Rực Rỡ Như Ánh Sao Trời

Chương 11: Ông nội Dược




Quen biết Triển Chiêu cũng nửa năm, Bạch Ngọc Đường cho tới bây giờ chưa từng thấy qua một Triển Chiêu nóng nảy như vậy. Trên khuôn mặt trắng nõn rõ ràng hiện ra vẻ bất an, nhãn thần dao động, đôi khi còn tỏ ra hốt hoảng. Quan tâm nên bị loạn, vì người gặp chuyện không may là người thân cận nhất của cậu ta cho nên mới không thể giữ bình tĩnh hàng ngày sao? Bạch Ngọc Đường nhấp môi, thu hồi tầm mắt từ khuôn mặt bất an của Triển Chiêu, nghiêm túc nhìn thẳng đường phía trước, dùng hết tốc độ có thể lái xe đi.

“Cậu không cần lo lắng, cảnh sát chúng ta bình thường tra án đều tra trên diện rộng, nhưng cuối cùng có định án hay không đều cần chứng cứ. Anh cậu nếu không làm gì nhất định sẽ không sao.” 

“Anh ấy không làm!”

Bạch Ngọc Đường chau mày, vì cách trả lời Triển Chiêu rất vội, giọng nói cũng có chút không vui. Biết mình vừa luống cuống, Triển Chiêu cũng nhăn nhó, giơ tay lên xoa xoa cái trán, nhỏ giọng, “Ngọc Đường, thật xin lỗi.”

“Không cần phải xin lỗi, chúng ta là bạn bè, cậu không cần giấu giếm tâm sự trước mặt tôi. Cậu bây giờ rất khẩn trương, chuyện này tôi có thể hiểu được, nhưng tôi vẫn hy vọng cậu có thể giữ tỉnh táo, dù sao bây giờ chúng ta vẫn chưa biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra, hết thảy phải chờ đến được thành phố S mới có thể kết luận, đúng không?”

Triển Chiêu gật đầu một cái, miễn cưỡng cong cong khóe miệng, nhẹ nhàng nheo mắt lại, hít thở sâu mấy lần, giống như đang cố gắng điều chỉnh tâm tình của bản thân. 

Nhìn Triển Chiêu đang cố gắng điều chỉnh dáng điệu, vẻ mặt nghiêm túc của thiếu niên thật quá khả ái, không khỏi mỉm cười,

“Tình cảm của cậu với anh rất tốt?”

Hít thở sâu xong, Triển Chiêu dường như cũng tìm lại được một ít tinh thần, chân mày nheo một chút, ghé mắt nhìn gò má Bạch Ngọc Đường đáp

“Cha mẹ tôi đều làm khoa học, lần nào cũng bận rộn đến quên ăn quên ngủ, một năm có đến nửa thời gian không ở trong nước. Anh hai vì là anh cả, nên nghe nói lúc còn bé được hai người dốc hết sức chăm sóc một khoảng thời gian, sau khi lớn rồi thì vứt qua một bên nuôi thả. Về phần tôi, vì sinh ra ngay lúc cả hai bận rộn nhất nên cha mẹ cũng không có thời gian quản. Từ khi còn rất nhỏ, trong trí nhớ của tôi chính là anh hai mang đi chơi, đưa đi học, đón về, dạy tôi làm bài tập, cho đến sau lúc anh ấy nhập ngũ, thì tôi được gửi đến kí túc của trường.”

“Thật là một người anh tốt.” Bạch Ngọc Đường câu khóe miệng, liếc Triển Chiêu một cái, “Cậu so với tôi may mắn hơn nhiều.” “Sao?” 

Lời này khiến Triển Chiêu tò mò, “Sao lại nói vậy?”

“Đồng dạng anh em, khác nhau cách đãi ngộ.” Ánh mắt tò mò của Triển Chiêu làm Bạch Ngọc Đường mỉm cười, “Tôi chưa nói cho cậu biết, tôi cũng có anh trai sao?”

“Không hề, thế nào, anh ta đối anh không tốt?” Triển Chiêu khẽ cau mày.

“Không thể xem là không tốt, nhưng cũng không thể xem là quá tốt. Bất quá mấy cái này không quan trọng, quan trọng là, người kia không có dáng vẻ của một người anh, so với anh cậu, chỉ là cặn bã.” (Đù móa chú Bạch =]]] chửi sau lưng, ít có khốn nạn lắm)

Bạch Ngọc Đường khẽ cười, “Anh cậu chăm sóc cậu từ nhỏ đến lớn, mà anh tôi, từ lúc tôi nhớ được chuyện, kí ức nhiều nhất liên quan tới ổng chính là người yêu liên tục thay đổi bên cạnh ổng.” Nhìn Triển Chiêu vì kinh ngạc mà miệng hơi nhếch, Bạch Ngọc Đường chợt sáng mắt, cười hì hì tiếp tục nói, “Tôi lần đầu tiên thấy ổng cùng người ta lên giường là lúc ổng 15, tôi 7 tuổi.”

