thắng tranh chấp đảo Kim Sơn, gia tộc họ Kim bản còn khí phách hăng hái, còn cảm thấy nguy cơ gia tộc trong nháy mắt được giải quyết.

Lại thật không ngờ Bá tước Tấn Hải Đường Luân đê tiện trơ tráo, lại đem đảo Kim Sơn giao cho Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy.

Bá tước Kim Trác chẳng những không có được đảo Kim Sơn, ngược lại hao binh tổn tướng, đánh tơi bời.

Tranh chấp đảo Kim Sơn thắng chẳng những không có được bất kỳ chỗ tốt nào, ngược lại còn gia tốc diệt vong.

Then chốt cả nước từ trên xuống dưới, không ai xuất thủ tương trợ. Lúc trước Bá tước Huyền Vũ vài lần tấu lên xin quốc quân xuất binh tiêu diệt hải tặc, kết quả không thu hoạch được gì.

Ngược lại là tất cả mọi người đều nhào lên cắn.

Chúc Văn Hoa chèn ép tới cửa, Lục vương tử chèn ép tới cửa, gia tộc họ Trì chèn ép tới cửa.

Trăm năm minh hữu gia tộc họ Tiết thời khắc mấu chốt lại tới từ hôn, thọt một đao thật mạnh.

Thậm chí ngay cả một tên thương nhân nho nhỏ như Lâm Mặc cũng có thể nhào lên cắn một cái.

Bị đả kích khổng lồ như thế, bất luận kẻ nào đều không chịu nổi.

Trong tuyệt vọng như vậy, Bá tước Huyền Vũ Kim Trác có thể không có chết đi, đã đặc biệt tài ba.

- Trác, bái kiến Vương thúc, bái kiến Lục điện hạ, bái kiến chư vị đại nhân!

Bá tước Huyền Vũ dẫn người cả nhà, khom lưng hành lễ, hình dạng run rẩy thật là làm cho chua xót lòng người.

Tiếp tục, lại là một trận ho kịch liệt.

Ánh mắt của Vương thúc Ninh Khải nhìn phía Bá tước Kim Trác có chút phức tạp, thở dài nói:

- Huyền Vũ a, mấy tháng không gặp, tại sao phải đến nước này?

Bá tước Huyền Vũ cười buồn bã.

Vương thúc Ninh Khải nói:

- Ta ngày đó rõ ràng đã nói cùng ngươi, tranh chấp đảo Kim Sơn nhà ngươi thắng không phải là chuyện tốt, ngươi hãy tiếp thu chuyển biến, kết quả ngươi không chịu, bằng không thì làm sao luân lạc tới tình cảnh thế này.

Bá tước Huyền Vũ Kim Trác nói:

- Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành!

Tiếp đó, ông ta hướng sang phía bên cạnh cất lời:

- Các vị, xin mời! Hôm nay mặc kệ có sao gì muốn thọt về gia tộc họ Kim chúng ta, cứ tới đi.

Nghe những lời này, tất cả mọi người ở đây biến sắc.

Bá tước Huyền Vũ nhà ngươi lại nói huỵch toẹt ra như thế, vậy lập tức chớ trách chúng ta vô tình.

...

Trong đại sảnh của phủ Bá Tước Huyền Vũ có đặt một cái bàn thật to.

Ngồi phía bên trái Bá tước Huyền Vũ Kim Trác, phu nhân Tô Bội Bội, Thẩm Lãng, Kim Mộc Lan, Kim Mộc Thông.

Người một nhà rõ ràng thật chỉnh tề.

Phẹt!

Người một nhà rõ ràng hoàn hoàn chỉnh chỉnh.

Lần này Thẩm Lãng hiếm thấy không có mặc cẩm bào cực kỳ hoa, mà chẳng qua là mặc một bộ áo vải màu đen, giống như cảm nhận được ngày tận thế gia tộc họ Kim quá bộ đến.

