Rực Rỡ Như Ánh Sao Trời

Chương 12: Bị mãnh thú theo dõi sởn tóc gáy




Phòng tạm giam chính là phòng thẩm vấn tạm thời, vậy nghi phạm nổi điên đang nói chính là anh trai của Triển Chiêu – Triển Huy, thế nhưng tất cả mọi người bao gồm cả Bạch Ngọc Đường ở trong đều không nghĩ rằng, Triển Huy sau khi đả thương mấy cảnh sát cũng không cố gắng chạy trốn. Khi Bạch Ngọc Đường đuổi theo Hàn Chương tới cửa phòng thẩm vấn, liền nhìn thấy cảnh tượng làm tim của anh như đánh thịch một cái, vô cùng không thoải mái.

Những cảnh sát bị thương sưng mặt sưng mày, nhe răng nhe lợi vây quanh một góc nhỏ, mà trong góc có một thanh niên vóc người gầy yếu đang cuộn tròn, ánh mắt tránh né, nhìn qua rất giống đang bị kinh sợ nghiêm trọng, trạng thái tinh thần cả người rất không bình thường. Trên tay có vài vết thương còn đọng máu, khóe miệng cũng có rất nhiều vết bầm, hình như là tự mình cắn bị thương. Triển Chiêu so với tất cả mọi người nhanh chóng chạy vào phòng thẩm vấn, trước khi mọi người kịp phản ứng đã ôm chặt lấy người thanh niên gầy yếu kia, lúc này vừa dùng cử chỉ nhẹ nhàng trấn an anh trai mình, vừa dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chăm chăm vào những người xung quanh, lạnh lùng quan sát nhất cử nhất động của họ, chỉ sợ bọn họ tiến gần thêm một bước. 

“Đây là xảy ra chuyện gì?” Hàn Chương đi tới, sắc mặt vô cùng khó coi, anh ra hiệu bảo mấy người cảnh sát kia lùi hết về phía sau, thấp giọng hỏi. 

“Ban đầu mọi thứ đều rất bình thường, tiểu Triệu lúc đó đang tiến hành phỏng vấn nghi phạm, em cùng lão Lý thì canh ngoài cửa. Cơ mà không biết tiểu Triệu nói với anh ta cái gì, nghi phạm đột nhiên nổi điên, làm bị thương tiểu Triệu. Tụi em lập tức chạy vô, kết quả….” Người cảnh sát trẻ đang nói có chút ảo não liếc Triển Huy rồi nhỏ giọng nói, “Ba người tụi em đều không phải đối thủ của anh ấy…” 

Hàn Chương lạnh lùng liếc cậu cảnh sát trẻ một cái, giơ tay lên, người kia bị dọa sợ tới mức run người. Bàn tay rơi xuống, lại không thấy đau, Hàn Chương đụng vết thương trên mặt cậu nhóc một cái, nhìn cậu đau đến nghiêng đầu, liền ra lệnh “Cậu với lão Lý đi ra ngoài thoa thuốc trước đã.” Đưa mắt nhìn hai anh em Triển Huy, lại quay sang một cảnh sát bị thương khác hỏi, “Tiểu Triệu, cậu nói xem, rốt cuộc chuyện này là thế nào?” 

“Em, em cũng không biết. Em chẳng qua chỉ cho anh ấy nhìn cái này—” Tiểu Triệu đưa tài liệu đang cầm trong cho Hàn Chương . 

Hàn Chương mở tài liệu ra, Bạch Ngọc Đường đứng ở phía sau, tầm nhìn rất thuận, anh tranh thủ dòm bên trong tài liệu một cái, thoáng chốc giật mình. 

Đó là hình chụp thi thể, người chết là một nam nhân khoảng chừng ba mươi tuổi, nhìn vội, Bạch Ngọc Đường cũng không thấy rõ chi tiết, nhưng chỉ mới nhìn qua đã làm tim anh đột nhiên phát lạnh, một loại cảm giác sợ hãi kì lạ khẳm sâu vào tim, mãi không tan. Cỗ thi thể này có một loại cảm giác quỷ dị không tả được, bất luận từ tư thế của người chết hay biểu lộ trên mặt, đặc biệt là cặp mắt mở to, chết không nhắm mắt trong ánh mắt thấm đẫm một sự lạnh lùng, tuyệt vọng, sợ hãi, bi ai, tóm lại là một loại tâm lý không thể giải thích nổi, có thể thấy trong ánh mắt thi thể tồn tại một loại thần tình phức tạp. Bạch Ngọc Đường như cảm giác được cặp mắt kia có một loại ma lực hệt như muốn hút anh vào đó, thậm chí anh còn cảm thấy, nếu anh còn nhìn thêm một lúc không biết chừng thi thể kia còn mở miệng nói chuyện với anh luôn. Cơ thể không khỏi rùng mình, Bạch Ngọc Đường tự trấn định bản thân một chút, bước mấy bước tới trước mặt Triển Chiêu, muốn cùng cậu nói chuyện, Triển Chiêu lại chau mày, cự tuyệt sự lại gần của Bạch Ngọc Đường. 

