Rực Sáng Lòng Tôi

Chương 20




Edit: Tammie Beta: Patee (>3<)”

/ Sau khi Lục Phi khỏi hẳn xuất viện, hắn lại lần nữa quay trở về công ty làm việc. Lúc ở căn tin Hạ Chí Anh gặp được hắn bưng khay cơm đứng ở trước quầy tự chọn đồ ăn, gà hấp muối và gà luộc, hắn đang loay hoay nên ăn gì, chính là đang xoắn xuýt do dự thì đột nhiên có người vỗ vai. “Chú Lục.”

Lục Phi quay đầu, Hạ Chí Anh đã chọn xong đồ ăn, cùng mình chào hỏi. Hai người chọn một vị trí gần cửa sổ, nơi đó đầy đủ ánh sáng, ánh nắng rực rỡ như chiếc khăn trải bàn, phủ đầy lên mặt bàn. Hạ Chí Anh hiển nhiên không thích đồ ăn trong khay cơm. Trong khay cơm của y chỉ có măng tây xào, sứa trộn, dưa gang… toàn là món ăn thanh đạm, khiến cho Lục Phi vừa thấy liền ngu người, món duy nhất có chút sắc màu trên khay cơm của y là cà chua xào trứng, đáng tiếc thằng nhóc này toàn lựa cà chua chứ không thấy bóng dáng trứng gà đâu. “…Cậu muốn dưỡng trắng da sao?”

Lục Phi hồ nghi mà nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bóng của Hạ Chí Anh, hỏi. Hạ Chí Anh nhếch môi: “Những thứ này là mẹ tôi bắt ăn, không phải tôi muốn.”

“Mẹ cậu?”

Lục Phi nghẹn họng, nhìn trái nhìn phải: “Mẹ cậu cũng làm ở đây sao?”

“Không có.”

Hạ Chí Anh cười khổ “Bà ấy có trong tay thực đơn hàng tuần của công ty, sau đó từng buổi ăn trưa của tôi, bà ấy sẽ quy định tôi ăn món mà bà đã chọn.”

“Đệch! Không thể nào? Sao biến thái quá vậy?!”

Sau khi căm giận quăng chiếc đũa, trừng mắt nhìn Hạ Chí Anh, Lục Phi mới kịp phản ứng, ho khan một tiếng:”

À cái kia, tôi không phải nói mẹ cậu biến thái. Bất quá cậu có lầm hay không? Chính mình không thể tự do ăn đồ mình muốn, đều hơn hai mươi tuổi đầu còn phải làm theo sự sắp đặt của mẹ làm cho cậu, cậu thực buồn cười a.”

“Có cách nào nữa đâu.”

Hạ Chí Anh rầu rĩ mà bới cơm “ Bà ta là mẹ tôi, lời của bà ta làm sao tôi có thể không nghe?”

“Bà ấy là mẹ cậu chứ đâu phải là cậu! Làm gì có chuyện ăn cái gì cũng phải bị bà ấy giám sát?”

Lục Phi nổi giận, từ trong khay cơm của mình gắp một miếng thịt kho cay thật to, ném qua cho Hạ Chí Anh. “Nào, hôm nay khai trai ( hết kì ăn chay), chú Lục mời cậu ăn thịt, mẹ cậu không quản được!”

Lục Phi hào hứng mà nói, rồi lại đi trước máy bán hàng tự đồng mua hai lon bia, hắn một lon, Hạ Chí Anh một lon. Hai người sau khi nói chuyện rõ ràng, Lục Phi đối với Hạ Chí Anh coi như đã chết tâm, không có ý niệm gì nữa. Tuy rằng khi nhìn nghiêng khuôn mặt tuấn mĩ của người thanh niên này, hắn ngẫu nhiên cũng còn hơi hơi khó chịu trong lòng, nhưng cái này cũng chỉ là một chiếc dao cùn chậm rãi xén cắt, tuy có đau nhưng cũng không mấy kịch liệt. Tóm lại là một cơn đau dù duy trì liên tục nhưng không phải không thể chịu đựng được. Tựa như cái tuổi này của hắn, nói già không già, nói trẻ không trẻ. Kẹp giữa cái năm tuổi giữa chừng, tình cảm cũng trở nên do dự mệt mỏi, lúc yêu không dễ dàng nói ra, khia chia tay cũng không thể nào liền phai nhạt. Hạ Chí Anh nhìn lon bia lạnh đặt trước mặt có chút do dự: “…Một tuần tôi chỉ có thể uống bia hai lần…”

“Cậu đần à, bé ngoan.”