Bên phải chiếc bàn dài, chính là trưởng lão hội Ẩn Nguyên Thư Bá Đảo, sứ giả Thư Đình Ngọc, còn có thành viên của hội Ẩn Nguyên.

Vương thúc Ninh Khải, Lục vương tử Ninh Cảnh, Hộ Bộ Thượng thư, Ngự Sử Đại Phu, Đại đô đốc Chúc Nhung hành tỉnh Thiên Nam, năm đại nhân vật này lấy tư cách nhân chứng và trọng tài.

Thư Đình Ngọc hội Ẩn Nguyên nói:

- Bá tước Huyền Vũ, lệnh tôn Kim Vũ năm đó vì tiêu diệt hải tặc Cừu Thiên Nguy, mượn hội Ẩn Nguyên của ta một triệu lượng vàng, thuê ba nghìn võ sĩ cùng một nhánh hạm đội, có việc này hay không?

Nói xong, Thư Đình Ngọc lấy ra cái khế ước mượn tiền.

Phía trên viết rõ ràng, hơn nữa còn có Bá tước Kim Vũ kí tên cùng con dấu.

Bá tước Huyền Vũ Kim Trác nói:

- Không sai!

Thư Đình Ngọc nói:

- Sau đó bởi vì chiến thuật sai lầm, lệnh tôn Bá tước Kim Vũ suất lĩnh quân đội toàn quân huỷ diệt, đương nhiên chuyện này lướt qua không đề cập tới, phần thời gian khế ước mượn tiền này là hai mươi năm, cả vốn lẫn lãi một trăm bảy mươi vạn lượng vàng, có dị nghị gì không?

Bá tước Huyền Vũ Kim Trác nói:

- Không có dị nghị.

Thư Đình Ngọc tiếp tục lại lấy ra một đống sổ sách, nói:

- Những thứ này đều là ghi chép trả khoản của Bá tước Kim Trác gần hai mươi năm qua, tổng cộng trả một triệu lượng vàng, hôm nay còn thiếu bảy mươi vạn lượng vàng, có dị nghị gì không?

Bá tước Huyền Vũ lắc đầu nói:

- Không có dị nghị.

Thư Đình Ngọc nói:

- Hôm nay khế ước hai mươi năm đã đến kỳ hạn, gia tộc họ Kim cần duy nhất bảy mươi vạn lượng vàng. Một tháng trước ta đã từng tới quý phủ, Thẩm Lãng cô gia nói trong nhà đã không có tiền, không cách nào trả, đúng không?

Thẩm Lãng gật đầu nói:

- Đúng!

Thư Đình Ngọc nói:

- Lời này, cần Bá tước Huyền Vũ đáp lại.

Bá tước Huyền Vũ Kim Trác nói:

- Đúng.

Tiếp đó, ông ta lại một lần nữa phát sinh ho khan kịch liệt.

Phu nhân Tô Bội Bội vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng chồng, nước mắt liền trào ra.

Bá tước Huyền Vũ Kim Trác dùng khăn lụa che miệng lại ho, ước chừng sau một lúc lâu, mới chấm dứt cơn ho thở bình thường lại, thế nhưng cúi đầu vừa nhìn, trên cái khăn lụa kia một mảng đỏ tươi.

Hộc máu!

Phu nhân Tô Bội Bội nước mắt như là hạt châu đứt dây vậy.

Tất cả mọi người thấy đều trong lòng thở dài, mạng của Bá tước Huyền Vũ sợ rằng không còn lâu nữa, có thể ngày hôm nay sẽ chết ngay tại chỗ.

Ông ta chính là cột chống trời gia tộc họ Kim, nếu ông chết, vậy tốc độ gia tộc họ Kim hủy diệt sụp đổ liền nhanh hơn.