“Anh đừng tới đây!!” Giọng của Triển Chiêu lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, trong ánh mắt có chút cầu xin, “Trạng thái của anh tôi đang không tốt, anh ấy bây giờ không thể thấy người lạ, trừ tôi ra, mọi người không thể đến gần anh ấy, nếu không cả tôi cũng không biết có thể khống chế được ảnh hay không.”

“Anh hai cậu…. anh ta…” Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, ánh mắt nghi hoặc dời đến người của Triển Huy. 

Triển Chiêu gật đầu, đưa mắt nhìn Hàn Chương đang làm bộ mặt nghiêm túc, nói, “Anh ấy bị kích thích, anh ấy, có bệnh tâm thần rất nghiêm trọng. Mặc dù bình thường không nhìn ra, nhưng lúc phát bệnh sẽ rất nguy hiểm. Hàn đội, anh tôi bây giờ chỉ là nghi phạm thôi, có thể xin anh cho tôi đưa anh ấy tới bệnh viện chứ?” 

Hàn Chương suy tư một chốc, nhìn Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường hai tay siết chặt, hướng Hàn Chương năn nỉ, người kia sắc mặt âm trầm gật đầu, hướng Triển Chiêu nói, “Cậu biết rõ tình trạng của anh ta, cần gì thì nói Bạch Ngọc Đường, tôi đi sắp xếp.” 

Triển Chiêu cảm kích nhìn Bạch Ngọc Đường, sau đó dùng sức gật đầu. 

Mọi chuyện đều hệt như Triển Chiêu nói, tinh thần Triển Huy như lọt vào lốc xoáy, đã hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của mình, trong thế giới này, người duy nhất anh tín nhiệm cũng chỉ có em trai ruột thịt trước mắt. Trên đường đưa anh đi, Triển Chiêu vẫn duy trì động tác bảo vệ Triển Huy như vậy, cho đến khi một mũi thuốc an thần đưa Triển Huy vào trong một, cậu mới để cơ thể mệt mỏi buông lỏng, làm bộ mặt thương tâm ngồi bên cạnh giường, nhìn chăm chăm anh trai của mình, không nói một lời. 

Trong ngoài phòng bệnh tổng cộng có bốn cảnh sát được võ trang đầy đủ canh giữ, Bạch Ngọc Đường ra ngoài chạy hết một vòng, lúc trở lại mang theo đồ ăn thức uống cho bốn người kia, sau đó tranh thủ không khí thân thiện cười nói hì hì dụ dỗ hai người đang canh gác bên trong ra cửa, cho anh em họ Triển tương đối có chút tự do. Bảo tương đối là vì cảnh sát cũng chỉ đi tới cửa, cũng không hoàn toàn đi ra, mà Bạch Ngọc Đường cũng không đi, anh chọn việc ở lại bên người Triển Chiêu bồi cậu. Cũng do Bạch Ngọc Đường nhìn ra được, từ lúc bắt đầu nhìn thấy Triển Huy, Triển Chiêu có gì đó không phải. Hay phải nói, từ buổi chiều nhận được điện thoại biết Triển Huy gặp chuyện không may, tinh thần của Triển Chiêu càng lúc càng tệ, hiện giờ đã sắp sụp đổ tới nơi rồi. Nhất định có chuyện Bạch Ngọc Đường không biết, mà bây giờ, Bạch Ngọc Đường cảm thấy anh rất muốn biết trong lòng Triển Chiêu rốt cuộc đang nghĩ chuyện gì.

Ngồi xuống bên cạnh Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường thủy chung không nói, anh híp mắt, lẳng lặng nhìn Triển Huy đang ngủ say. Triển Huy nhìn qua chỉ khoảng 27, 28 không hể có chút gì giống hồ sơ ghi 35 tuổi. Có lẽ do phát bệnh mà da tay của anh có chút tái nhợt, môi xanh lét, không có chút huyết sắc nào. Anh em Triển gia đều có ngoại hình rất đẹp, không phải anh tuấn đến chói mắt, mà là ngũ quan tinh xảo, ôn nhuận thân thiện. Nói thật, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Bạch Ngọc Đường tuyệt đối sẽ không tin Triển Huy lại cùng người khác đánh nhau, còn đem mấy cậu cảnh sát kia đánh cho thê thảm. Nhớ lại mấy tháng trước ở đình liễu xanh, Triển Chiêu một người có thể thu phục tên biến thái, Bạch Ngọc Đường nhẹ nhíu mày, quả nhiên xem người không thể xem bề ngoài. 