Triển Chiêu bắt đầu há miệng lớn hơn, Bạch Ngọc Đường tự nhiên cảm thấy buồn cười, vì vậy tiếp tục lòng dạ xấu xa phá hủy sự thuần khiết của vị tiểu huynh đệ, “À, tôi quên nói, người trên giường với ổng lúc đó là con trai, hình như là đội trưởng đội bóng rổ của ổng đó, đúng rồi, ổng ở trên.”

Rào, Bạch Ngọc Đường dường như nghe được thanh âm Triển Chiêu nát ra thành từng mảnh rơi đầy đất.

“Không cẩn thận chút nào, đúng không.” Biểu lộ đờ đẫn của Triển Chiêu làm Bạch Ngọc Đường khoái cực, anh mỉm cười liếc Triển Chiêu một cái, phát hiện gò má đối phương đã hơi ửng đỏ, khóe miệng càng lúc càng cong hơn, “Bởi mới nói, tôi thật sự không hiểu, tại sao thứ người như thế lại là anh của Bạch Ngọc Đường tôi chứ.” (Chú đừng lo, chú cũng chẳng kém mẹ gì đâu =]]]]]] cười người hôm trước hôm sau người cười giờ)

Trầm mặc một lúc, Bạch Ngọc Đường không nói thêm gì nữa, Triển Chiêu cũng một lúc lâu vẫn chưa có hồi thần, tận tới lúc cả Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy lúng túng, đang cố gắng tìm kiếm đề tài khác, thì Triển Chiêu mới âm thầm tỉnh lại.

“Xét theo góc độ di truyền học, tồn tại của đồng tính luyến ái là hợp lý, có 0.5 phần ngàn do gene – lựa chọn thụ động, còn lại năm phần trăm lựa chọn chủ động là do bị hoàn cảnh môi trường tác động. Mặc dù có nhiều tài liệu chỉ rõ, có nhiều người vì thuở nhỏ chịu kích thích cảm giác mà gây ra xu hướng tình dục sai lệch, nhưng trong tất cả những nguyên nhân phức tạp nhất, gene chiếm phần lớn. Nói cách khác, nếu bản thần không nằm trong số 0.5 phần ngàn đó, thì xác suất sau này bị ảnh hưởng là vô cùng nhỏ, cho nên….”

Triển Chiêu cẩn thận nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, phát hiện đối phương cũng không có vì lời của mình mà tức giận, sắc mặt cũng còn bình thường, vậy nên cẩn thận nói tiếp, “Cho nên… anh…”

Lời còn chưa dứt, Bạch Ngọc Đường một mực chuyên tâm lái xe đột nhiên quay đầu, dọa Triển Chiêu giật mình, lời nói nghẹn trong họng không dám nói ra.

“Cho nên nếu anh tôi là đồng tính, tôi cũng không nhất định sẽ thành đồng tính, cậu đang tính nói như vậy, đúng không?” Bạch Ngọc Đường khóe miệng kéo ra, “Cậu nhóc, phương diện tâm lý học công nhận cậu là chuyên gia, bất quá theo tôi biết, ba cái chuyện đồng tính này cũng không hoàn toàn là vấn đề tâm lí. Ngoài ra, anh tôi cũng không phải đồng tính luyến ái, ổng có con trai, năm nay cũng mười tuổi.”

“……………….”

“Tại sao không nói chuyện?”

“Anh lo lái xe giùm cái, bây giờ chúng ta không nói về chuyện này nữa được không?” Triển Chiêu cảm thấy chuyện liên quan tới anh trai Bạch Ngọc Đường hiện giờ có chút kì quặc, cho nên không hề quay mặt sang nhìn Bạch Ngọc Đường nữa. Bạch Ngọc Đường cười một tiếng, “Được thôi. tôi không có ý gì đâu, chẳng qua là có chút cảm khái, nếu như năm đó không bị lời nói của ổng khai sáng thì….” (đm khai sáng cái gì =]]]])

“Cái gì?” Triển Chiêu hơi sửng sốt.