Thư Đình Ngọc nói:

- Hai mươi năm trước, Bá tước Kim Vũ ký kết phần khế ước này, là dùng đảo Vọng Nhai làm thế chấp. Hôm nay kỳ hạn hai mươi năm đã đến, quý phủ còn không ra số tiền này, cho nên chúng ta có quyền thu hồi đảo Vọng Nhai. Tuy rằng chúng ta cũng không đành lòng, thế nhưng nói thương thì thương, thiếu nợ thì trả tiền, lý lẽ chính đáng.

Tiếp tục, Thư Đình Ngọc hướng Vương thúc Ninh Khải nhìn lại nói:

- Quốc quân cũng có ý chỉ, đúng không?

Vương thúc Ninh Khải nói:

- Khẩu dụ của quốc quân, thiếu nợ thì trả tiền, lý lẽ chính đáng, chớ để bôi nhọ danh dự quý tộc của Việt quốc chúng ta.

Thư Đình Ngọc đẩy khế ước mượn nợ ra giữa bàn nói:

- Đây là khế ước ký kết hai mươi năm trước, giấy trắng mực đen, rõ ràng! Nếu như không có dị nghị, Bá tước Huyền Vũ xin mời ký tên đi, tiếp đó hội Ẩn Nguyên của ta lập tức phái người đi tiếp thu đảo Vọng Nhai. Làm ơn nhất định ở trong vòng ba ngày, đưa hết binh sĩ, thợ mỏ, người làm muối v.v… rút toàn bộ ra hết, không được hủy hoại trên đảo bất luận hầm mỏ, xưởng luyện kim, ruộng muối.!

- Vì giúp đỡ hội Ẩn Nguyên tiếp quản đảo Vọng Nhai toàn diệ, Tổng đốc đại nhân sẽ điều động quân đội cùng nhau lên đảo, duy trì trật tự, đỡ phải đến lúc đó xuất hiện xung đột không cần thiết!

Rõ ràng buồn cười!

Lúc trước Bá tước Tấn Hải tước Đường Luân giao đảo Kim Sơn, ngươi thế nào không điều động quân đội duy trì trật tự, mà là tùy ý hải tặc Cừu Thiên Nguy cướp đảo Kim Sơn đi, thậm chí sau Bá tước Huyền Vũ dập đầu xin quốc quân xuất binh đoạt lại cũng bỏ mặc.

Hôm nay, ngươi thế nào có quân đội hỗ trợ hội Ẩn Nguyên đoạt lại đảo Vọng Nhai?

Ngươi đây coi như là thà tặng nước bạn, không cho gia nô à?

- Bá tước Huyền Vũ, ký tên đi. - Thư Đình Ngọc nói:

- Chúng ta nắm chặt thời gian, tranh thủ ở trong vòng ba ngày liền giao hoàn tất.

Một khi ký tên, chính là chắp tay giao tra mạch máu kinh tế đảo Vọng Nhai của gia tộc họ Kim.

Bá tước Huyền Vũ toàn thân run rẩy, lại một trận ho khan kịch liệt, tiếp đó trước mắt tối sầm, trực tiếp bất tỉnh đi.

Thư Đình Ngọc hội Ẩn Nguyên nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Dù cho Bá tước Huyền Vũ vô lực ký tên, thế nhưng khế ước ở đây, Vương thúc Ninh Khải ở đây, Thượng Thư đại nhân ở đây, cũng là có thể cưỡng chế thực hiện.

Điều này tương đương với trái đất hiện đại ngươi thiếu tiền kiên quyết không trả, pháp viện có quyền lực niêm phong gia sản của ngươi tiến hành gán nợ.

Phu nhân Tô Bội Bội ôm Bá tước Huyền Vũ gắng sức lay động nói:

- Phu quân, phu quân...

Tiếp đó, mặt bà đầy nước mắt, mặt mũi đây thù hận, nhìn tất cả mọi người ở đây, bi phẫn nói:

- Các ngươi đây là muốn bức tử người ta sao?

Thư Đình Ngọc thản nhiên nói:

- Phu nhân, chúng ta cũng không muốn như thế. Nhưng phép tắc chính là như thế.