Lục Phi “Cậu không phải mỗi ngày trước khi ngủ còn nghe mẹ dặn, uống sữa trước khi ngủ đúng giờ đi?”

Hạ Chí Anh không đáp lời, rũ mắt, ánh mắt Lục Phi ngày càng mở to – Đệch, chẳng lẽ mình nói đúng sao? Cuối cùng vẫn là không thể từ chối “ý tốt”

của Lục Phi, Hạ Chí Anh đành rót bia ra, hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, bởi vì Lục Phi là thư kí của Trình ma vương, nên việc hắn cùng Hạ Chí Anh ngồi cùng một chỗ có vẻ hết sức chấn động, tuy rằng hai người ngồi ở vị trí hẻo lánh nhưng vẫn có nhiều người trộm nhìn bằng ánh mắt kinh ngạc. Lục Phi thần kinh thô, sau khi tu bia thì càng không coi ai ra gì, Hạ Chí Anh cũng không mấy nhạy cảm đối ánh mắt của người khác, hai người đối mắt nhau ăn cơm trưa. Hạ Chí Anh lại hỏi: “Đúng rồi, Mạc Vân đâu? Chú không phải vẫn luôn bên cạnh cậu ấy sao? Hôm nay sao lại không thấy cậu ta đâu?”

“A, cậu ta à.”

Lục Phi nói “ Hình như bị sốt, xin phép ở nhà nghỉ ngơi rồi.”

“Bây giờ dịch sốt cũng rất nghiêm trọng…”

“Vậy sao? Năm nay bệnh viện chắc kiếm được rất nhiều tiền.”

Lục Phi chậc chậc miệng:”

Sớm biết thế thì tôi đã học tập chăm chỉ, làm bác sĩ rồi.”

“Chú nên chú ý thân thể, uống nhiều nước vào, không nên đi tới những nơi đông người, tránh bị lây bệnh.”

Lục Phi cười cười:”

Biết rồi, ông đây cũng không muốn đi tới mấy nơi quỷ quái kia, kẻo lại tiến cung lần thứ 3. (Ý Lục Phi nói là nhập viện lần thứ 3) “Chú Lục…”

Hạ Chí Anh nhìn hắn: “Chuyện tôi nói lần trước, chuyện về Trình Duy kia… Chú nghĩ tới chưa? Ở bên cạnh hắn thực sự không an toàn, nếu chú không muốn rời đi, kỳ thật có thể đến làm việc dưới trướng tôi, tôi…”

Lục Phi ngắt lời Hạ Chí Anh, híp mắt bất cần cười ha ha nhưng đáy mắt lại không có ý cười: “Coi như xong, đây là chuyện riêng của tôi, cậu đừng dài tay như vậy. Tôi biết cậu với Trình Duy không hợp, chuyện Chúc Lâm chắc chắn sẽ khiến trong lòng cậu đối với hắn có khúc mắc, bất quá công tư phân minh, không phải sao?”

Lời này ngoài mặt tinh tế, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ sẽ hiểu được Lục Phi có ý chỉ trích Hạ Chí Anh lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Hạ Chí Anh hiển nhiên cũng nghe ra, mở to mắt nhìn Lục Phi, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp có chút khó tin kiềm chế ủy khuất. Biểu tình bị tổn thương của y khiến Lục Phi ý thức được lời nói của mình quá nặng, hắn do dự một chút, ho khan nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi, tôi không có ý đó.”

Hạ Chí Anh cúi đầu, khảy khảy miếng thịt luộc chưa đụng tới trong khay cơm của mình, rầu rĩ ừ một tiếng. “… Nhưng việc nói xấu sau lưng người ta thật không phải là chuyện tốt đẹp gì.”

Ngưng một chút lại bồi thêm một câu: “…Tôi biết là cậu quan tâm tôi.”

“…”

“Cám ơn cậu.”

Lục Phi nhìn hắn, “… Bất quá, tôi nghĩ, Giám đốc Trình làm người hẳn là không xấu xa đến mức ấy, chính mình phải có chừng mực.”