“Không có gì.” Khóe miệng Bạch Ngọc Đường câu lên, giơ ngón tay chỉ sang bên cạnh Triển Chiêu “Chúng ta đến rồi.”

Thành phố S là thành phố tỉnh, so với thành phố D thì thấp hơn một bậc, cho nên cục cảnh sát đại diện tự nhiên cũng kém đồn cảnh sát thành phố D, nhưng vì phạm vi quản lý rất lớn nên nhân số cảnh sát cũng không nhỏ. Mà đúng lúc, phụ trách vụ án của Triển Huy lại là đồng môn của Bạch Ngọc Đường – Hàn Chương, thế nhưng ngay cả bản thân Bạch Ngọc Đường cũng không nghĩ tới, chuyện lần này lại không hề đơn giản như vậy. 

Cảnh sát bên thành phố s gọi Triển Chiêu tới, chỉ để tìm hiểu một chút về hành tung của Triển Huy cùng vài tình huống căn bản, mà hỏi xong lại muốn đuổi người đi, cả việc cho họ thấy mặt nhau cũng không chịu.

Triển Chiêu năn nĩ mãi không xong, mắt đỏ hồng nhìn ngó Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường thấy mà lòng đau. Vì vậy anh vung tay lên, kéo Triển Chiêu chạy thẳng tới phòng làm việc của Hàn Chương, chẳng thèm để ý bên trong có người đang họp đêm, trực tiếp xông vào.

“Nhị ca, người này là anh em của em, gọi Triển Chiêu.” Bạch Ngọc Đường chào hỏi Hàn Chương xong ngay cả một câu hàn huyên cũng không có trực tiếp đi vào vấn đề.

“Triển Huy liên quan đến án này là anh trai cậu ấy. Anh cậu ấy cũng là anh của em, anh xem có thể nể mặt một chút, cho tụi em gặp mặt trước đã? Em đảm bảo, tuyệt đối không gây phiền toái cho anh, cũng tuyệt đối không làm trễ nãi mọi người phá án, được không?”

Hàn Chương vóc người rất cao, thậm chí so Bạch Ngọc Đường còn cao hơn nửa cái đầu, tuổi cũng khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám, bề ngoài tuấn lãng, vẻ mặt nghiêm túc, đôi môi hơi mím lại làm người ta cảm thấy có chút nghiêm túc lại lạnh lùng. Anh quan sát Triển Chiêu từ trên xuống dưới mấy lần, lại dời ánh mắt sang Bạch Ngọc Đường đang cười híp mắt, chân mày vừa nhăn vừa lắc đầu “Không được, chuyện lần này không phải chuyện đùa, ở trên cũng đã ra lệnh, hạn cho một tháng để phá. Người anh em, chú cũng từng làm chuyện này, nhị ca không nói chú cũng nên biết, đang trong thời điểm hiện tại dù ai nói gì cũng không tốt, chú cũng đừng gây khó khăn cho anh, được không?”

“Nhưng nhị ca, kì hạn phá án này cũng đâu phải một hai ba bước, bọn em cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn nhìn người một chút có được hay không. Anh xem cậu nhóc, mới đầu hai mươi, cha mẹ đều không ở bên cạnh, chỉ có một anh trai như vậy, từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau, anh cho tụi em nhìn sơ qua là được, cách lớp thủy tinh cũng không sao.”

Hàn Chương híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường mấy lần, lại nhìn sang Triển Chiêu, suy nghĩ một chút,dùng sức nhấp đôi môi mỏng một cái. Bạch Ngọc Đường thầm nghĩ không tốt, theo cách lí giải của anh, mỗi lần Hàn Chương lộ ra biểu tình này chứng tỏ tâm trạng của anh đang không vui. Chuyện mình cầu xin hết mười có 9 phải hủy bỏ. Cho nên anh đang tính, đề phòng lát nữa mà bị bác bỏ thì trực tiếp gọi cho Bao Chửng để ổng cùng khối băng to này giao thiệp. 

Đúng lúc Hàn Chương sắp mở miệng cự tuyệt Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu, đột nhiên một trận âm thanh náo loạn truyền tới cửa phòng làm việc, chân mày Hàn Chương đột nhiên nhíu chặt, sải bước ra ngoài.

“Làm sao!? Có gì mà kinh hãi!!”

“Hàn Đội! Anh mau đi xem một chút, nghi phạm ở phòng tạm giam bên kia đột ngột nổi điên, làm bị thương mấy anh em của chúng ta rồi!!”

“Anh hai!” Hàn Chương chưa kịp hạ lệnh, Triển Chiêu đã giống như trận gió chạy như bay!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.