Tô Bội Bội nói:

- Thư Đình Ngọc, ngươi đừng cho là chúng ta không biết. Lúc đó công công ta mượn tiền một triệu lượng vàng, thuê ba nghìn võ sĩ, còn có một cả nhánh hạm đội đi tiến đánh Cừu Thiên Nguy, nhưng vì sao chúng ta bố trí quân sự toàn bộ bị Cừu Thiên Nguy biết? Còn chưa phải là hội Ẩn Nguyên các người tiết lộ cho Cừu Thiên Nguy, điều này mới đưa đến chúng ta toàn quân huỷ diệt.

Trưởng lão hội Ẩn Nguyên Thư Bá Đảo thản nhiên nói:

- Tô phu nhân, không có chứng cớ không cần nói tầm bậy, nói ra khỏi miệng là phải chịu trách nhiệm.

Tô Bội Bội kịch liệt nói:

- Vậy các ngươi giết ta, giết ta đi...

Thẩm Lãng nói:

- Nhạc mẫu, ngài mau đỡ nhạc phụ đi về nghỉ, tất cả nơi này giao cho con.

Tô Bội Bội đỡ Bá tước Huyền Vũ Kim Trác rời khỏi đại sảnh, trở vào trong phòng, đồng thời đẩy một cái hộp lớn tới trước mặt Thẩm Lãng.

Nơi này chính là đại diện cho phủ Bá Tước Huyền Vũ, đại ấn gia tộc họ Kim.

Thư Đình Ngọc hỏi:

- Thế tử Kim Mộc Thông, tiểu thư Kim Mộc Lan, các ngươi nhất định phải giao tất cả quyền lực cho Thẩm Lãng à?

Kim Mộc Lan gật đầu nói:

- Đúng.

Kim Mộc Thông xuất hồn bay ra ngoài, nghe được lời của Thư Đình Ngọc nói, cũng gật đầu nói:

- Đúng, hết thảy đều do tỷ phu làm chủ.

Nghe những lời này, tất cả mọi người cười nhạt khinh thường.

Gia tộc họ Kim của ngươi thảo nào sắp hủy diệt, lại ỷ lại một tên ở rể nhỏ nhoi hèn mọn thế này.

...

Thẩm Lãng ngả về phía sau một cái, nói:

- Hội Ẩn Nguyên, kế tiếp liền do ta toàn quyền cùng các ngươi nói chuyện.

Thư Đình Ngọc nói:

- Cũng không có cái gì để nói chuyện, ngươi ký tên đi.

Thẩm Lãng vờ vịt khỏi:

- Ký chữ gì vậy?

Thư Đình Ngọc nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Giả ngu không có ích lợi gì, ngươi ký tên cũng được, không ký tên cũng được, hôm nay chúng ta là nhất định phải thu hồi đảo Vọng Nhai, nếu như ngươi ký tên, như vậy còn bảo lưu một phần thể diện. Nếu như ngươi không ký tên, vậy ép buộc thực hiện, Quân đội của Tổng đốc Chúc Nhung quân đội sẽ lên đảo, cưỡng chế trục xuất tất cả mọi người gia tộc họ Kim ở đảo Vọng Nhai.

Thẩm Lãng đáp:

- Vậy, ta vẫn phải ký đi, cũng đừng để không cần thể diện chứ hả.

Thẩm Lãng nhận khế ước, cầm lấy bút lông, sẽ phải ở phía trên ký tên.

Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm ngòi bút Thẩm Lãng, một khi viết xuống, chẳng khác nào gõ hồi chuông báo tử cho gia tộc họ Kim.

Thế nhưng, bút của Thẩm Lãng lại hạ xuống.

Con mẹ nó ngươi ngược lại ký sao.

Thẩm Lãng bỗng nhiên nói:

- Đúng rồi, hôm nay tới đòi nợ chắc chắn không chỉ có hội Ẩn Nguyên một nhà đi. Các ngươi muốn cũng không chỉ là một đảo Vọng Nhai, còn có cái khế ước gì muốn ta ký, sao không cùng nhau lấy ra?