Tuy là nói như vậy nhưng trình độ nhìn người của Lục Phi, thật đúng là không phải thối nát bình thường, với chuyện lúc trước dễ dàng tin Hạ Chí Anh là học sinh nghèo, cũng có thể phán mắt nhìn của hắn chắc chắn có vấn đề rất lớn. Hạ Chí Anh hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, nhưng chuyện đó là do chính y lừa gạt Lục Phi, nên y không có mặt mũi nói ra, vì thế y chính là giật giật môi, đem lời sắp nói một lần nữa nuốt vào. Sau khi ăn cơm trưa, Lục Phi trở lại văn phòng. Lúc này là thời gian nghỉ trưa, trong phòng không có người, hắn liền bật máy tính mở mấy nhạc xưa quen thuộc, một mình cầm chén trà ngồi bên cửa sổ nghe nhạc, thích ý mà nghỉ ngơi. Âm hưởng vang lên là nhạc vàng Liên Xô, Lục Phi bình thường rất ít khi nghe nhạc, mấy ca khúc được yêu thích mà người trẻ tuổi thích nghe, hắn không nghe lọt, về phần mấy bài nhạc xưa, khi phát ra chỉ tổ khiến cho người ta cười chê. Vì thế hắn cũng chỉ có thể chọn thời điểm không người mà thưởng thức một mình. “Anh liều lĩnh trong mưa bom bão đạn nguy hiểm, thật sự khiến lòng tôi nhớ mong, tôi nguyện biến thành cánh chim nhỏ lanh lợi, lập tức bay đến bên người tình…”

Miệng nhẹ nhàng ngân nga theo, mắt híp nữa có chút say mê. Trong trí nhớ, lúc bố hắn còn trẻ ông luôn thích ngâm nga khúc hát xưa này, ngồi trên chiếc ghế mây phai màu, híp mắt hát, ghế mây lắc lư tới lui, xột xoạt kêu vang. Hát đến khúc cuối, người đàn ông ấy sẽ luôn hạ thấp giọng ca, ánh mắt xuyên qua những hạt bụi chìm nổi giữa khoảng không, dừng trên khung ảnh ở góc bàn học, nới đó có tấm ảnh đen trắng của một đôi nam nữ mặc quân phục, trên mặt họ tràn đầy nụ cười đơn thuần hạnh phúc. “Bông tuyết tới che khuất dấu chân anh, không có nhịp bước không có tiếng ca, trên vùng đất bạc quê hương rộng lớn, chỉ có một con đường nhỏ đơn côi…”

Lục Phi nghe nghe, đột nhiên cảm thấy hắn rất muốn gọi điện thoại cho Trương Mộng. Muống nghe giọng nói của cô gái ấy, mặc dù không đặc biệt ôn nhu nhưng ít ra sẽ làm hắn cảm thấy, mình còn có cái hy vọng lập gia đình. Cuộc gọi được tiếp nhận, cô gái đầu đây bên kia không hân hoan vui vẻ như trong tưởng tượng,không biết có phải ảo giác của Lục Phi hay không mà tựa hồ hắn cảm thấy giọng nói của cô ấy hoảng sợ nhiều hơn là vui mừng, luống cuống bối rối, thậm chí là hơi nói lắp. “Sao vậy?”

Lục Phi nhíu mày thân thiết hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì rồi à?”

“Ách… Không có…”

Trương Mộng im lặng trong chốc lát rồi do dự hỏi, “…Đúng rồi, Lục Phi. Anh….”

“Sao?”

“Tối hôm nay anh có rảnh không?”

“A, có.”

Lục Phi nhìn thời gian biểu, xác định tiếc rượu Trình Duy muốn dẫn hắn đi không phải tối nay, “Có rảnh, năm rưỡi tôi tan ca, muốn cùng dùng cơm sao?”

“Vâng…”

Có lẽ là do Lục Phi bệnh nặng mới khỏi, Trương Mộng vì hắn lo lắng, thanh âm nói chuyện của cô so với trước kia dịu dàng không ít “Nếu anh không ngại, tối nay chúng ta đi tới quán cơm Tây mới mở ở được đường Giang Hoàn được không? Mặc dù Lục Phi không thích cơm tây, nhưng nếu là nhà gái yêu cầu, hắn đương nhiên không thể nào từ chối, vì thế sau khi đáp ứng Trương Mộng, hắn hỏi: “Được rồi, chúng ta…ưm…Lúc nào gặp mặt?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.