Ngay lúc Bạch Ngọc Đường nhìn mặt Triển Huy mà suy tư, Triển Chiêu đột nhiên mở miệng nói chuyện. 

“Trong tài liệu kia là cái gì?” 

“Ừm?” Bạch Ngọc Đường giật mình, quay đầu nhìn về phía Triển Chiêu. 

Hốc mắt Triển Chiêu đỏ lên, trong ánh mắt đã không còn vẻ mặt đáng thương khi nãy, cậu nhăn trán, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Ngọc Đường, gằn hỏi từng chữ, “Tài liệu trong tay Hàn đội, tôi thấy anh có xem. Nói tôi biết, đó là thứ gì?” 

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, Triển Chiêu nói không sai, anh đúng là đã thấy, hơn nữa còn khắc sâu ấn tượng. Có điều, anh là cảnh sát, còn Triển Chiêu bây giờ lại có thân phận người nhà của người bị tình nghi, dĩ nhiên không được biết thứ trong hồ sơ đó. 

Như đã đoán được Bạch Ngọc Đường sẽ chần chừ Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường thật lâu nói, “Nếu không thể nói thì thôi, tôi tự khắc có cách biết.” 

“Là một tấm hình chụp thi thể.” Chần chừ của Bạch Ngọc Đường cũng không kéo được lâu, anh không chút nghĩ ngợi đáp “Người bị hại là một nam nhân hơn 30 tuổi, có lẽ là người bị hại trong vụ án này.” 

Ánh mắt Triển Chiêu nhấp nháy, cau mày suy tư chốc lát rồi ngẩng lên hỏi, “Theo như anh thấy, có chuyện gì không đúng sao?” 

“Sao lại hỏi thế?” Bạch Ngọc Đường nghi ngờ . 

“Anh tôi từng làm lính, lính đặc chủng.” Triển Chiêu đau lòng trộm nhìn Triển Huy rồi nói, “Mặc dù ảnh không có nói, nhưng tôi biết ảnh từng giết người, còn giết rất nhiều. Cho dù ảnh có bệnh, cũng không thể nào bị hình ảnh của một cỗ thi thể hù dọa ra như thế, cho nên tấm hình đó chắc chắn có vấn đề.” 

Bạch Ngọc Đường gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Đúng là có vấn đề, nhưng tôi cũng không thể nào miêu tả được. Chỉ mới nhìn sơ qua, không nhìn kỹ. Thi thể đó nhìn qua không thấy bị ngược đãi, trên người có vết máu, nhưng không biết vết thương ở nơi nào. Tư thế có chút cổ quái, cổ quái hơn là vẻ mặt, đặc biệt là ánh mắt. Làm tôi cảm nhận được nạn nhân trước khi chết đã nhìn thấy thứ gì quá đặc biệt nên mới khiến anh ta làm ra biểu lộ kì quái như vậy.” 

Triển Chiêu nghiêm túc nghe, chờ Bạch Ngọc Đường nói xong toàn bộ, liền lấy từ trong túi ra một tờ giấy trắng cùng cây bút bi, “Nếu bây giờ nhờ anh vẽ lại thứ đã nhìn qua, anh nhắm vẽ được không?” 

Bạch Ngọc Đường sững sỡ, sau gật đầu, nhận lấy bút từ tay Triển Chiêu “Tôi có thể thử một chút, nhưng cũng không biết làm được tới đâu.” 

Bạch Ngọc Đường cúi đầu vẽ tranh , Triển Chiêu chăm chú nhìn mặt đất, một lần nữa rơi vào trầm mặc. 

Năm phút sau, Bạch Ngọc Đường đem bút vẽ giao cho Triển Chiêu, Triển Chiêu nhìn qua tờ giấy, lập tức thay đổi vẻ mặt, đem giấy vẽ gấp lại, nhét vào túi áo. 

“Thế nào?” Bạch Ngọc Đường nhìn ra tâm tình Triển Chiêu không tốt, lập tức hỏi. 

Triển Chiêu lắc đầu, “Ngọc Đường, tôi nhớ ra một chuyện quan trọng, cần gọi điện tìm người ngay bây giờ, anh chăm sóc anh hai giúp tôi.” 

“Cần tôi đi với cậu không?” 

“Không cần, chăm sóc anh ấy thật tốt giùm tôi là được, nhờ anh.” Triển Chiêu cầm tay Bạch Ngọc Đường, dùng sức siết một cái, ánh mắt cầu xin.

Bạch Ngọc Đường theo bản năng gật đầu, chờ tới lúc anh phục hồi được tinh thần, Triển Chiêu đã nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh. Nhiệt đồ từ ngón tay cậu vẫn còn lưu lại, làm trái tim Bạch Ngọc Đường có chút đau lòng. Tay của Triển Chiêu sao lại lạnh như băng vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.