Tất cả mọi người không tiếng động.

Thẩm Lãng hỏi:

- Ngày hôm nay chắc chắn không chỉ có một khoản nợ này đâu, còn có chủ nợ nào khác nữa? Xuất hiện đi!

Một lát sau!

Có một người đi ra tới nơi.

Thế tử phủ Bá tước Tĩnh An Ngũ Nguyên Hóa, trong tay gã cầm một cái giấy nợ, dĩ nhiên là của Lâm Mặc.

Vào lúc ban đêm Lâm Mặc đe doạ phủ Bá Tước Huyền Vũ ba nghìn ba trăm lượng vàng, nói là tiền mấy vạn trương kén tằm, hôm nay cộng thêm lợi tức đã ba ngàn năm trăm lượng vàng.

Cả nhà Lâm Mặc chết hết, hơn nữa còn bị chết hết sức thảm.

Thật không ngờ món nợ này, còn có người tới làm cho phải đạo à.

Thế tử Bá tước Tĩnh An Ngũ Nguyên Hóa nói:

- Món nợ này là của gia chủ Cẩm Tú Các Lâm Mặc, thế nhưng hắn đã chẳng biết tại sao chết thảm, khoản nợ người chết không cần thiết, ta lấy tư cách quan hệ thông gia với gia tộc họ Lâm, có quyền lợi vì ông ta đòi lại món nợ này, xin hỏi Thẩm Lãng cô gia, món nợ này ngài có nhận không đây?

Thẩm Lãng nói:

- Đương nhiên nhận! Không phải là ba ngàn năm trăm lượng vàng à? Nhận!

Tiếp tục, Thẩm Lãng nói:

- Còn ai nữa, còn ai ra đòi nợ?

Một lát sau, lại một người bước vào.

Mặc áo giáp, toàn thân cũng là hình xăm, trên khuôn mặt anh tuấn tà dị cũng hiện đầy hình xăm.

Oan gia ngõ hẹp, đúng là con của Vua Hải Tặc Cừu Kiêu.

Phủ Bá Tước Huyền Vũ cùng ông ta thật đúng là thù sâu như biển.

Hai mươi năm trước, Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy để gia tộc họ Kim toàn quân huỷ diệt. Đoạn thời gian trước, Cừu Thiên Nguy lại phái quân đi cướp đảo Kim Sơn.

Trước đây không lâu, Cừu Kiêu lại phái người hạ độc thi cho nước giếng đất phong phủ Bá Tước Huyền Vũ, chuẩn bị chế tạo bệnh dịch, giết chết vạn người.

Hơn nữa gã còn liên thủ Tử tước Chúc Lan Đình, phải hủy diệt Kim Tự đập lớn, định tạo lũ lụt đất phong phủ Bá Tước Huyền Vũ, muốn chết đuối vạn người.

Thằng con của Vua Hải Tặc này, có thể nói là không hề có tí nhân tính này.

Mà trước mắt trong cái đại sảnh này, có Hộ Bộ Thượng thư, có Vương thúc Ninh Khải, có Lục vương tử điện hạ.

Mà con của Vua Hải Tặc, lại công khai vào đây? Mọi người lại làm như không thấy.

Tổng đốc Chúc Nhung, Cừu Thiên Nguy phái binh cướp đoạt đảo Kim Sơn, ngươi không phải hẳn là phái binh tiêu diệt sao? Vì sao lại có mắt không tròng ưng ý cái tên hải tặc Cừu Kiêu tội ác tày trời này vậy?

Cừu Kiêu bước vào, ánh mắt tham lam trước từ trên xuống dưới xem Kim Mộc Lan một lúc lâu, ánh mắt hận không thể xé quần áo của Mộc Lan để xem cho thật rõ.

Thật đẹp a, gần như không có một nữ nhân đẹp hơn so với nàng.

Đáng tiếc, cô gái này được thái tử điện hạ theo dõi, không người nào dám đoạt.

Bất quá, Kim Kiếm Nương lại về Cừu Kiêu ta đây, lúc ta đè nàng thì nhắm mắt lại, coi như thay thế Kim Mộc Lan được rồi.

Cừu Kiêu chợt đặt một cái khế ước trên bàn, nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Hai mươi năm trước, Kim Vũ dẫn binh tiến đánh họ Cừu chúng ta, kết quả toàn quân huỷ diệt, ký kết Hiệp định đình chiến thành Nộ Triều, đồng ý hàng năm trả cho nhà ta chín nghìn lượng vàng, tiền năm nay còn chưa đưa đấy?

Thẩm Lãng nói:

- Khoảng cách lễ mừng năm mới không phải còn có hơn nữa tháng à?

Cừu Kiêu nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Nhưng nhà ngươi không hết năm sẽ chết sạch, cho nên trả tiền lại đi. Món nợ này, ngươi có nhận hay không?

Thẩm Lãng đáp:

- Chín nghìn lượng vàng đúng không? Nhận, đương nhiên nhận chứ!

Thẩm Lãng lại hỏi:

- Còn nữa không? Còn ai muốn tới đòi nợ nữa?

Một lát sau, thế tử phủ Bá tước Vũ An Tiết Bàn đi đến.

- Hai mươi năm trước, lúc Bá tước Kim Vũ đánh Cừu Thiên Nguy toàn quân huỷ diệt, phải trợ cấp quân đội lại không có tiền, gia tộc họ Tiết của ta chủ động đưa tới ba vạn lượng vàng, việc này không có khế ước, không biết cô gia Thẩm Lãng có biết hay không?

Quả thật có một chuyện thế này.

Nhưng lúc đó gia tộc họ Tiết nói rõ ràng, số tiền này là cho, mà không phải mượn.

Hơn nữa số tiền này căn bản không cách nào báo đáp gia tộc họ Kim với gia tộc họ Tiết ân tình đó nhỡ ra.

Nếu như phải nói cho ra nhẽ, tất cả phủ Bá tước Vũ An cùng Nam Hải kiếm phái nhà ngươi, tổ tiên cũng là Kim Trụ cho, ngươi thế nào còn đòi.

Bây giờ, ngươi lại luôn miệng nói là mượn, lại muốn tới đòi nợ.

- Ba vạn lượng vàng hai mươi năm trước, dựa theo lợi tức dài hạn thấp nhất của hội Ẩn Nguyên, hôm nay ngay cả vốn lẫn lời tổng cộng cần trả 51000 lượng vàng.

Chỉ chốc lát này thôi, phủ Bá Tước Huyền Vũ thêm ba phần nợ nần.

Cộng lại, ước chừng 63500 lượng vàng.

Nhưng mà vào lúc này, lại có một người đứng lên.

Dĩ nhiên là Hộ Bộ Thị lang, Thượng Thư đại nhân ngồi ở nơi nào bất động, Thị lang mở miệng nói.

Hộ Bộ Thị lang nói:

- Đã cuối năm, phủ Bá tước Huyền Vũ của ngươi thanh toán, quốc khố thuế má còn chưa có nộp lên, vốn là 9000 lượng vàng, nhưng cộng thêm nợ góp mười năm, tổng cộng là 27000 lượng vàng.

Gia tộc họ Kim năm nay quả thực không có giao tiền thuế, thế nhưng nói mười năm nợ góp, vậy hoàn toàn là chuyện nhảm nhí.

Bởi vì cái này căn bản là một khoản sổ sách lung tung.

Ví như năm nay Việt quốc phải xây đại công trình gì đó, phía dưới kia quý tộc lâu đời đều cần ra lao dịch, nhưng lại không thể mấy ngàn dặm xa xôi phái người đi tới làm việc đi, thế là đưa tiền mặt.

Lại ví như Việt quốc mỗi năm muốn đánh một trận đại chiến, lấy tư cách quý tộc lâu đời là có nghĩa phụ xuất động dân phu vận lương, cho nên lại một lần nữa đưa tiền mặt đi.

Đây là cái gọi là nợ góp.

Thế nhưng mấy thập niên qua, những cái gọi là lao dịch, dân phu v.v… căn bản cũng không có một định số, phần lớn quý tộc lâu đời lựa chọn làm như không thấy, không ai giao.

Nói thật ra, có thể hàng năm đúng hạn nộp thuế má lên trên coi như giỏi lắm rồi.

Ngươi hỏi thử phủ Bá tước Tấn Hải gia tộc họ Đường, ông ta thiếu bao nhiêu năm thuế má? Có ít nhất bảy tám năm không thèm đóng đấy thôi.

Ngược lại Bá tước Kim Trác tính cách chính trực, thuế má hàng năm đều giao rõ ràng, trong đông đảo quý tộc danh tiếng chỉ có gia tộc họ Kim có nộp thuế thực sự.

Thêm món nợ thứ tư này, mấy hạng cộng lại mười vạn lượng vàng.

Vô cùng hiển nhiên, đối phương không chỉ là muốn đoạt lại đảo Vọng Nhai.

Hơn nữa, là muốn ép phủ Bá Tước Huyền Vũ bán toàn bộ mấy vạn mẫu ruộng tốt.

Thảo nào Trì Dư hôm trước đặc biệt tới nói, nếu như phải bán ruộng, trước tiên đi tìm nàng, người ta đã sớm độc chiếm mấy vạn mẫu ruộng tốt này.

Mất đi đảo Vọng Nhai, mất đi mấy vạn mẫu ruộng tốt.

Phủ Bá Tước Huyền Vũ còn có cái gì?

Dựa vào cái gì nuôi sống hai ba nghìn tư quân?

Người ta là muốn đào tận gốc nhà ngươi!

Thẩm Lãng nói:

- Được, đây là món nợ thứ năm rồi, còn gì nữa không?

Không có người trả lời.

Thẩm Lãng lớn tiếng hỏi:

- Còn có chủ nợ nào nữa không?

Vẫn không có người trả lời.

Thư Đình Ngọc nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Đừng vội, hãy nhanh chóng ký tên, mau giao đảo Vọng Nhai đã nào.

Cừu Kiêu nói:

- Còn lại mười vạn lượng vàng nhà ngươi cũng không lấy ra được, vội vàng bán ruộng đi. Mấy vạn mẫu điền bán còn không đủ, thì bán nhà cửa, thiếu nợ thì trả tiền, lý lẽ chính đáng.

Lúc này, ánh mắt mọi người tràn đầy sự đồng tình tàn nhẫn.

Vùng vẫy vô dụng!

Gia tộc họ Kim của ngươi nhất định mất đi đảo Vọng Nhai, mất đi mấy vạn mẫu ruộng tốt.

Hôm nay nhất định không có gì cả.

Cộng lại số này ước chừng tám mươi vạn lượng vàng.

Phủ Bá tước Huyền Vũ của ngươi hôm nay chỉ sợ tám nghìn lượng vàng đều không lấy ra được.

Tám mươi vạn lượng vàng, gần như thuế mán của hai hành tỉnh Thiên Nam, chỉ có thời gian một tháng, coi như là thần tiên cũng không lấy ra được.

Lúc trước Tô Bội Bội đi mười mấy gia tộc, cộng lại chỉ mượn một nghìn lượng vàng mà thôi, tuyệt cảnh như thế mọi người thấy rất rõ ràng.

Huống chi Thẩm Lãng nhà ngươi chỉ là một tên hề nhảy nhót thôi!

- Ký tên đi! - Thư Đình Ngọc nói:

- Chúng ta không có thời gian lãng phí với ngươi.

Cừu Kiêu nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Bán ruộng đi, tiếp đó con bé Kim Kiếm Nương của nhà ngươi có thể gán nợ năm trăm lượng vàng, thiên giới a! Đây đều xem như là giá tiền nạm vàng chỗ đó.

Thẩm Lãng nhìn sang thằng con của Vua Hải Tặc này.

Cục cưng à! Để cho ngươi sống thêm mười ngày, sống thêm mười ngày nữa!

...

- Ha ha ha ha...

Thẩm Lãng cầm lấy khế ước trên bàn, chợt xé thành mảnh nhỏ.

Tiếp đó, hắn chợt xé lớp áo vải màu đen bên ngoài.

Lộ ra bên trong cẩm bào lộng lẫy nhất.

Đây là hoa phục trước nay chưa từng có, gần như lóe sáng mù mắt tất cả mọi người, ước chừng dùng năm trăm lượng vàng chế thành.

Thư Đình Ngọc sắc mặt kịch biến, nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Thẩm Lãng ngươi điên rồi sao? Ngươi cho là xé khế ước có tác dụng à? Còn không trà tiền, sẽ ép buộc điều động quân đôi!

Thẩm Lãng cười nói:

- Thư Đình Ngọc, ký cái con mẹ ngươi!

- Cừu Kiêu, bán cho mười ba con mẹ ngươi!

Nghe những lời này, tất cả mọi người ở đây biến sắc.

Thẩm Lãng cười to:

- Chính là tám mươi vạn lượng vàng mà thôi, liền muốn ép gia tộc họ Kim chúng ta đến đường cùng? Liền muốn chúng ta giao ra đảo Vọng Nhai, liền muốn chúng ta bán đi điền sản tổ tông để lại à?

- Các ngươi cứ xuân thu đại mộng đi!

- Không phải là tám mươi vạn lượng vàng à? Mưa bụi mà thôi a!

Thẩm Lãng đưa tay luồn vô quần, nhổ xuống một cọng lông, ném ở trên bàn, nói:

- Một cọng lông của Thẩm Lãng ta đây vừa nhổ, còn nặng hơn so với tám mươi vạn lượng vàng!

- Tên già Thư Bá Đảo ngu xuẩn, Thư Đình Ngọc ngu xuẩn, Tiết Bàn ngu xuẩn, Ngũ Nguyên Hóa ngu xuẩn, Cừu Kiêu ngu xuẩn, những tên chủ nợ các ngươi đứng ngay ngắn cho ta, đứng ngay ngắn đi nha, không nên cử động, không nên cử động!

- Ta còn tiền, tám mươi vạn lượng vàng có đúng không?

- Trả tiền đây! - Thẩm Lãng chợt rống to một tiếng!

- Những thứ ngu xuẩn như các ngươi không nên cử động, há miệng, tiếp lấy tiền của các ngươi, nghìn vạn lần không nên cử động!

- Không phải là đòi tiền à? Ta sẽ dùng vàng chôn luôn các ngươi!

- Rầm! - Một tiếng liệt vang.

Tức khắc!

Trên trần nhà chợt nứt ra một cái lỗ thật to.

Vàng khắp nơi!

Như là mưa sa nện xuống!

Ùn ùn kéo đến, mưa rơi như trút nước.

Mưa vàng.

Một màn xưa nay chưa từng có.

Một màn rung động không chi sánh bằng.

Một màn lật đổ thế giới quan của người ta.

Tầm bảy mươi vạn lượng vàng, còn có mười hai vạn lượng vàng cục, vàng tảng.

Như thủy triều trào ra.

Gần như trong nháy mắt bao phủ trong đại sảnh.

Bao phủ toàn bộ mấy người chủ nợ ở đây.

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ ba, ngày hôm nay ba chương gần một vạn tám, viết điên rồi a!

Các huynh đệ, sự ủng hộ của mọi người cũng như mưa rào đập xuống ta nha! Ta nằm một hồi, tiếp tục điên cuồng gõ chữ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.